Chỉ cần có em, ở đâu cũng là nhà
Lịch trình của anh vốn dày đặc.
Lần nào gọi điện, em cũng nghe thấy tiếng nhân viên réo:
"Hyung! Lên sân khấu!"
"Hyung! Họp báo 2 phút nữa!"
Nhưng sáng nay, điện thoại em reo lúc 6h sáng. Một tin nhắn duy nhất từ anh:
"Gói đồ. 3 ngày. Đà Lạt. Không hỏi gì hết. Anh đang tới."
Em bật dậy. Tỉnh luôn.
Trên chuyến xe lên Đà Lạt, anh năm gác đầu lên vai em, nói nhỏ:
"Anh không nhớ nổi lần cuối cùng anh được ngủ trên vai người khác là khi nào."
Trời hôm ấy mù sương. Anh mặc áo hoodie xám, đeo khẩu trang kín mít - chỉ lộ ra đôi mắt mệt mỏi, nhưng ánh nhìn... lại yên bình hơn bao giờ hết.
Ngày 1: Hai đứa thuê homestay nhỏ. Có ban công, có ghế lười, có mùi gỗ thông mới.
Không livestream. Không selfie.
Chỉ có hai cốc cacao nóng và một cái loa nhỏ phát nhạc lo-fi.Anh bật bài "Love wins all" - rồi không nói gì, chỉ siết tay em dưới tấm chăn.
Ngày 2: Hai đứa dậy sớm đi chợ. Em thử mũ len.Anh đứng phía sau, chụp lén. Em quay lại thấy anh cười trộm:
"Em tưởng người cute là fan thôi. Không ngờ bạn gái anh cũng nằm trong top luôn á."
Tối đó trời mưa nhẹ. Hai đứa đắp chăn, xem hoạt hình cũ. Anh đan tay vào tay em, rồi nói nhỏ như thở:
"Lúc nào em cũng mang theo bầu không khí bình yên. Em có biết không?"
Ngày 3: Trước khi về lại Seoul, em hỏi:
"Anh không sợ bị công ty mắng hả?"
Anh nhún vai:
"Anh chịu. Miễn sao 3 ngày này em không giận, không buồn, không im lặng với anh. Đáng."
Trên chuyến xe về, anh ngủ say - nhưng tay vẫn nắm chặt tay em trong túi áo khoác.
Em khẽ nhìn qua, thấy anh mỉm cười dù mắt nhắm.
Và em chợt nghĩ:
Có lẽ... không cần làm điều gì to lớn để giữ một người.
Chỉ cần đúng người, thì cả thế giới ồn ào cũng tự động im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip