chapter 4: baby sitter
Để kỉ niệm cho tình bạn giữa mình và JiHoon càng gắn kết, SoonYoung quyết định đem tặng bạn bé hộp sao giấy mà hôm qua bé nhờ anh JiYong dạy gấp xong... làm luôn hộ. Vụ này bé cũng mất công cắt rồi vẽ chiếc thiệp đó nha, nên nói bé không làm gì là không đúng đâu.
SoonYoung đặt chiếc hộp sao trong một túi giấy, tay xách túi cứ thế tung tẩy nhảy chân sáo dọc khu phố. Nhà bé và nhà JiHoon cách nhau có một con ngõ nhỏ, thế nên việc hai đứa tới nhà nhau, í ới gọi với sang bên kia một tiếng rồi có mặt là chuyện bình thường.
- JiHoon ơi! - SoonYoung đặt túi giấy xuống đất, đôi chân ngắn tủn cố gắng bật lên để với lấy chiếc chuông - Ra mở cổng cho tớ đi nào!
Vài phút sau khi tiếng chuông vang lên, SoonYoung thấy JiHoon xỏ đôi dép nhựa của người lớn lạch bạch chạy ra tới cổng. Trông bạn có vẻ như đang dở tay một việc gì đó. JiHoon thở hồng hộc không ra hơi, tay áo thì xắn lên và ống quần cũng vậy. SoonYoung đưa chiếc túi đựng hộp sao cho bạn, tò mò hỏi lúc đóng cổng và bước vào trong nhà:
- Sao trông bạn "tã" vậy?
- À, hôm nay mình phải trông em. - JiHoon cười trừ - Bé Chan nghịch quá ấy mà.
JiHoon vừa dứt lời, một cậu bé con với chiếc yếm dãi gắn ở cổ sắp rơi ra lon ton chạy đến. Miệng chú bé cứ bi bô những từ không rõ nghĩa, hướng JiHoon mà với với lên đòi bế. Nhưng khổ nỗi JiHoon mới chỉ là một đứa trẻ mẫu giáo năm tuổi, không những vậy dáng người còn không phải quá cao nữa, xem chừng bế được chú bé này lên quả là một việc khó khăn.
- Bế... bế...! Mem... Mem...
- Được rồi mà Chanie, hyung đưa em vào phòng khách xem hoạt hình nhé.
Vừa nói JiHoon vừa đưa tay đỡ lấy em trai mình rồi nhẹ nhàng bế xốc lên. Thằng nhỏ được ẵm thì vội vàng ôm cứng lấy người anh trai nó, đôi mắt long lanh hiếu kì nhìn chằm chằm vào SoonYoung đang đứng đằng sau. Dĩ nhiên là SoonYoung trông cũng thích thú không kém, bé chỉ có anh trai nên việc có một đứa em mơ hồ cũng chỉ là điều xảy ra trong tưởng tượng. SoonYoung luôn mong mỏi cảm giác được cầm tay em mình rồi hướng dẫn em tập đi, tập chạy, cùng nhau đạp xe ba bánh trốn mẹ ra đầu ngõ mua kẹo về ăn. Được làm anh chắc thích lắm! Nhất là hai anh em lại còn gần tuổi nhau nữa, rõ ràng là sẽ vui hơn khi có người anh trai hơn mình mười mấy tuổi rồi.
- Để mình giúp JiHoon đưa bé Chan vào phòng khách nha!
SoonYoung thích chí chạy tới đỡ lấy một nửa người bé Chan, trong đầu vẫn lâng lâng suy nghĩ hôm nay mình sẽ cùng JiHoon làm anh trai của Chan vậy. Mà chú nhóc hình như không lạ người, chưa gặp bạn thân của anh trai mình bao giờ nhưng lại có vẻ rất thích SoonYoung. Nhóc cứ giương cặp mắt lấp lánh cùng đôi môi nhỏ xíu của mình chỉ nhìn SoonYoung mãi không thôi, khiến bé bật cười vì sự ngây ngô dễ thương này.
Ba đứa trẻ đi vào phòng khách. JiHoon chật vật đưa Chan ngồi lên chiếc ghế của riêng nhóc. Nhóc tì thật sự rất quậy phá, được JiHoon ấn ngồi xuống ghế chưa đến một phút thì Chan đã đứng bật dậy rồi chạy nhảy khắp nơi, giống như thể trong người nhóc có một nguồn năng lượng cần được giải phóng vậy. SoonYoung thấy bạn bé vất vả với việc trông em quá bèn tìm mấy món đồ chơi xung quanh, tạo tiếng động rồi gọi to:
- Alo alo! Chanie ơi, ra đây xem hoạt hình với hyung này!
Nhóc tì thấy tên mình gọi ngay lập tức quay đầu lại, nhận ra đó là SoonYoung thì lạch bạch chạy tới chỗ của bé. SoonYoung đỡ Chan ngồi vào trong lòng, miệng hát bài hát mà ở lớp cô giáo dạy còn tay cầm chiếc xúc xắc đồ chơi cứ vẫy qua vẫy lại khiến nhóc cười tít cả mắt. Trong lúc đó, JiHoon cầm điều khiển TV bật lên, nhìn SoonYoung mà không khỏi ngạc nhiên:
- Sao bạn dỗ được Chan hay vậy?
- Mình cũng không biết nữa. - SoonYoung ngại ngùng gãi đầu - Chắc tại em bé thích mình đó, hì hì.
Và thế là suốt cả buổi sáng, ba đứa trẻ hết xem chương trình yêu thích trên TV rồi lại bày đến trò siêu nhân đánh quái vật. Nào là chơi rô bốt, vẽ tranh, tập viết,... Ở nhà có món đồ chơi nào hay ho JiHoon đều mang ra mà thết đãi bạn mình. Mãi cho đến khi trò lắp ráp lego khiến lũ trẻ bắt đầu thấy nhàm chán hơn, SoonYoung mới nảy ra một ý tưởng. Bé hí hửng:
- JiHoonie này! Chúng ta chơi trò đóng kịch không?
- Đóng kịch gì cơ? Truyện "Cậu bé quả đào" á? - JiHoon ngơ ngác hỏi lại - Nhưng mình không thuộc lời.
- Mình cũng không thuộc đâu. Chúng ta đóng giả gia đình đi? Mình là bố, JiHoonie là mẹ còn bé Chan là con, có được không?
SoonYoung hớn hở gật đầu trước, ra hiệu để JiHoon mau đồng ý. Nhưng trái với suy nghĩ của bé, cậu bạn chỉ nhăn mặt lại rồi lắc đầu nguầy nguậy từ chối:
- Không! Mình muốn làm ba cơ!
- Hay bây giờ chơi trò búa kéo bao đi? Ai thắng sẽ được quyết định nhé?
JiHoon chu môi chấp nhận. Hai đứa trẻ con cứ hô "búa, kéo, bao" hai lần đều ra hoà nhau, đến lần thứ ba thì kết quả SoonYoung thắng. JiHoon trề môi chán nản nhìn người bạn của mình, khỏi cần nói cũng biết cậu phải vào vai gì rồi. Chan khúc khích cười nhìn SoonYoung hyung trông hí hửng thấy rõ, còn anh trai mình thì vẫn hậm hực vì không được đóng vai người đàn ông của gia đình. Nhưng biết sao giờ, kết quả đã quá rõ ràng thì không thể tranh cãi được nữa.
- Kịch bản như thế này nha. SoonYoung đóng vai bố đẹp trai giám đốc công ty giàu nhất thế giới mới đi làm về. JiHoon đóng vai mẹ xinh đẹp ở nhà nội trợ giúp bố đẹp trai trông con. Còn bé Chan làm học sinh tiểu học đang học bài, quá hợp lý đúng không?
- Nhưng Chan còn chưa nói sõi cơ.
- Ổn cả ổn cả. Bạn tin mình đi.
Nói rồi SoonYoung tìm trong giỏ đồ chơi thấy một chiếc balo vải hình chú rái cá liền đeo lên người nhóc Chan, đưa cho bé một tờ giấy gấp làm đôi để giả làm tập học bài. JiHoon thì buộc chiếc áo khoác quanh hông như một chiếc tạp dề của mẹ nội trợ bạn thấy trên phim truyền hình bà hay xem. SoonYoung không biết kiếm đâu ra được một mảnh vải dài, vụng về choàng lên cổ để giả làm cà vạt nhưng không biết thắt nên thành ra chiếc cà vạt bất đắc dĩ biến ra một chiếc nơ buộc lệch. Bé cầm chiếc cặp táp nhựa, mặc áo khoác rồi giả vờ xoay tay nắm cửa chuẩn bị bước vào nhà. JiHoon nhẹ nhàng xào nấu bữa tối trên gian bếp tự chế, thỉnh thoảng còn đảo mắt qua lại nhìn nhóc Chan ra dáng một người mẹ nội trợ đảm đang lắm.
- Mẹ bé Chan ơi, anh về rồi này! - SoonYoung reo lên, đặt chiếc cặp xuống đất rồi chạy tới ôm JiHoon từ đằng sau. Khổ một nỗi, bé thấp hơn bạn một chút nên trông hai đứa trẻ ôm nhau đến là buồn cười.
SoonYoung được cái học hỏi rất nhanh. Bé thấy bố khi đi làm về thường vào bếp ôm mẹ rồi bobo mẹ một cái. Bé cho rằng chỉ những ai yêu nhau mới làm thế, mà bé thì cực kì thích JiHoon luôn. Cho nên SoonYoung mới ôm bạn từ đằng sau như vậy kia kìa.
- Chồng... Chồng đi làm về rồi đấy à?
JiHoon mới đầu còn ngại ngùng, chưa quen xưng hô nhưng rất nhanh 'bắt bài'. SoonYoung bắt đầu cười không thấy mặt trời đâu, gật đầu như gà mổ thóc rồi ôm chầm lấy Ji Hoon mà giả bộ kể lể đủ thứ trên trời dưới bể, dáng vẻ ở công ty hôm nay nhiều áp lực quá. Rồi được một lúc, bé quay sang Chan đang ngồi xem TV, hôn lên má chú nhóc một cái rõ kêu, hỏi han nhóc đủ điều ra trò ông bố lắm. Cảnh tượng này quả nhiên chỉ diễn ra qua kịch bản của 'đạo diễn' Kwon; một gia đình hạnh phúc chỉ niềm vui và tiếng cười tồn tại.
- Bye bye SoonYoung! Chủ nhật sang chơi trò gia đình với mình tiếp nha, nhưng mình sẽ làm bố đó!
- Ok luôn! Chào Ji Hoon nhé, mình về đây!
Ji Hoon cầm tay Chan đứng ở cửa nhà vẫy vẫy chào tạm biệt người bạn thân. Bạn vẫn không quên dặn dò SoonYoung điều quan trọng nhất: cuộc hẹn ngày chủ nhật là vai người bố sẽ thuộc về bạn. SoonYoung cười lớn, giơ tay ngón cái thể hiện sự đồng ý với giao kèo của Ji Hoon. Tiếc là bé phải về đúng giờ cơm ở nhà, chứ không thì bé đã cố nán lại để được làm chồng của Ji Hoon lâu hơn một chút nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip