3. The intervention
Có một cuộc họp đã được mở ra vì tôi và Dương.
Tôi thấy buồn cười nhiều hơn là buồn. Hiếu Khang yêu nhau chết đi sống lại, ai cũng đau như chuyện của chính mình nhưng lại để yên cho hai người đó loay hoay tự sống tự chết. Diệu Nhi đơn phương Anh Tú suốt một năm, Anh Tú lỡ miệng đuổi Diệu Nhi đi một lần suýt thì không cứu vãn nổi, không ai mở phiên tòa chất vấn anh. Tuấn Duy ngốc nghếch cả đời không nói ra được một lời tỏ tình cho thẳng thắn, may mắn gặp Pháp Kiều cũng thích nó nên hai đứa mới mập mờ ở bên nhau vài năm liền không chán, dù vậy nhưng cũng không phải ngồi ở bàn bị cáo lần nào.
Vừa nói thích Trần Đăng Dương đầu tuần, cuối tuần tôi đã phải ngồi đối diện với tất cả mọi người trừ Dương. Trước mặt tôi còn có một tờ giấy viết nguệch ngoạc mấy chữ "người được chất vấn". Tôi cau có nhìn xuống, Diệu Nhi tỉnh bơ trả lời:
"Nhân tiện em cho Ngọc Anh luyện viết."
Cũng như khi Trần Đăng Dương lấy bệnh nhân ra làm lí do, Diệu Nhi lấy Ngọc Anh ra làm lá chắn thì tôi đành im lặng. Anh Anh Tú bất đắc dĩ vừa đi dạy về thì bị lỗi vào bàn chủ tọa. Vươn người lấy tờ giấy đi, anh gõ nhẹ vào đầu Diệu Nhi.
"Con nào mẹ nấy, em phải dạy con viết "người bị chất vấn" chứ không phải là "được chất vấn"."
Khang và Hiếu có mặt cả đôi, hai người bọn họ từ khi kết hôn thì đi đâu cũng tốn hai chỗ ngồi. Tôi được yêu cầu ngồi yên trước một ly nước chanh, Bảo Khang và Minh Hiếu lại thoải mái tựa đầu nhau, chẳng có khí chất của quan tòa chút nào. Anh Tú quay sang hỏi Diệu Nhi:
"Dương đâu?"
Tôi nói:
"Anh ấy không tới."
Thành An ngơ ngác:
"Không tới thì làm sao giải quyết? Đây là chuyện của hai người mà."
Tôi lắc đầu:
"Không phải, Thành An. Đây là chuyện của tôi thôi. Hiếu không liên quan."
Tôi thích Dương là chuyện của tôi, Dương không có nhiệm vụ phải quan tâm đến điều này. Chuyện cỏn con chừng đó còn không hiểu được, vậy mà lại muốn học theo phim Mỹ để tổ chức một buổi lễ can thiệp hùng hồn.
"Quang Hùng, cậu nhớ lần chúng ta làm kem mừng sinh nhật Bông không?"
Thành An, bất chấp chuyện không hiểu gì mấy, vẫn là người bắn phát súng đầu tiên. Tôi gật gật:
"Đương nhiên là tôi còn nhớ."
Hôm đó, cả nhà tụ tập làm kem ở trong vườn.
Mọi chuyện có hơi kì cục, một đám đàn ông ba mươi tuổi không chịu đi tới mấy tụ điểm ăn chơi mà ở nhà đeo tạp dễ làm kem với một mình Ngọc Anh. Tôi chỉ được giao nhiệm vụ ngồi đợi để ăn. Dương xuất hiện cùng với hộp quà tặng không buồn gói ghém: chiếc hộp đựng đầy găng tay cao su y tế. Anh Anh Tú nhìn Bông phồng phá thổi găng tay liền ném cho Hiếu một cái liếc xéo:
"Quang Hùng tặng một bộ thước kĩ thuật, Đăng Dương tặng một hộp găng tay y tế, toàn những thứ của nhà trồng được. Hai đứa về ở với nhau được rồi."
Đấy, khi không có gì thì nói như vậy, đến khi tôi thích Dương thì lại bảo tôi đừng dại dính vào.
Hôm đó Khang làm kem rất ngon, nhưng cuối cùng chỉ có tôi, Dương và Bông ăn được. Dương đến với đôi tay được chà rửa đặc biệt sạch sẽ, Khang là người để ý đầu tiên.
"Tay anh Dương giống như ngâm nước rất lâu."
"À", Dương ăn một miếng bánh sinh nhật. "Hôm nay phải vật lộn với xã hội đen"
"Bố Dương là siêu anh hùng ạ?"
Bông ngây thơ hỏi, Dương cười tít mắt:
"Đúng vậy, để bố kể cho Bông nghe nhé. Tận năm ông chú vào bệnh viện, đập bàn "rầmmmm" một cái, bảo y tá gọi bác sĩ giỏi nhất ra đây. Rồi sau đó bố bước ra."
"Tào lao", tôi nói. "Ai chẳng biết anh làm việc ở khoa Nhi."
"Cảm ơn em, để tôi sửa lại."
Dương hắng giọng:
"Năm ông chú vào bệnh viện, đập bàn "bốppp" một cái, bảo y tá gọi bác sĩ đẹp trai nhất ra đây."
"Rồi sau đó bố bước ra. Một ông chú gí dao vào cổ bố, nói rằng đại ca của ông ấy cần được chữa bệnh gấp. Mà năm người nhìn rất khỏe mạnh, bố liền hỏi ai là đại ca trong năm người đó."
"Đến lúc đó bố mới hiểu vì sao phải gọi bác sĩ đẹp trai nhất, vì đại ca là người xấu nhất ở đó."
Phốc một cái, ngụm nước táo trong miệng
Bảo Khang phun ra. Dương nháy mắt với Khang, đổi lại là Minh Hiếu ném cho Dương một quả quýt.
Cả nhà đã quen với những câu chuyện trong bệnh viện sặc mùi cổ tích của Dương, ai cũng bận rộn ăn bánh kem để chuyển qua món tráng miệng. Chỉ có Bông bé bỏng là ngây thơ không biết gì, con bé vẫn cứ há hốc mồm nghe Dương nói.
"Đại ca bị bệnh gì ạ?"
"Đại ca bị kẹt dị vật trong người. Cả nhà nếu đoán được, tôi tặng một thùng găng tay y tế."
Chẳng ai thèm lấy găng tay y tế, nhưng mỗi người đều một câu góp vui.
Bông:
"ông ấy đi đánh nhau bị dính đạn trong người ạ?"
Bảo Khang:
"Uống rượu nuốt luôn nắp chai?"
Minh Hiếu vuốt tóc Khang cười cười:
"Vì Bảo Khang đã nói nắp chai, ông ấy bị nuốt phải mảnh thủy tinh do chai vỡ?"
Thành An:
"Ừm... đóng bàn ghế hít phải đinh vào phổi?"
"Ầyyy.." Cả nhà kêu lên. "Đại ca mà đóng bàn ghế làm gì?"
Pháp Kiều:
"Ăn cá hóc xương?"
Tuấn Duy lắc đầu:
"Ăn vải bị hóc hạt?"
Dần dần các đáp án khác được đưa ra, Dương đều lắc đầu. Cho đến khi câu trả lời bị dính đạn của Bông có vẻ là phương án khả thi và ít trẻ con nhất, tôi buột miệng nói:
"Bị gián chui vào tai đấy."
"Ọe" một tiếng, Quang Anh ôm cổ nôn khan. Mọi người đều nhìn tôi kì thị, chỉ còn Dương bình tĩnh gạt một lớp kem trên mặt cốc:
"Quang Hùng, em muốn tự tay tôi mang găng tay tới hay gọi dịch vụ vận chuyển tận nhà?"
"Ọe" thêm một tiếng nữa, Khang dúi mặt xuống gầm bàn mãi không ngoi lên được.
Đăng Dương vui vẻ ăn kem, anh quay lại nói với Bông:
"Đại ca bị gián chui vào tai. Gián còn sinh sôi nảy nở, lập gia đình rồi kết hôn trong đó. Bố mất rất nhiều thời gian mới gắp ra hết gián, trong lúc đó dao vẫn còn gì vào cổ bố như thế này này."
Dương với lấy con dao nhựa cắt bánh kem giả vờ đưa lên cổ. Ba giây sau, bàn ăn vắng tanh.
Tôi hỏi Dương có ăn thêm kem hay không, anh nói có.
Tôi hỏi Bông có muốn ăn nữa không, Bông gật đầu.
Tôi lấy thêm một phần kem cho mình, ba chúng tôi ăn hết hai phần ba số kem dành cho mười người trong bữa tiệc.
Nhưng câu chuyện gián chuột đó thì có liên quan gì đến việc Trần Đăng Dương không thể yêu tôi?
Lại là Thành An tiếp tục câu chuyện của mình:
"Ví dụ như chúng ta làm quy hoạch đi. Chúng ta sẽ phải sắp xếp nhà cửa theo từng lô một, đảm bảo sao cho mọi thứ giống như đang chơi ghép hình."
"Cậu có nhớ lần tham dự ban soạn thảo quy hoạch khu phía nam thành phố không? Lúc đó chúng ta chẳng phải đã vẽ ra một cái đường vòng chỉ vì biệt thự của Ông giám đốc Gensler..."
Mọi người nhìn An với vẻ mặt lẽ - ra - đừng - có - nói. Thành An tội nghiệp lúng túng, tôi đành phải chữa cháy cho cậu ta:
"Được rồi, cứ cho là giám đốc Gensler không xuất hiện và chúng ta đang chơi ghép hình. Thì có liên quan gì đến Dương và tôi?"
Anh Tú lên tiếng:
"Thường thì con người sẽ có xu hướng chọn người bổ sung cho mình để tạo thành một phần hoàn hảo. Ví dụ như Minh Hiếu trầm lặng ít nói thì sẽ gặp Bảo Khang vui vẻ nói nhiều. Ví dụ
Tuấn Duy nó không chịu nói...", Anh Tú liếc mắt nhìn Tuấn Duy, "...thì gặp ngay một Pháp Kiều
chịu hiểu. Ví dụ anh gặp Diệu Nhi. Còn em và
Dương... Chỉ từ chuyện mấy con gián kia là đã biết chuyện giữa hai đứa sai rất sai rồi."
"Ý anh là em phải nhảy bố lên nhào vào lòng
Đăng Dương khi thấy một con gián?"
"Đại khái như vậy."
Anh Tú ngắc ngứ gật đầu, tôi lại nói:
"Mọi người cứ nói chuyện như thể mọi người chưa từng yêu bao giờ."
Minh Hiếu hỏi ngay:
"Sao cậu lại nói thế?"
"Mọi người nói chuyện gián hay không gián, mọi người cần ví dụ về mảnh ghép hoàn hảo đúng không? Em không đẹp trai không giàu có không tài giỏi, Trần Đăng Dương đẹp trai giàu có tài giỏi, chẳng hoàn hảo bổ sung cho nhau là gì?"
"Đành rằng như thế, nhưng nếu một người giàu có đẹp trai tài giỏi yêu một người bình thường, người ta gọi là cổ tích. Đổi lại, một người bình thường yêu một người đẹp trai tài giỏi giàu có, người ta gọi là đào mỏ. Đẹp trai, tài giỏi hay giàu có không thể đem ra để quy đổi thành mấy mảnh ghép mà An nói được, cậu có hiểu không?"
Tôi hiểu mà. Nói nhanh gọn thì bây giờ một kẻ không có gì đặc sắc như tôi đi yêu Trần Đăng Dương, mọi chuyện sẽ rất khó coi.
Chỉ là yêu đương thôi cũng phức tạp như vậy.
Những người này, từ Anh Tú cho đến Minh Hiếu, đều mất hết dũng khí làm chuyện điên rồ rồi.
Buổi tối hôm đó, tôi gọi điện cho Dương. Qua ba cuộc gọi nhỡ, đến cuộc gọi thứ tư thì anh nhấc máy.
"Tôi nghe đây."
"Dương, tôi đoán anh không có thời gian nên sẽ hỏi nhanh thôi. Anh thích người thấy gián thì nhảy bổ lên ôm lấy anh, hay thích người nghe anh nói gián làm tổ ở trong tai bệnh nhân mà vẫn tiếp tục ăn uống được?"
Tôi nghe thấy tiếng Dương cười. Một tháng ở
cùng với anh trong bệnh viện, tôi đã quá quen
với cảnh này. Có lẽ Dương đang tựa vào lan can
inox lắp dọc hành lang mà cười, tóc anh hơi rối
và anh vẫn còn mặc blouse trắng. Loáng thoáng có tiếng người chào Dương, anh chào rồi mới
quay lại với tôi.
"Quang Hùng, tôi ở bệnh viện ngày nào cũng gặp những chuyện kinh dị mà em không tưởng tượng nổi. Vì là bác sĩ, tôi dần dần cảm thấy những điều đó cũng rất bình thường. Nhưng nếu mọi người đều như tôi, đều thấy chuyện gián làm tổ trong tai là bình thường, thì tôi sẽ thấy thế giới rất đáng sợ."
"Nói ngắn gọn là anh cũng thích một người ôm anh khi thấy gián chạy qua?"
"Ừ, tôi cũng là đàn ông mà."
Tôi buột miệng:
"Tiếc quá, tôi cũng là đàn ông"
Dương cười òa ra.
"Em có ý gì?"
"Tôi không sợ gián."
Dương im lặng mất một lúc, tôi lục đục sửa lại bản vẽ của mình. Chờ lâu định cúp máy, tôi lại nghe Dương hỏi:
"Quang Hùng, vì sao em đột nhiên lại muốn hẹn hò với tôi?"
"Tôi hoàn toàn không nghĩ đến những lí do vì anh giàu có, đẹp trai và giỏi giang gì đó. Tôi thấy mọi chuyện rất đơn giản, tự nhiên tôi thích anh."
"Chứ không phải vì em bị rối loạn thần kinh tim?"
"Ừ thì, đó là cú đấm mạnh nhất. Tôi từng được cảm ơn vì nhiều thứ, chưa bao giờ tim tôi được cảm ơn vì nó vẫn còn khỏe mạnh."
"Hùng, tôi cũng từng nói như vậy với rất nhiều người."
"Thì sao?"
"Ý tôi là, những lời đó không hề đặc biệt như em nghĩ."
"Tôi không thích anh vì tôi nghĩ anh cho rằng tôi đặc biệt."
"Vậy em có nghĩ hẹn hò với tôi thì sẽ như thế nào hay chưa?"
"ít nhất thì sẽ không phải dính lấy nhau như Minh Hiếu và Bảo Khang"
Lại có người bước qua, Dương lần này trao đổi nhiều hơn. Tôi lại tiếp tục áp vật liệu lên phòng ngủ của một căn biệt thự, mãi sau Dương mới nói:
"Bây giờ tôi phải quay lại trực rồi. Em nghe rõ nhé, có thể tôi không thích em như cách em muốn, nhưng chúng ta thử hẹn hò đi."
Tôi biết được rằng kịch bản thường thấy sẽ là người này hỏi "anh nói gì?" "anh nói lại một lần nữa đi?", còn người kia thì trả lời lạnh lùng rằng "tôi chỉ nói một lần thôi", "em đừng giả vờ giả vịt". Nhưng tôi nghe đã rõ, tôi buông bảng vẽ xuống ngay lập tức trả lời:
"Đã nghe rõ."
Dương lại cười.
"Hùng, em bớt thật thà một chút thì chết à?"
"Anh bảo anh đi trực mà."
"Giỏi lắm, anh đi đây. Mà lần sau đừng anh anh tôi tôi nữa."
—
Sau này tôi hỏi Dương vì sao lúc đó lại đồng ý hẹn hò với tôi, anh bảo rằng vì tôi không sợ gián.
Thật trùng hợp, sau khi cúp máy tôi đã lo lắng rất nhiều nên đành gửi anh một tin nhắn:
"Dù có hẹn hò hay không thì em cũng không nhảy bổ lên người anh khi thấy gián được đâu."
Đáp lại tôi, buổi sáng hôm sau Dương trả lời:
"Ừ, em nặng lắm, không nên làm những trò hại sức khỏe đó."
—
Hết phần 3.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip