𝙺𝚞𝚛𝚘𝚘 𝚃𝚎𝚝𝚜𝚞𝚛𝚘

We don't talk anymore
-Chairlie Puth-



=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•


"We don't talk anymore
We don't talk anymore
We don't talk anymore
Like we used to do...
We don't love anymore
What was all of it for?
We don't talk anymore
Like we used to do..."


~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•


9:30 PM / năm 20XX

- "__!!"

Chưa kịp nghĩ ngợi, anh đã bất giác gọi tên em. Anh thề, đây là cái tên đẹp nhất trên cuộc đời này. Em ngoái đầu, đôi mắt em vẫn trong trẻo đến lạ, nhưng đôi mắt ấy giờ đây không còn bóng hình của Kuroo nữa rồi...

- A! Kuroo-san. Có việc gì không ạ?

"Kuroo-san"... Thật xa lạ. À phải rồi. Anh và em. Đã chia tay từ lâu rồi kia mà...

- "Không có gì... Chỉ là... Dạo này em sống tốt không..?"

- Vẫn như thường thôi ạ. Thôi em có việc rồi! Tạm biệt anh nhé!

Có lẽ em chẳng muốn tiếp xúc với anh luôn cơ, chứ mơ gì đến được nói chuyện với em một vài câu. Tất cả cũng do anh thôi. Em nhỉ?


~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•


- "Em gì ơi! Anh có thể... xin số của em không? Anh nghĩ mình cần làm gì đó để xin lỗi em."


- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

- Em thích anh, Kuroo-senpai!

- "Trùng hợp nhỉ. Anh cũng thích em!"

Cô gái nhỏ nhảy cẫng lên vì vui mừng. Chàng trai cô thích, cũng thích cô. Có thể nói, bao nhiêu ngôn từ cũng không thể diễn tả được khoảng thời gian ấy anh và em hạnh phúc đến nhường nào. Những cái nắm tay, những chiếc ôm, từng nụ hôn... Tất cả những thứ đó cũng làm em ôm hi vọng về một cuộc đời đầu bạc răng long với người em thương.

Nhớ về lần đầu tiên em gặp Kuroo. Em bỗng thấy có chút xấu hổ lẫn chút buồn cười. Khi ấy, trời đã tối muộn. Đang lê lết tấm thân tàn tạ về nhà sau buổi tự học đến tối muộn. Rầm!! Em ngã lộn nhào về phía sau. Chửi thầm trong lòng vài câu, em ngước lên nhìn thì thấy một anh chàng cũng đang ngồi xõng soài dưới đất như em. Và bùm! Em rơi vào lưới tình mất rồi... Lúc em vẫn còn mê mẫn với cái nhan sắc ấy thì anh lại đứng lên chạy mất dép rồi để lại một câu "Tôi rất xin lỗi!!" rồi để em lại đực mặt ra đó. Em còn chia kịp hỏi tên anh kia mà. Dù lúc ấy em vẫn thấy đau vì cú ngã lúc nãy nhưng tâm trí em giờ đây chỉ còn để tâm đến con người kia thôi. Mà cũng phải đành chịu, em còn chả biết tên tuổi gì của người ta mà đã tơ tưởng rồi. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là hứng thú nhất thời và không bao giờ gặp lại anh nữa.

Vậy mà trong một lần đi dạo ở công viên gần nhà, em lại trông thấy anh, người con trai đã tông đổ trái tim em. Hình như lúc ấy anh cũng nhìn thấy em. Anh hớt hải chạy lại, xin số rồi làm quen với em. Khoảnh khắc đó, em đã nghĩ, có khi nào, anh cũng để ý em không? Haiz, nhưng hiện thực lại nhàm chán. Sau lần xin lỗi đó, em cũng chẳng thấy bất cứ dấu hiệu nào là anh thích em cả. "Thôi không sao, nếu như đã vậy, mình sẽ làm cho anh ấy thích mình!" - em tự nhủ. Và rồi, em đã kiếm cớ cùng anh đi học, làm bữa trưa cho anh, cổ vũ anh khi anh thi đấu. Em làm mọi việc để anh thích em, nhưng tuyệt nhiên, em không thừa nhận rằng có một thứ tình cảm đặt biệt với anh. Ơ, em đã hành động đến thế rồi mà anh vẫn chưa đổ hay sao? Anh cũng đã sắp ra trường rồi, em không biết liệu mình có gặp lại anh được nữa hay không. Thế nên, em đánh liều một phen. Em đã tỏ tình anh. Vô cùng bất ngờ, anh đã đồng ý...

- Tetsu-chan! Em yêu anh!!!

__ hét thật to. Như để chứng minh cho cả thế giới biết tình cảm của em dành cho anh.

- "Anh cũng yêu em! Yêu em nhiều hơn em yêu anh cả trăm lần!!"

Những trò sến súa của đôi trẻ cũng chẳng ai lạ gì. Họ cùng nhau đi học, cùng nhau làm bài, ríu rít về chuyện này nọ, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau làm mọi việc. Họ, là thanh xuân của nhau.

Suốt khoảng thời gian đi học, anh và em dính nhau như sam, chẳng khi nào tách rời. Nhưng từ khi anh nhận công việc mới, lúc đó em vẫn còn là một cô sinh viên chưa trải sự đời. Anh bận rộn với công việc của mình hơn. Khoảng thời gian đầu, anh còn cố gắng cân bằng giữa công việc và em. Em cũng hiểu cho anh, không muốn làm phiền khi anh giải quyết công việc. Dần dà, anh ít nói chuyện với em hẳn. Em vẫn hiểu chuyện như vậy, vẫn lo lắng cho anh mà không một lời trách cứ. Nhưng anh dường như đã quên đi em mà vùi mình vào công việc, vùi mình vào những bữa tiệc đến hai giờ sáng cùng đối tác. Ngày đó, anh chỉ có em. Giờ đây, anh gặp gỡ nhiều người hơn, nhận ra rằng có rất nhiều cô gái nổi bật, xuất sắc hơn em. Dù vậy, lý trí trong anh vẫn níu kéo anh về bên __. Mưa dầm thấm lâu, anh đã xa lầy vào vũng bùn dơ bẩn. Anh đã phản bội em. Anh dần lạnh nhạt với em hơn, không còn những bữa cơm ấm áp mà thay vào đó là những lần đi sớm về muộn cùng các cô gái xinh đẹp. Và rồi, anh nhận ra mình đã chán ngấy người con gái hàng ngày vẫn đợi anh ở nhà.

Những chuyện Kuroo làm không phải __ không biết. Không những thế em còn biết rất rõ. Nhưng em vẫn hy vọng, hy vọng rằng tình yêu của em sẽ lay chuyển được anh. Dù vậy, hiện thực đã dội một gáo nước lạnh vào mặt em. Anh không những lạnh nhạt mà còn hay cáu kỉnh với em. Anh không muốn cùng em đi ra ngoài nữa. Anh quên mất những ngày kỉ niệm, kể cả sinh nhật của em. Anh hết yêu em rồi...

"Don't wanna know
If you're looking into her eyes
If she's holding onto you so tight
The way I did before
I overdosed
Should've known your love was a game
Now I can't get you out of my brain
Oh, it's such a shame"

Nhìn thấy cảnh anh cùng những cô gái lạ mặt thân mật mà em không kìm nổi nước mắt. Đúng ra em không nên theo anh, rồi lại chứng kiến khoảnh khắc đó, nó khiến em tuyệt vọng. Em nhận ra rồi, nhận ra rằng anh chán ghét em đến mức nào, nhận ra sự phiền toái của em trong mắt anh. Em hối hận rồi.

Em lững thửng bước về nhà. Ngôi nhà mà em và anh cùng nhau trang trí, chứa đầy kỉ niệm của đôi gà bông khi yêu nhau thắm thiết. Em đã từng rất thích ngôi nhà này. "Đã từng".

Thu dọn tất cả đồ đạc của mình. Trên chiếc bàn vẫn còn những món ăn mà anh thích do chính tay em chuẩn bị. Trong tủ lạnh cũng dán vài tờ giấy note dặn dò anh cần phải hâm nóng những gì. À, những món quà anh tặng cho em, em xin phép để lại, em không muốn mang theo những kỉ niệm đau buồn nữa. Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, hiện giờ là 0:23 AM. Có lẽ đêm nay anh vẫn không về. Em chỉ đành để lại một lá thư trên bàn làm việc của Kuroo.

" Dear darling.
Cảm ơn anh vì khoảng thời gian qua, em đã rất hạnh phúc. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc phải tàn, và chuyện tình của chúng mình có lẽ cũng đã đến lúc phải tan. Những việc anh làm trong suốt thời gian qua, em đều đã biết. Dù thế em vẫn hy vọng rằng anh sẽ nhận ra và quay về bên em. Cũng không phải vì em hết yêu anh. Nhưng sự kiên nhẫn của em đã hết mất rồi. Em xin phép rời đi, rời khỏi cuộc sống của anh. Cảm ơn anh rất nhiều vì thời gian qua. Em không hối hận, em chỉ muốn giữ mãi những kỉ niệm đẹp đẽ bên mình. Ah, em không nên nói nhiều như thế nhỉ, vì dù gì anh cũng chẳng muốn đọc. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn em nấu, nếu đói anh có thể hâm lại ăn. Đồ mặc em cũng đã giặt ủi sạch sẽ, nhà cũng được dọn dẹp sáng bóng. Em hy vọng không có em anh vẫn sẽ sống tốt. Chúc anh hạnh phúc với người sau!

__."

"I just hope you're lying next to somebody
Who knows how to love you like me
There must be a good reason that you're gone"

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


9:30 / năm 20XX

Trên tuyến đường tấp nập người qua lại, hiện giờ đang là thời điểm trung tâm thành phố Tokyo bước vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Anh sau một ngày bận rộn cuối cùng cũng có thể trở về mái ấm của mìn- à không, nếu như chẳng có em thì đó cũng chỉ là một địa điểm để có thể trở về...

Ahh, anh vẫn chẳng thể làm quen được với việc khi về nhà mà chẳng nhìn thấy bóng hình của __, người mà anh vẫn luôn nghĩ đến mỗi khi anh cảm thấy mệt mõi. Việc này xảy ra cũng khá lâu rồi, có lẽ là 2 hay 3 năm trước. Ôi anh cũng chả thể nhớ rõ, chỉ biết rằng, bây giờ, anh thật sự, rất nhớ em.

Không hiểu sao hôm nay anh chẳng muốn lên chuyến xe buýt thường ngày nữa. Anh chọn đi tản bộ về, nhân tiện anh định sẽ mua đại thứ gì đó bỏ bụng. Anh muốn tận hưởng cảm giác khi đi dạo khắp nơi, cái cảm giác mà anh chưa từng được trãi nghiệm khi ở cùng em từ khi anh nhận công việc mới. Anh biết chứ, là do anh không muốn dành thời gian cho __. Vậy nên hiện giờ anh chỉ có thể làm điều này trong sự hoài niệm mà không có em bên cạnh.

Cũng không phải cả hai chưa từng cùng nhau đi dạo, nhưng kể từ lần cuối cũng đã quá lâu rồi, chắc là lúc còn đi học? Những kỉ niệm của của __ và Kuroo cứ mãi chạy qua trong tâm trí. Anh mơ màng ngắm nhìn thành phố hoa lệ này. Hôm nay, anh nhớ em, nhớ đến mụ mị.

!!! Bỗng một mùi hương thoảng nhẹ xộc qua trong tít tắt. Anh vội quay đầu. Anh không dám tin. Anh sợ đó là do anh hoa mắt. Nhưng bóng hình bé nhỏ của em nằm gọn trong đôi đồng tử hạt dẻ sắc lẹm. Cả mùi hương anh ngày đêm mong nhớ đó nữa, nó khiến anh trống rỗng.

- "__!!"

Chưa kịp nghĩ ngợi, anh đã bất giác gọi tên em. Anh thề, đây là cái tên đẹp nhất trên cuộc đời này. Em ngoái đầu, đôi mắt em vẫn trong trẻo đến lạ, nhưng đôi mắt ấy giờ đây không còn bóng hình của Kuroo nữa rồi...

- A! Kuroo-san. Có việc gì không ạ?

"Kuroo-san"... À phải rồi. Anh và em. Đã chia tay từ lâu rồi kia mà...

- "Không có gì... Chỉ là... Dạo này em sống tốt không..?"

- Vẫn như thường thôi ạ. Thôi em có việc rồi! Tạm biệt anh nhé!

Có lẽ em chẳng muốn tiếp xúc với anh luôn cơ, chứ mơ gì đến được nói chuyện với em một vài câu. Tất cả cũng do anh thôi. Em nhỉ?







- "Chờ đã __! 'Anh có thể... xin số của em không? Anh nghĩ mình cần làm gì đó để xin lỗi em'"

=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•

Văn phong tớ cũng không tốt, có gì mọi người góp ý nhẹ nhàng nhé ạ.

23:02 - 26/05/2024
2096 words.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip