𝓣𝓱𝓲𝓻𝓽𝔂 𝓸𝓷𝓮
Anh cùng cậu vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Lê Dương Bảo Lâm đứng trước cửa nhà với vẻ mặt vui vẻ chào đón khách rồi. Nhìn thấy anh đi trước, đi sau là cậu đang sách một đống đồ anh mua cho 2 bố của cậu
Trong lúc cậu ôm anh ngủ thì anh đã đặt hết đống đổ để người ta ship đến chữ đến tay không anh ngại lắm
" Tình cảm quá hây " DDương Lâm vừa nói vừa bĩu môi
" Tút mua cho ba này " - vừa nói cậu vừa đưa đống quà cho Dương Lâm
" Ui 2 đứa về rồi à? " - Kiều Minh Tuấn từ bếp chạy ra
" Anh đang nấu cơm à? Để em vào phụ cho " - anh thấy vậy liền xin phụ giúp
" Con rể vào phụ ba nào " - Minh Tuấn thấy vậy cũng gật đầu kéo anh vào
" Thế mà em phụ thì anh không cho " - Dương Lâm thấy vậy lại bắt đầu hơn thua
" Cho con phụ nữa " - thấy cậu nói vậy lập tức liền nhận được 3 cái lắc đầu
" Em ra sofa nằm đi " - cơn đau đầu của cậu hết rồi nhưng anh sợ nó lại tái phát lắm
" Đời sống cao nhỉ? " - Dương Lâm nhìn thằng con mình được cưng chiều mà cũng muốn
" Vợ ơi vào đây với anh này " - Minh Tuấn thấy vợ mình đang ghen tị thì lập tức dỗ dành
" Dạ " - nói rồi cả 2 vào bếp mặc kệ đôi trẻ
" Lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm " - anh thấy cậu cũng định vào bếp thì kéo lại
" Bé muốn giúp anh cơ " - anh nghe thấy từ bé thì lại bật cười
" Anh thấy từ nhóc hay hơn " - anh biết cậu ghét từ này nên mới chọc cho tức
" Em đi tắm là được chữ gì? " - nói rồi cậu giận dỗi bỏ lên phòng
Anh nhìn cậu đang tạo nét mà bật cười, thì cũng giận dỗi định bỏ lên phòng đấy mà tốc độ của cậu thì đến rùa chắc đi nhanh hơn
" Thôi được rồi vào giúp anh một tay " - anh vội nên tiếp níu kéo
" Thôi được rồi, để em giúp anh một tay " - nghe thấy vậy cậu liền đổi hướng sang phòng bếp
Vật lộn với cái bếp mất gần 2 tiếng đồng hồ, nó sẽ nhanh hơn nếu không có sự giúp đỡ của bố con Dương Lâm, Minh Hiếu. Cả 2 dù không biết làm nhưng được cái nhiệt tình cái gì cũng làm, mà đụng đâu hỏng đó
" Bữa cơm này quá ngon " - cậu bắt đầu sĩ đấy
" Bố con mình làm thì phải ngon rồi " - Dương Lâm cũng đấy tự tin
" 2 người có nấu mấy đâu " - nhìn w người ngồi sĩ mà anh thấy ngứa mắt vô cùng
" Con rể mà nói chuyện kiểu đấy à? Từ nãy giờ chưa nghe thấy tiếng bố nào đâu " - Dương Lâm bị nói thì ngay lập tức sử dụng chức quyền của mình
Anh nghe thấy vậy thì liền ngại ngùng không nói gì. Anh với 2 người anh này chơi thân bao năm nay rồi. Anh chưa nghĩ đến cái khúc phải gọi 2 người anh của mình là bố và ba
" Gọi đi nào con rể " - Minh Tuấn bê món cuối cùng ra cũng hùa theo
" Híu.. " - anh khẽ gọi tên cậu rồi liếc mắt cầu cứu ai ngờ người này chỉ cười anh một cái rồi phớt lờ tiếng kêu cứu của anh
" Mời ba, mời bố, mời chồng ăn cơm, nhanh " - Dương Lâm liền làm mẫu cho anh
" Con mời bố, mời bố mời vợ ăn cơm " - cậu thấy vậy lập tức thực hành cho anh nhìn
" Mời...b..ba, mời b...bố, mời ch...chồng ăn cơm " - anh vì ngại mà bập bẹ từng chữ một như trẻ con mới nói
" Nói hay hỏi xem nào, mới học nói hay gì " - dẽ gì Dương Lâm bỏ qua dẽ dàng cho anh được
" Mời bố, mời ba, mời chồng ăn cơm " - anh hít một hơi thật sau rồi nói như đọc rap
" Hoan hô, Tút xin giỏi quá " - cậu thấy vậy thì liền vỗ tay nhưng chỉ nhận được cái liếc mắt từ anh
" Được rồi ăn cơm đi " - Minh Tuấn cười từ nãy giờ mà đau hết cả bụng
Cả gia đình vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ, cả phòng bếp tràn ngập tiếng cười. Ăn xong thì cậu là người dọn bát và rửa bát, không nấu được nhưng dọn thì cậu lại làm rất tốt vì hay phải làm thường xuyên. Xong xuôi mọi chuyện thì cả nhà kéo nhau ra phòng khách vừa ăn hoa qua vừa nói chuyện
" Tối ngủ lại đây luôn, đỡ khỏi phải về " - Minh Tuấn vừa nói vừa cho miếng ổi vào mồm
" Thôi không cần đâu, tí em tự lái xe về được mà " - anh ngại lắm
" Thôi đi, chúng mày ăn nhau rồi, ở đó mà ngại với chẳng ngùng " - anh nghe Dương Lâm nói vậy thì liền sặc luôn miếng ổi
" L...làm gì có " - anh ngại ngùng lên tiếng phản bác
" Tao nói bừa thôi mà ai ngờ đúng thật " - nghe đến đây anh chỉ biết khóc thét, quay sang nhìn cậu thì thấy cậu đang tủm tỉm ngồi cười, chẳng được cái tích sự gì
" Tối nay bọn con ngủ đây ạ " - cậu đang cười mà nhìn thấy ánh mắt giết người của anh cũng im luôn không dám cười nữa
" Mà ngày mai mấy giờ Tút bay vậy? " - Minh Tuấn thấy vậy thì dải vây hộ anh
" 8h tối ạ " - anh thấy được giải thoát thì liền vui vẻ
" Sắp vali xong hết chưa? " - Dương Lâm cũng lên tiếng quan tâm
" Xong hết cả rồi mai chỉ việc đi thôi" - anh cũng vừa nói vừa cho miếng ổi vào mồm
Mọi người ngồi nói chuyện một lúc thì cũng đi ngủ. Vừa vào phòng anh đã mặc kệ cậu mà đi tắm rồi. Anh tức quá mất khôn, quên rắng đây là nhà cậu chữ đâu phải nhà anh
" Hiếu ơi, lấy cho anh bộ quần áo " - anh vừa hé cửa ra nhìn người đang nắm mắt giả vờ ngủ trên giường kia
" Hiếu ơi " - anh có gọi như nào người kia cũng coi như là điếc không nghe
" Bé ơi, lấy cho Tút quần áo " - thấy nặng không được anh liền phải nhẹ nhàng xin sự giúp dỡ từ người đang ngủ kia
" Oke Tút " - thấy đạt được mục đích cậu liền bật dậy lấy quần áo cho anh
" Anh có cần em mặc giúp cho không? " - vừa nói cậu vừa liếc vào bên trong nhà tắm
" Lưu manh " - lấy được bộ quần áo anh liên đóng sấm cửa lại
Anh vừa ra khỏi nhà tắm đã bị cậu núp sau cửa bế lên giường rồi. Cậu đè anh xuống hôn, cậu ngấu nghiến đôi mội thơm ngon của anh. Anh mặc bộ quần áo của cậu khiến anh rất nhỏ bé, nhìn mà muốn cưng chiều, bảo vệ, bao bọc anh kinh khủng
" H...híu ưm....đi tắm đi " - anh vừa nói vừa đẩy cậu ra
" Anh hứa mà " - cậu bị đẩy ra thì liền phụng phịu
" Ngoan nha " - vừa nói anh vừa hôn vào môi cậu
" Em đi tắm đây " - cậu cũng không định làm hôm nay đâu vì biết ngày mai anh bay rồi
Cậu biết sức mình không phải dạng vừa nên anh sẽ rất mệt sau mỗi lần như thế. Mà anh bé nhà cậu yếu lắm như thế thì làm sao mà có sức sang đấy được. Sang đấy mà mệt không có cậu thì ai chăm sóc cho anh bé nhà cậu đây
Cậu tắm xong ra thì đã thấy anh vẫn nắm lướt điện thoại, vừa thấy cậu ra anh liền tắt điện thoại mà đưa thuốc với nước cho cậu uống
" Thuốc này đắng lắm " - cậu thấy vậy liền nhăn mặt ôm eo anh
" Đắng cũng phải uống chữ " - anh thấy cậu lại dở chiêu làm nũng thì cũng bật lực
Cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh nhưng không chịu nói gì. Anh thấy vậy thì cũng hiểu là thành nhóc tinh nghịch này lại sắp bầy trò rồi
" Thế bây giờ muốn như nào? " - có lẽ cậu chính là người được anh chiều chuộng nhất
Cậu dường nhỉ chỉ đợi có thế thôi, liền ngay lập tức nhét viên thuốc vào mồm rồi bắt đầu hôn anh. Thay vì dùng nước thì cậu dùng nước bọt của anh để nuốt viên thuốc kia vào bụng
" Ngọt thật " - cậu được đúng ý thì liền mỉm cười
" Đi ngủ " - anh liếc cậu một cái rồi lên giường nằm
" Hoi mà, đừng giận em mà " - cậu vừa nói vừa nhảy lên giường ôm anh
" Ngủ đi, anh yêu em " - anh thơm vào trán cậu rồi rúc vào ngực cậu
" Em cũng yêu anh " - cậu cực kì thích thói quen này của cả hai
Mỗi lần đi ngủ ngoài chúc nhau ngủ ngon thì cả 2 còn có thói quen nói yêu nhau nữa. Cậu và anh đều cực kì nhanh chóng thích ứng vào yêu thích thói quen này
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip