Renjun của riêng anh!
Mấy ngày sau đó, 2 người cũng không nói chuyện hay liên lạc với nhau. Jaehyun giận vì cậu dám để Haechan ôm hôn mình như thế. Còn Renjun giận vì anh dám lạnh lùng mà lơ cậu đi trong khi cậu chẳng làm gì sai cả. Renjun buồn với ức lắm.
Nhưng dù giận anh thế chứ vẫn nhớ anh lắm, nhớ vòng tay ấm của anh, nhớ giọng anh mỗi khi nói nhớ cậu, nói yêu cậu, chúc cậu ngủ ngon. Anh cũng nhớ cậu nhiều lắm, nhớ nụ cười hồn nhiên của cậu, nhớ những lúc cậu ngại ngùng nép vào vòng tay anh, nhớ giọng nói của cậu.
Hai con người ấy cứ thế mà im lặng nhớ nhau, anh vẫn luôn ầm thầm theo dõi cậu. Hai người hoàn toàn tránh mặt nhau, vô tình gặp nhau ở công ty cũng không nhìn nhau, chỉ toàn lén lút liếc nhìn đối phương lúc đối phương không chú ý.
Renjun mấy ngày qua cứ thế mặt buồn hiu, lủi thủi một mình. Haechan cứ thấy bé đáng yêu của mình buồn như vậy liền lo lắng hỏi:
"Renjun à, cậu sao vậy? Sao cứ thấy cậu ngồi buồn thế này? Ai ăn hiếp cậu hả? Có chuyện gì nói Lee HaeChan này nghe đi, tớ nhất định đòi lại công bằng cho cậu!"
Renjun nghe thấy Haechan nói vậy liền uất ức kể cho HaeChan nghe:
"Anh Jaehyun lơ tớ! Nhưng rõ ràng tớ có làm gì sai khiến anh giận đâu chứ. Tớ buồn lắm Haechan
à (。•́︿•̀。)"
"Thôi đừng buồn, tớ thương! Lát xong lịch trình qua ký túc xá 127 với tớ không?"
Renjun suy nghĩ dù sao tối nay Jeno với Jaemin cũng đi hẹn hò, Jisung thì qua nhà Chenle để chơi với người yêu nó. Ở một mình ký túc xá cũng chán lắm. Với lại chơi ở tầng 5 cũng không phải tầng 10 nên cũng sẽ không gặp anh.
"Ok! Lát tớ qua ký túc xá cậu chơi."
Kết thúc lịch trình, cậu về ký túc xá của mình tắm rửa sạch sẽ, lựa cho mình 1 bộ đồ thoải mái đơn giản rồi chạy qua ký túc xá 127 chơi với Haechan như đã nói.
Cậu tới trước cửa ký túc xá 127 tầng 5, vừa gõ cửa thì Haechan ra mở cửa
"Nè, lên tầng 10 với mình không?"
"Nhưng mà...." - Renjun chưa kịp nói hết câu thì Haechan đã nói tiếp.
"Không sao đâu, anh Jaehyun đi ra ngoài có việc nên về trễ rồi. Nãy mình hỏi anh Mark rồi"
Không để Renjun kịp trả lời nó đã nhanh chóng lôi cậu tới thang máy bấm lên tầng 10. Dù sao thì cậu cũng biết thằng bạn thân này của mình không thể thiếu hơi anh Markuli của nó được. Cậu chỉ biết thở dài trong lòng, thầm mong là sẽ không chạm mặt anh vì thật sự cậu không biết đối diện với anh như thế nào. Tuy là vậy, nhưng cậu thật sự muốn biết giờ này anh còn đi đâu nữa chứ.
Hai người tới trước cửa ký túc xá tầng 10, Haechan rất tự nhiên mà mở cửa bước vào mà la lên:
"Chào mọi người, maknae đáng yêu lên chơi với mấy anh đây."
"Thôi bớt xạo, ai chả biết em lên chơi với Mark của em chứ."
Nghe Yuta nói vậy, nó cũng chỉ cười hì hì
"Nay còn có Renjun lên chơi nữa đó."
"Em chào mọi người ạ"
"Renjun tới chơi hả, vô nhà đi em." - Jungwoo nói
Hai người vào nhà, cùng với mấy anh trên tầng 10 nói chuyện vui vẻ.
Bỗng tiếng mở cửa vang lên.
"Em về rồi đây."
Tiếng nói không thể nào không quen thuộc hơn đối với Renjun. Cậu cứng đờ người quay sang liếc nhìn Haechan
"Chẳng phải cậu nói anh ấy có việc nên về trễ sao?"
"Tớ cũng đâu ngờ anh ấy về sớm vậy."
Hai người thì thầm với nhau mà không hay biết có 1 ánh mắt nảy lửa đang nhìn về phía này.
Jaehyun vừa bước vào nhà đã thấy em người yêu mình ở đây liền bất ngờ tự hỏi sao em lại ở đây thì thấy kế bên có Haechan liền hiểu ra. Nhưng khi thấy 2 người thì thầm to nhỏ với nhau thì trong lòng anh lại nảy sinh ra cảm giác khó chịu, phải anh đây đang ghen đấy. Nhìn ngoài mặt thì im thế thôi chứ lòng anh đang sôi sục.
"Mọi người đang làm gì vậy?" - Jaehyun bước vào hỏi sau đó ngồi cạnh Yuta
"Mọi người chỉ đang nói chuyện với nhau thôi."
Nhưng sau đó mọi người lại thấy lạ, sao hôm nay Jaehyun không ngồi kế Renjun vậy, thường nếu như Renjun qua chơi sẽ ngồi kế cậu rồi nhẹ nhàng hỏi thăm, quan tâm, nắm tay cậu. Sao hôm nay một người đầu sông một người cuối sông thế này. Mấy anh đều nhận thức được vấn đề: " Có 2 người đang giận nhau!!!"
Mọi người vẫn tiếp tục trò chuyện cho đến khi Haechan lại nổi hứng trêu chọc vì thấy Renjun quá đáng yêu liền tính hôn cậu, ai ngờ cậu quay qua nói chuyện với nó, nụ hôn ấy liền xém chút nữa vào môi may mà chỉ chệch ngày khoé môi của cậu. Cả 2 người đều bất ngờ nhìn nhau. Ngay lập tức Mark kéo Haechan vào phòng . Còn Jaehyun trưng bộ mặt lạnh lùng, đầy tức giận. Đứng dậy kéo Renjun vào phòng của mình, đóng sầm cửa lại.
Những thành viên còn lại đơ ra một lúc liền hiểu mà rủ nhau xuống tầng 5 trốn, dành không gian cho 2 cặp đôi kia.
Vừa vào đến phòng, anh ép cậu vào tường mà mạnh bạo hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cậu, lưỡi anh nhanh chóng tách môi cậu ra mà luồn vào cuốn lấy lưỡi cậu mà mút mát. Lúc đầu cậu còn phản kháng nhưng sau đó liền bị cuốn theo nụ hôn của anh mà đáp trả lại, tay vô thức vòng lên cổ ảnh khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn. Đến một lúc khi Renjun không thở nổi đánh nhẹ vào người anh. Anh biết ý mà hôn thêm chút nữa mới thả cậu ra. Cậu thở hổn hển lí nhí hỏi:
"Anh... Anh giận em hả?"
"Không!" - Anh lạnh lùng trả lời
"Thật không?"
"..."
"Rõ ràng là có mà!"
"Anh đã nói không rồi!" - Anh quát lớn
Cậu nghe anh quát lớn thì giật mình, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, cậu cố gắng kiềm mà thút thít.
Nghe thấy tiếng thút thít của cậu anh cũng giật mình rồi tự trách sao lại quát cậu chứ, lại không kiềm được cảm xúc rồi. Nhìn cậu khóc mà anh đau xót trong lòng. Anh thở dài liền kéo cậu ôm vào lòng mà dỗ dành:
"Ngoan nào, sao lại khóc rồi, anh xin lỗi mà..."
Cậu được anh dỗ liền nức nở khóc lớn hơn
"Anh ... Hức ... Anh quát em... Oa...!"
"Thôi mà, anh xin lỗi. Ngoan, anh thương. Anh xin lỗi mà nín đi."
Anh đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành. Đúng là dù giận như thế nào nhưng khi thấy cậu khóc anh liền mềm lòng. Anh phát hiện anh yêu cậu quá nhiều rồi.
Một lúc lâu sau cậu cuối cùng cũng nín, cậu vòng tay ôm anh, lí nhí hỏi:
"Anh giận em đúng không?"
"Đúng..." - Anh thở dài trả lời.
"Tại sao lại giận em?" - Cậu ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt còn đọng nước long lanh, gương mặt hơi hồng, đúng là động lòng người mà. Anh càng ôm chặt cậu hơn.
"Vì anh ghen."
Cậu khó hiểu nhìn anh, rõ ràng cậu đâu có làm gì đâu mà anh phải ghen. Rồi cậu chợt nhớ ra điều gì đó.
"Anh ghen với Haechan hở?"
"Đúng vậy, rõ ràng em là người yêu anh mà, tại sao cứ ôm rồi hôn em như thế. Muốn hôn thì hôn Mark Lee của nó đi chứ! Còn nữa sao em lại để nó hôn em cơ chứ! Nãy còn xém nữa hôn trúng môi em còn gì." - Anh ôm lấy cậu mà bực tức nói.
Cậu buồn cười nhìn anh, sao giờ cậu mới biết người yêu mình lại có lúc trẻ con như vậy chứ.
"Nhưng em với nó chỉ là bạn thân nhau thôi mà. Với lại anh cũng biết nó thích làm mấy hành động đó rồi còn gì. Với cả lúc nãy chỉ là vô tình thôi mà. Em cũng bất ngờ mà, em đâu ngờ là nó hôn em đâu."
"Anh không biết đâu. Em là của anh cơ mà. Nó cùng lắm là ôm em thôi, ai cho phép hôn em chứ. Chỉ có anh mới được phép hôn em thôi. Môi em chỉ để mình anh được hôn lên thôi!"
Anh nũng nịu ôm lấy cậu mà trách móc khiến cậu xấu hổ mà đỏ mặt. Cậu đặt tay lên 2 má anh, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn chụt vào môi anh 1 cái.
"Đừng giận em nữa nha. Em xin lỗi mà" - Cậu làm vẻ dễ thương mà mong anh nguôi giận
Anh cười thầm
"Em nghĩ nhiêu đó mà đủ để anh nguôi giận sao?"
Nói rồi một tay anh ôm lấy số cậu kéo lại gần một tay nắm gáy cậu mà hôn xuống môi cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng từ từ chuyển sang sâu hơn. Anh mút lấy môi cậu, nhẹ nhàng dùng lưỡi thâm nhập khoang miệng cậu, tham lam hút hết vị ngọt trong miệng cậu, quấn lấy lưỡi cậu mà triền miên. Đến lúc cậu không thở nổi liền đẩy nhẹ anh ra. Nhìn gương mặt đỏ lên của cậu cùng với đôi mắt ngập nước. Anh không chịu nổi là cắn nhẹ vành tai cậu. Cậu "ưm.." lên một tiếng. Anh dần dần trượt xuống cái cổ trắng nõn của cậu mà cắn nhẹ lên ròi liếm mút xong lại trườn xuống xương quai xanh của cậu mà đánh dấu chủ quyền. Cùng theo đó là tiếng rên rĩ nhỏ của cậu. Anh dứt ra hoàn toàn mãn nguyện với tác phẩm của mình làm ra.
"Renjun à, anh chịu ủy khuất như vậy, em phải đền bù cho anh."
"Hả? Đền bù gì cơ? Anh muốn em đền bù sao?"
Nói rồi cậu liền bị anh bế lên tiến lại chiếc giường tiện tay khoá cửa phòng lại. Anh cười gian nhìn cậu. Cậu biết là cậu xong thiệt ròi. Không để cậu lên tiếng, anh lại tiến tới hôn môi cậu, một nụ hôn sâu có cả lửa tình trong đó.
Đêm đó, trong căn phòng phát ra những tiếng động dâm mỹ, khiến người nghe phải đỏ mặt.
Không biết trải qua bao nhiêu hiệp rồi anh mới tha cho cậu, giúp cậu vệ sinh, lau người rồi ôm cậu vào lòng nằm trên giường mà cười hạnh phúc, lộ ra cả 2 cái lúm đồng tiền của anh. Anh hôn nhẹ lên trán cậu
"Anh yêu em, Renjun của anh, chỉ của riêng anh. Em yêu ngủ ngon."
Renjun càng rúc sâu vào lòng anh mà nói nhỏ:
"Em cũng yêu anh, Moomin của riêng em. Anh ngủ ngon."
Anh mỉm cười hạnh phúc, 2 người ôm nhau ngủ tới sáng hôm sau.
May là hôm sau cả 2 người đều không có lịch trình nên mới như thế. Nếu không thì thật sự toang.
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy trước, mở mắt ra liền thấy cậu an ổn ngủ trong vòng tay mình mà hạnh phúc, nhẹ hôn lên trán cậu. Cậu cựa mình một chút, rúc sâu vào lòng anh hơn. Cậu từ từ mở mắt ra. Anh mỉm cười nhìn cậu, hôn lên môi cậu cái
"Em ngủ chút nữa đi. Hôm qua em cũng mệt rồi. Anh ra nấu đồ cho em ăn. Khi nào xong anh vào gọi em dậy."
"Dạ!!!"
Cậu nói xong liền rúc vào chăn mà ngủ tiếp. Hôm qua thật sự quá mệt đối với cậu.
Anh thấy cậu quá dễ thương liền hôn cậu thêm mấy cái nữa rồi mãn nguyện nhẹ nhàng bước xuống giường.
Anh bước ra phòng khách thì thấy các thành viên đang nhìn mình. Anh nhìn lại nhún vai mà cười tươi đi làm đồ ăn cho cậu.
Mọi người lắc đầu ngán ngẩm, cũng biết hôm qua xảy ra chuyện gì. Bình thường Jaehyun điềm đạm, bình tĩnh thế chứ lúc nổi điên lên không thể lường trước được đâu. Các thành viên thầm thương cho Renjun đáng yêu.
Sau hôm đó, Renjun liền ý thức được mà tránh Haechan được lúc nào hay lúc đó. Không thì bám lấy Chenle với Jisung không rời. Nếu không thì cậu lại phải dỗ anh nữa 。:゚(;'∩';)゚:。
-Eny-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip