3

3.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trong mộng hết thảy xảy ra như thật, hắn bị Lan Lăng Kim Thị tính kế, Giang Trừng cuối cùng giết hắn còn giết cả Ôn Tình bọn họ......Giang Trừng làm sao dám! Bọn họ chính là.....Chính là đã cứu hắn mà......Ngụy Vô Tiện trong lúc nhất thời phẫn nộ, hỗn loạn không thể tin điều này cùng cảm xúc mãnh liệt trong đầu, hô hấp có chút rối loạn.

Ngụy Vô Tiện ấn ngực, hắn sẽ không để những việc này xảy ra, sẽ không! Hắn còn phải nhất định đền đáp ân tình của Ôn Tình bọn họ!

Giang Trừng.......Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, ý định rời khỏi Vân Mộng Giang Thị càng trở nên kiên quyết hơn, thế gia ngầm thừa nhận rời khỏi gia tộc chỉ cần đem y bào cởi xuống, tín vật trả lại liền tính là đã rời khỏi.

Ngụy Vô Tiện lấy chuông thanh tâm ra, toàn thân chính mình trên dưới chỉ còn duy nhất chuông thanh tâm này có thể chứng minh rằng hắn là người của Vân Mộng Giang Thị.

Ngày mai liền rời khỏi, Vân Mộng Giang Thị hiện tại cũng không cần hắn đi, chính mình tiếp tục ở Giang gia cũng không có ý nghĩa gì.

Ngày thứ hai, Lam Vong Cơ đến phòng của Ngụy Vô Tiện, y ở bên ngoài gõ gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời, Lam Vong Cơ cũng không đi vào được, liền tiếp tục gõ cửa, huynh trưởng đã cùng Kim Quang Dao nói chuyện sẽ đem Ôn Tình tới, huynh trưởng nói không bao lâu sẽ đến.

Đứa bé trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện không biết là của người nào, e rằng chính hắn cũng không biết.

Bên trong cánh cửa, Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường mơ mơ màng màng, nhìn bóng dáng ngoài cửa, là ai? Sớm như vậy là ai đến tìm hắn?

Ngụy Vô Tiện tùy ý lấy y phục mặc vào, đi đến mở cửa.

"Ai?"

"Ngụy Anh, là ta."

Sau khi thấy là Lam Vong Cơ, khuôn mặt đang buồn ngủ nhất thời cũng thanh tỉnh không ít, Ngụy Vô Tiện tò mò nhìn Lam Vong Cơ như thế nào lại tới tìm hắn.

"Lam Trạm!? Ngươi tới làm gì?"

"Nhìn ngươi."

"A? Có muốn vào không?"

Ngụy Vô Tiện mở cửa rộng ra chút, lúc này Lam Vong Cơ cũng liền nhìn thấy rõ y phục của Ngụy Vô Tiện, áo khoác tùy ý khoác ở trên người, nội y cũng bị lệch có thể nhìn thấy được da thịt bên trong.

Lam Vong Cơ khẩn trương đi vào, Ngụy Vô Tiện còn chưa có trêu chọc y cái gì, Lam Vong Cơ liền đem y phục trên người của Ngụy Vô Tiện chỉnh ngay lại.

Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ đang tự mình chỉnh sửa y phục của hắn, đồng thời nghĩ, Lam Trạm thật đúng là không quen nhìn người khác mặc quần áo tùy tùy tiện tiện a, nên Lam Trạm thấy một người không mặc tốt quần áo đều sẽ như vậy sao?

Không không không! Lam Trạm không thích cùng người khác tiếp xúc làm sao có thể được?

Vậy.....Lam Trạm vì cái gì lại đối với ta như vậy?

"Lam Trạm........Ngươi........Sao ngươi lại đến sớm như vậy?"

"Ta......."

Lam Vong Cơ cũng không biết phải nói gì, mà đệ tử của Ngụy Vô Tiện bên ngoài kêu lên đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng bụng mình kêu lên liền chịu không được mà che mặt. Lam Vong Cơ không nói gì, thấy Ngụy Anh đói bụng lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, liền mang hắn đi ra ngoài ăn sớm một chút.

Lam Vong Cơ mang theo Ngụy Vô Tiện rời đi nên đã bỏ lỡ Giang Yếm Ly đang đi tìm tới.

Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đưa ra ngoài, bình tĩnh nhìn y, Ngụy Vô Tiện lại nhìn nhìn ra bên ngoài, có khá nhiều quán ăn ở Lan Lăng Kim Thị đã mở cửa.

Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện đi tới một quán ăn, gọi không ít đồ ăn cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nhìn đồ ăn lại nhìn về phía Lam Vong Cơ.

"Ngươi.......Làm gì vậy? Lam Trạm."

"Ăn đi, không đủ ta gọi thêm."

Ngụy Vô Tiện cầm lấy đôi đũa, nhìn về phía Lam Vong Cơ.

"Ngươi cũng ăn đi."

Hai người đón lấy bát hoành thánh bắt đầu ăn, hoành thành ăn không no, sợ là ăn năm bát cũng không đủ.

Sương đỏ hấp thu đồ ăn lại truyền qua cho sương xanh, mà cả quá khứ của đêm qua sương xanh cũng biết thật nhiều, sương đỏ cũng không còn cách nào khác nha, ai biểu sương xanh lại kén ăn.

Một buổi sáng đại khái là đã ăn hơn mười bát hoành thánh, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng vỗ vỗ bụng, sau đó cùng Lam Vong Cơ trở về.

Thời điểm trở về, Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện về phòng của mình rồi rót thuốc cho hắn, Ngụy Vô Tiện sống chết không uống, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn, Ngụy Vô Tiện.........

Ngụy Vô Tiện cũng chịu khuất phục dưới ánh mắt của y.

Cầm lấy chén thuốc và uống, thật sự không thể nào uống được a! >W<

Ngụy Vô Tiện sau khi uống thuốc xong, bị bắt tham dự yến hội.

Bước vào chỗ ngồi, nơi này cũng có không ít người, hắn vừa tiến vào tất cả âm thanh gần như đều ngừng lại, Ngụy Vô Tiện có chút không nói lên lời, đến mức này sao?

Nhưng mà.....Hôm nay hắn đã quyết định rời khỏi Vân Mộng Giang Thị, cũng không biết có thuận lợi hay không.

Yến hội bắt đầu, Giang Vãn Ngâm cũng đã đến, mọi ngưởi trong này nói nói cười cười, Ngụy Vô Tiện trong tay nắm chặt chuông thanh tâm, chờ tới lúc khởi khỏi gia tộc, Giang Trừng.......Ngươi không muốn báo ân, thế nhưng.......Ngươi cũng không nên lựa chọn giết bọn họ.

Ngụy Vô Tiện nghĩ đến cảnh tượng kia ở trong mộng, hắn.......Hoàn toàn không nghĩ nó là giả, Giang Trừng đối với Ôn thị căm hận quá mức cố chấp, hắn sẽ không bảo vệ bọn họ, mà nếu chính mình bảo vệ bọn họ, Vân Mộng Giang Thị sẽ không giúp đỡ, mà Giang Trừng cũng sẽ đem hắn đá đi mất thôi.

Tại yến hội, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao nói về Ôn Tình và những người họ Ôn khác, Nhiếp Minh Quyết tò mò tại sao Lam Hi Thần lại muốn bọn họ, Lam Hi Thần nói Ôn Tình bọn họ cốt yếu đều là những người chữa bệnh, y thuật của những trưởng lão gần đây gặp khó khăn cần những người đồng dạng cũng học y để giải thích một ít, vừa đúng Ôn Tình bọn họ đều là những y nhân, cho nên ở lại đây, coi như chuộc tội.

Nhiếp Minh Quyết nghe xong cảm thấy rất được, huống chi Ôn Tình bọn họ đều vì chữa bệnh cho người, hắn sẽ không vì giận chó đánh mèo mà đối với bọn họ như thế. Vì thế Ôn Tình bọn họ được Lam gia yêu cầu tới.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy kì lạ, tại sao Lam Hi Thần lại yêu cầu bọn họ tới, nhưng mà Lam gia là những người đoan chính, hẳn sẽ không làm gì bọn họ. Vậy nên hiện tại điều hắn lo lắng chỉ có một, chính là phải rời khỏi Vân Mộng Giang Thị.

Kim Quang Thiện đã tới tìm hắn để nói về......Âm Hổ Phù, hắn là người đã chế tạo ra nó đương nhiên rõ ràng biết Âm Hổ Phù có bao nhiêu nguy hiểm.

Tuy nhiên.....Kim Quang Thiện không ngừng muốn Âm Hổ Phù, cũng không phải lần đầu tới tìm hắn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, có điều Kim Quang Thiện thật đúng là kiên trì.

Ngụy Vô Tiện mượn cơ hội nói phải rời khỏi Vân Mộng Giang Thị để đi tìm sự thật về cái chết của cha mẹ mình năm đó và nói chính mình ở Vân Mộng Giang Thị cũng giống người ngoài như bình thường, vì vậy nên để hắn hoàn toàn rời đi.

Giang Vãn Ngâm nghe xong liền đi tới đánh mắng Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Vãn Ngâm nổi giận đùng đùng, ngược lại hắn rất bình tĩnh, nói ra suy nghĩ cho Giang Vãn Ngâm nghe, Ngụy Vô Tiện cũng không ngờ hắn lại chẳng để lại chút tình cảm và thể diện cho Giang Vãn Ngâm, nói về cách đối xử ở Giang gia, cảm thấy chính hắn ngay cả hạ nhân cũng không so sánh bằng, dứt khoát rời đi.

Việc Ngụy Vô Tiện rời khỏi Vân Mộng Giang Thị được truyền ra, không ít người cùng lứa và thân phận trước kia nói Giang Vãn Ngâm không nên như thế này như thế kia, sau đó đều cho rằng Ngụy Vô Tiện nên rời khỏi, bởi vì chỉ có như vậy tự mình mới có cơ hội mời chào Ngụy Vô Tiện, tiếp đó Ngụy Vô Tiện quyết định đem toàn bộ chiến tích của Xạ Nhật Chi Chinh lưu tại Giang gia, mặt khác của thế gia thì lại không được bình tĩnh, nói Ngụy Vô Tiện không cần phải.....như vậy.

Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện cầm ngân lượng của mình có được do chiến tích, đem chuông thanh tâm trả lại chính thức rời khỏi Vân Mộng Giang Thị.

Ngụy Vô Tiện ở Vân Mộng Giang Thị bị đối xử không tốt thì rời đi có gì là sai? Huống chi hắn vẫn có công lớn cho ở Vân Mộng Giang Thị, người có công lại không có đãi ngộ giống như người có công, dựa vào cái gì không thể rời đi?

Giang Vãn Ngâm ý định nói Vân Mộng Giang Thị bị diệt là do Ngụy Vô Tiện gây nên, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói ra tình trạng ngay lúc đó, ánh mắt của các thế gia nhìn Giang Vãn Ngâm cũng thay đổi không ít, Giang Vãn Ngâm dáng vẻ giận dữ nói chuyện gần như nói năng lộn xộn, Ngụy Vô Tiện may mắn mà nói Giang Trừng, ngươi là không phải cho rằng chính mình ở trong động Đồ Lục Huyền Vũ, không nên vì cứu thế gia công tử mà cùng Ôn Triều giằng co.

Nào biết những lời Giang Vãn Ngâm nói thật sự đúng. Kế tiếp đó là chúng thế gia cùng Giang Vãn Ngâm giằng co, Giang Vãn Ngâm bị nói đến nóng nảy, nói ra chính mình vì bị Ôn cẩu hóa đi kim đan.

Nói đến vẫn là Ngụy Vô Tiện không muốn bị người khác biết chính mình đem đan mổ cho Giang Vãn Ngâm, việc này không thể để cho bọn họ biết.

Ngụy Vô Tiện nói rằng hắn đã yêu cầu Giang Trừng dùng thân phận của hắn đi đến Bảo Sơn Tán Nhân để chữa trị kim đan, sớm đã thanh toán xong.

Nghe đến đó, Lam Vong Cơ nhíu mày, chỗ ở của Bảo Sơn Tán Nhân? Bảo Sơn Tán Nhân vẫn luôn ở ẩn mãi không xuất hiện, Ngụy Anh như thế nào lại biết chỗ ở của Bảo Sơn Tán Nhân?

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện rời khỏi Vân Mộng Giang Thị, một mình tự động rời khỏi yến hội này.

Lam Vong Cơ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện rời đi lại nhìn về phía Lam Hi Thần, Lam Hi Thần để cho Lam Vong Cơ đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip