6
Thành tích cuối kỳ của Choi Hyunjoon vẫn giữ nguyên phong độ, thậm chí điểm môn khoa cũng cao hơn vài hạng. Anh rất hài lòng với kết quả này.
"Cậu lại lên hạng này." Jeong Jihoon lướt mắt lên bảng xếp hạng. Nghe giọng điều hắn như đang ghen tị với kết quả của anh.
"Cậu luôn hạng nhất mà, có muốn thăng hạng cũng không biết thăng đường nào."
"Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu ở môn xã hội." Dù hai người cách thứ hạng nhau không xa lắm nhưng khoảng cách điểm thì khá nhiều.
"Coi cái mặt của mày kìa, vui quá nhỉ?" Hwang Sunghoon từ đằng sau ôm chặt cổ anh ghì xuống.
Choi Hyunjoon la oai oải: "Thằng quỷ, mày nặng quá, đừng ỷ có cơ bắp rồi ăn hiếp tao." Mắng thì mắng chứ hai người ai cũng cười ha hả.
Hong Changhyun dùng sức cứu Choi Hyunjoon khỏi gọng kìm: "Trời ơi mày ghì nữa nó tắt thở thật đấy."
Choi Hyunjoon thoát được liền thủ thế phòng bị: "Đứng xa tao ra."
Hong Changhyun nhìn người phía sau anh, dùng tay chỉ chỉ: "Không phải Jeong mặt tiền đây hả?"
Jeong mặt tiền?
Choi Hyunjoon quay đầu lại, Jeong Jihoon hai tay đút túi dùng ánh mắt kỳ quái quan sát bọn họ nãy giờ.
Anh gãi gãi đầu: "Họ đều là bạn tôi, lâu lâu giỡn hơi lố vậy đó."
Jeong Jihoon nhướng mày: "Tôi nghe người ta gọi sau lưng thôi, lần đầu có người gọi trước mặt tôi như vậy đó."
Hong Changhyun giả lã cười: "Ai biểu mặt cậu lạnh như tiền, đây cũng là một cách gọi thân thương."
Jeong Jihoon lạnh nhạt liếc Hong Changhyun, sau đó nói với Choi Hyunjoon đang muốn tìm lỗ trên đất chui xuống: "Tôi đi trước, hẹn cậu thứ bảy."
"Ừm." Anh gật đầu.
Đợi hắn đi một khoảng rồi Hong Changhyun mới hỏi: "Mày chơi với nó từ khi nào thế?"
"Cũng không hẳn là chơi." Choi Hyunjoon tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả bọn họ: "Quen biết sơ sơ."
"Sơ sơ mà lúc tao kẹp cổ mày nó như muốn đập tao tới nơi." Hwang Sunghoon nhớ lại tự nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng.
Anh bất lực: "Mà sao kêu người ta là mặt tiền trước mặt kiểu đó."
"Chứ mày không thấy mặt nó lạnh lùng vãi hả?" Hong Changhyun vô tội nói: "Với lại mày đừng gần gũi nó quá, mày với nó không giống nhau."
"Không giống cái gì?"
"Sau này mày sẽ hiểu."
Choi Hyunjoon mím môi nhìn theo hướng đi của Jeong Jihoon lúc nãy.
Đương nhiên Choi Hyunjoon bỏ ngoài tai lời nói của bạn thân, anh vẫn tiếp tục không tự chủ được việc lại gần Jeong Jihoon.
Ngoài chuyện học hành, hai người bắt đầu nói nhiều hơn về cá nhân bọn họ.
"Mẹ tôi luôn nghĩ tôi là một đứa trẻ, lúc nào cũng chăm sóc bảo bọc tôi quá mức." Jeong Jihoon nói.
"Ừm, chúng ta luôn là đứa trẻ của ba mẹ mà." Choi Hyunjoon nghĩ nghĩ: "Mẹ tôi cũng luôn lo cho tôi thái quá, tuy vậy tôi biết mẹ thương tôi và tôi rất hưởng thụ điều đó."
"Nếu cậu mà là con trai mẹ tôi, chắc chắn mẹ tôi cưng cậu lên trời."
Choi Hyunjoon mỉm cười.
"Cậu có yêu ai bao giờ chưa?" Đột nhiên hắn đổi chủ đề, làm Choi Hyunjoon không kịp chuẩn bị.
"Hả?" Anh hỏi lại.
Jeong Jihoon nhìn thẳng vào mắt anh: "Cậu có thích ai chưa?"
Cả người Choi Hyunjoon cứng đơ vì câu hỏi, anh khẽ siết trang sách đọc dở: "Sao tự nhiên cậu lại hỏi?"
"Tôi tò mò." Hắn nằm xuống gối tay sau đầu: "Nếu Choi Hyunjoon thích một người thì người đó sẽ là người thế nào."
Một người giống cậu... Choi Hyunjoon thầm nghĩ.
"Vậy còn cậu?" Anh bâng quơ nói: "Cậu thích người như nào?"
"Dễ thương, cười đẹp, tính cách phải tốt nữa."
Choi Hyunjoon bình luận: "Nghe nó chung chung quá."
Jeong Jihoon chặc lưỡi: "Không biết, tôi thấy nói trước không có ý nghĩa. Đợi đến lúc tôi gặp thì tôi biết thôi."
Cả hai vẫn giữ mối quan hệ tốt cho đến hết học kỳ hai. Lần này Jeong Jihoon nói được làm được, điểm các môn xã hội của hắn tăng vọt, nhưng vẫn xếp sau Choi Hyunjoon.
Thứ bảy hắn cầm bảng điểm than vãn: "Sao tôi mãi không vượt qua cậu được chứ?"
Choi Hyunjoon cũng không biết làm sao, rõ ràng hắn cũng đâu có tụt hạng, cứ phải vùng vằn điểm xã hội với anh hắn mới chịu à.
"Tôi thấy cậu cũng tốt lắm rồi." Anh an ủi.
"Xì." Hắn xị mặt: "Năm sau cậu học lớp xã hội hả?"
Đó còn là chuyện phải hỏi. Choi Hyunjoon gật đầu.
"Có tính việc học ngành gì chưa?" Hắn hỏi tiếp.
Việc này anh đã nghĩ rất nhiều nhưng chưa đưa ra được quyết định, anh không đặc biệt thích cái gì ngoài chụp ảnh, nhưng anh không có ý định đi theo con đường nhiếp ảnh. Anh chụp ảnh vui là chính, để đi theo con đường nghệ thuật thì chưa đủ.
Mà anh cũng không biết tương lai mình muốn làm gì, thật sự quá nhiều thứ phải lựa chọn.
"Cậu thích chụp ảnh đúng không?" Jeong Jihoon hỏi.
Chuyện này Choi Hyunjoon có đề cập qua với Jeong Jihoon, thế nhưng anh chưa bao giờ cầm máy ảnh trước mặt hắn.
Choi Huynjoon lấy máy ảnh ra: "Cậu có muốn chụp một tấm không?"
Jeong Jihoon mỉm cười đưa tay chữ V. Anh liền đưa máy lên chụp.
Hắn dịch người qua phía anh nhìn thử.
"Máy phim luôn đấy." Hắn bấm xem các tấm ảnh trước anh chụp, khen ngợi: "Cậu có khiếu lắm, cậu có thể đi theo ngành này."
Lúc này cả người Choi Hyunjoon như được Jeong Jihoon bao bọc trong lòng, tim anh đập nhanh liên hồi, tai đỏ ửng lên.
Anh ậm ờ đáp: "Chắc không, sở thích thôi, không chuyên nghiệp đâu."
May mà cuộn phim này không có ảnh anh chụp trộm hắn, nếu bị phát hiện anh thật sự không biết làm sao.
Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn, thấy mặt anh hơi đỏ, hắn lấy ngón trỏ chọt lên má anh: "Sao mặt cậu đỏ vậy?"
Hành động này của hắn còn làm anh lúng túng hơn, anh né ra: "Tại trời nóng đó, cậu đừng dính sát tôi quá."
Hắn gật gù: "Ờ."
Mùa hè nắng nóng cũng mang theo những cơn mưa bất chợt. Tiếc là Choi Hyunjoon không ngờ đến trường hợp này, anh không mang dù.
"Không đem dù hả?" Jeong Jihoon đột nhiên xuất hiện đứng kế bên anh. Hắn khoác balo một bên vai nhìn ra màn mưa trắng xoá.
"Cậu cũng có đem đâu." Anh lầm bầm.
"Quao." Hắn quay sang nhướng mày nhìn anh: "Choi Hyunjoon bây giờ biết đáp trả lại lời tôi rồi."
"Chả lẽ tôi không thể."
Jeong Jihoon khẽ cười như phát hiện được gì thú vị lắm.
Hai người đợi đến khi mưa gần tạnh mới về, trùng hợp thì nhà cả hai cùng một hướng, hai người đi chung với nhau một đoạn dài.
Đến ngã tư, Jeong Jihoon thắng lại hất cầm: "Tôi rẽ trái."
Choi Hyunjoon hiểu ý hắn: "Tôi đi thẳng."
"Vậy tôi đi trước nhé." Jeong Jihoon vẫy tay: "Gặp lại sau."
Anh cũng vẫy tay chào hắn.
Nhìn bóng dáng hắn dần xa, Choi Hyunjoon chợt nghĩ, anh có nên thức sớm hơn một tí để đợi ở giao lộ này không. Biết đâu trùng hợp có thể bắt gặp Jeong Jihoon rồi cùng đến trường. Hoặc anh cố tình về trễ một chút để về chung với hắn.
Tình yêu đơn phương có lẽ là thế, giống như việc anh chờ Jeong Jihoon ở ngã tư, không cần biết hắn có đi ngang hay không, anh vẫn hy vọng và không ngừng đợi. Vẫn sẽ thích hắn, không quan tâm kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip