Chương 16


Sau khi khai giảng, Trí Tú cùng Kim Mẫn Khuê tới trường nhập học.

Thời gian đầu khi vừa nhập học được một, hai tháng đầu cậu ta còn thường xuyên tới tìm cậu. Nhưng sau này cũng ít gặp mặt dần.

Cho đến một ngày, đột nhiên Kim Mẫn Khuê nắm tay một chàng trai đến trước mặt Trí Tú, giới thiệu đây là bạn trai của mình. Hai người họ học khoa, người yêu cậu ấy có đôi đồng điếu nhỏ, cười lên trông rất đáng yêu.

Kim Mẫn Khuê nói với cậu: "Hồng Trí Tú, bây giờ tôi đang nghi ngờ không biết tình cảm với cậu ngày trước rốt cuộc là tình anh em hay thực sự là tình cảm kiểu kia nữa."

Trí Tú cười cười: "Không quan trọng nữa, dù sao thì hiện tại và cả sau này chắc chắn là tình anh em."

Vào hôm sinh nhật Trí Tú. Doãn Tịnh Hàn nói rằng bận nên không thể tới chúc mừng cậu. Thực ra, từ sau cái ôm hôm ấy, cả hai cũng rất ít khi liên lạc với nhau. Dù sao thì cậu cũng đã quen với hàng nghìn lý do tránh mặt này của anh rồi.

Nói là như vậy, nhưng cậu cũng biết tổn thương, cũng biết đau lòng, hôm ấy Trí Tú uống rất nhiều rượu, đầu óc mơ mơ màng màng.

11 giờ Doãn Tịnh Hàn gọi điện tới.

"Hồng Trí Tú, sinh nhật 19 tuổi vui vẻ!"

Nước mắt cậu đột nhiên trào ra.

"Cậu có điều ước gì không?"

Trí Tú cười haha: "Không có điều ước gì cả."

Anh không đáp lại, cậu nhỏ giọng nói tiếp.

"Trước đây học cấp ba, mỗi lần sinh nhật tôi đều ước: mong rằng bạn học Doãn Tịnh Hàn sẽ thích mình. Nhưng điều ước ấy chưa từng thành hiện thực, tất cả đều là lừa trẻ con thôi, thế nên hiện giờ tôi không tin nữa, không ước nữa."

Trí Tú tự lẩm bẩm một mình, cũng không quan tâm bên kia có nghe hay không.

"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu. Nếu như không phải tôi vẫn luôn đuổi theo bước chân của cậu, thì tôi sẽ không cố gắng như thế. Nếu không phải để tiến gần hơn với cậu, thì tôi cũng không trở nên dũng cảm như vậy. Là nhờ có cậu, là cậu đã khiến cho tôi dám phản kháng, dám biểu đạt, dám kiên trì theo đuổi."

"Doãn Tịnh Hàn...." Cậu thở chậm lại: "Là cậu đã khiến cho thanh xuân của tôi có thêm màu sắc."

"Cho dù.

Tình cảm thầm kín của tôi là một cái cây mãi mãi không nở hoa.

Nhưng cũng là cậu.

Khiến cho thanh xuân ấy cành lá xum xuê, sinh sôi nảy nở.

Là cậu.

Khiến cho tôi nhìn thấy phong cảnh ở trên cao.

Thế nên.

Cảm ơn cậu, Doãn Tịnh Hàn.

Cảm ơn cậu đã xuất hiện vào năm tôi 16 tuổi.

Cảm ơn cậu đã chiếu sáng cho thanh xuân của tôi.

Cảm ơn cậu, đã từng đồng hành cùng tôi."

Trong cơn mơ màng, dường như cậu nghe thấy đầu dây bên kia nói gì đó.

Nhưng đầu óc cậu nặng trịch, không thể tiếp nhận thêm bất cứ thông tin nào nên cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau 10 giờ Trí Tú mới ngủ dậy. Vừa bật dậy đã nghe thấy bạn cùng phòng bàn tán xôn xao:

"Bên dưới có một tên kỳ lạ đứng từ sáng tới giờ, không biết là đợi ai nhưng cũng công nhận là mặt mũi đẹp trai phết"

"Chắc chắn không phải khoa chúng ta, đẹp trai như này không thể nào tôi không biết"

Kí ức dần dần dội về, Trí Tú xấu hổ vô cùng. Đánh bụp bụp vào giường. Lấy điện thoại ra định cứu vớt vài câu nhưng lại đọc được tin nhắn của Doãn Tịnh Hàn.

"Ngủ dậy thì xuống đây. Tôi ở dưới tầng đợi cậu!"

Cậu ló đầu ra ngoài cửa sổ. Chàng trai ở dưới cũng vừa hay ngẩng đầu lên.

Ánh nắng mùa đông bao trọn lấy Doãn Tịnh Hàn, giống như vô số lần thời cấp ba, anh ôm một bó cúc baby vẫy tay mỉm cười với cậu: "Hồng Trí Tú."

Trong phút chốc, tim Trí Tú như vừa nhảy ra khỏi lồng ngực, vút lên trời cao. Cậu lập tức lao xuống dưới lầu mặc kệ cho bản thân vẫn còn đầu xù tóc rối và người vẫn còn dư âm mùi rượu.

"Cậu.... Sao cậu lại ở đây?"

Doãn Tịnh Hàn mỉm cười thật tươi, nụ cười vẫn hệt như anh thời cấp 3 khiến cậu rung động.

Hồng Trí Tú nín thở, mộng tưởng sâu thẳm trong thâm tâm cậu trỗi dậy nhưng cậu không dám tiếp nhận chúng, cậu sợ, sợ tự hy vọng rồi sẽ lại tự mình thất vọng.

"Hồng Trí Tú, cậu có nhờ vào đêm tiệc chia tay, tôi đã nói rằng tôi có chuyện muốn nói với cậu không?"

"Ừm, sau đó cậu đã nói không phải chuyện gì quan trọng cả"

"Hồng Trí Tú, tôi đã từng hối hận..."

Trí Tú chớp mắt, khó hiểu nhìn Doãn Tịnh Hàn.

"Hối hận vì đã chấp nhận làm bạn với cậu suốt ba năm."

Một tiếng nổ "đùng" vang lên trong đầu Trí Tú. Đây là điều mà Doãn Tịnh Hàn muốn nói với cậu sao? Rằng anh hối hận khi làm bạn với một kẻ như cậu? Vậy ra, cái ôm năm ấy, lời tạm biệt năm ấy là sự nhẹ nhõm sau khi vứt bỏ được cái đuôi là cậu sao?

Mọi thứ trước mắt Trí Tú nhoè đi. Cậu không biết phải tiếp tục đối mặt với Doãn Tịnh Hàn như thế nào, vào lúc cậu quay đầu định bỏ chạy thì anh đã nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo lại.

"Hối hận vì tại sao lại không tỏ tình với cậu sớm hơn. Hối hận vì nếu như năm đó tôi có đủ dũng khí, thì tôi đã không ngu ngốc tự mình đẩy cậu ra xa suốt một khoảng thời gian rồi."

Trí Tú đờ người, vẫn chưa thể xử lý được hết những gì mình vừa tiếp nhận. Doãn Tịnh Hàn.... Đây là đang tỏ tình với cậu sao?

"Nhưng khoảnh khắc khiến tôi hối hận nhất là gì cậu biết không? Chính là đã bỏ lỡ cơ hội vào đêm tiệc chia tay ấy."

Doãn Tịnh Hàn vẫn nắm chặt cổ tay cậu.

"Tôi có một bí mật, cậu có muốn thử nghe không?"

Trí Tú cắn chặt môi, khẽ gật đầu.

"Vào ngày khai giảng đầu tiên khi vào trường, trong lúc tất cả mọi người đều đang tập trung ở sân cho buổi lễ thì có một cậu bạn lại trốn dưới gốc cây chăm chú đọc sách đến mức khiến tôi phải tò mò. Cậu ấy đọc chăm chú tới mức không hề hay biết có người tiến lại gần mình. Tôi nhìn vào cuốn sách mà cậu ấy cầm trên tay, bên ngoài được bọc bằng bìa sách Ngữ Văn nhưng bên trong lại là tiểu thuyết trinh thám. Tôi hỏi cậu ấy tựa truyện là gì, cậu ấy vậy mà không hề ngước nhìn tôi nhưng vẫn đáp lại "In The Woods", giọng cậu ấy nhẹ nhàng, rất dễ chịu, vô thức tôi đã ghi nhớ cậu ấy."

Trí Tú khẽ nhíu mày, ký ức vào ngày khai giảng ùa về.

Hôm khai giảng đầu tiên của trung học, lần đầu tiên bước vào ngôi trường mới, trong khi bạn bè ai nấy đều tươm tất quần áo, giày dép, cặp xách mới thì cậu lại phải dùng lại đôi giày cũ của anh trai cùng chiếc cặp sách 4 năm chưa từng được đổi. Sự tủi thân ùa đến với một cậu nhóc 16 tuổi khiến cậu tự ti, mặc cảm, không dám hoà mình vào đám đông bạn học nên cậu đã trốn đến một góc cây, đọc cuốn truyện yêu thích của mình, chìm vào thế giới của riêng mình. Cậu loáng thoáng nhớ có ai đó đến bắt chuyện nhưng vì đang tập trung vào tình tiết của cuốn truyện nên cậu căn bản không hề chú ý đến. Người đó, hoá ra lại là Doãn Tịnh Hàn...

"Đến ngày nhận lớp, trùng hợp là tôi và cậu ấy lại chung lớp. Tôi muốn kết thân với cậu ấy nhưng cậu ấy luôn đặt ra một bức tường với mọi người xung quanh, tôi gần như không có cơ hội tiến lại gần. Cho đến một ngày, tôi lại phát hiện cậu ấy đang đọc sách dưới tán cây, hệt như lần đâu tiên tôi gặp, tôi bèn làm liều mà đánh trái bóng về phía cậu ấy. Nhờ vậy mà tôi thành công trở nên gần gũi hơn với cậu bạn này. Tôi đã từng bước, từng bước bước vào thế giới của cậu ấy, cũng giúp cậu ấy phá bỏ bức tường kiến cố trong lòng, giúp cậu ấy phá kén thoát ra..."

Trí Tú ngạc nhiên nhìn anh. Chàng trai mà cậu thầm thích bao năm.... Ánh sáng mà cậu đã nỗ lực, miệt mài đuổi theo....

Giọng Doãn Tịnh Hàn vẫn nhè nhẹ tiếp tục nói, "Ngày qua ngày, thứ cảm xúc hứng thú ban đầu đã phát triển thành một thứ tình cảm mà tôi không biết mình có thể có với cậu ấy hay không. Tôi cứ liên tục nghĩ về nó, liên tục nghĩ về cậu ấy cho đến khi tôi đầu hàng, thừa nhận rằng..... mình đã thích cậu. Đến một ngày, cậu ấy nói việc ưu tiên nhất với cậu bây giờ là thi đại học, vậy nên tôi đã nghĩ rằng chỉ cần cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại đến ngày thi đại học xong, sau đó nhất định sẽ thổ lộ với cậu ấy. Nhưng đến ngày hôm ấy, tôi lại hiểu nhầm cậu ấy và bạn thân của mình đến với nhau. Với tư cách là bạn thân, bạn tốt của hai người họ, tôi không thể làm gì khác ngoài thu lại tình cảm của bản thân mà chúc phúc cho hai người và tự giác tránh xa khỏi cuộc sống của cậu ấy. Tôi tưởng rằng mình đã làm một việc trượng nghĩa, đàn ông nhưng thực chất lại là một việc ngu ngốc và ấu trĩ, tôi đã đẩy người mình thích ra khỏi mình"

"Tôi....", Trí Tú mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có đôi mặt căng tròn nhìn anh với vẻ khó tin.

"Biểu cảm đó là sao? Cậu đây là không biết tôi đang nói về ai hay không tin vào sức hút của bản thân cậu như vậy?", Doãn Tịnh Hàn nhìn thấy biểu cảm đáng yêu ấy của Trí Tú lại không kìm lòng được mà bật cười.

"Hồng Trí Tú, tôi nói nhiều như vậy, nói đến cổ họng sắp khô không thể nói được nữa rồi mà cậu vẫn không hiểu hả, đồ ngốc này."

Doãn Tịnh Hàn thu lại vẻ bông đùa thường ngày, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt chàng trai trước mặt.

"Hồng Trí Tú, cảm ơn cậu vì đã xuất hiện vào tuổi 16 của tôi. Cảm ơn vì đã ở bên tôi của tuổi 17, 18. Và ở tuổi 19 hiện tại, tôi không muốn tiếp tục làm 'bạn' với cậu nữa. Tôi muốn cảm ơn cậu với tư cách 'bạn trai'. Cậu, có đồng ý làm người yêu của Doãn Tịnh Hàn tuổi 19 không?"

Trí Tú lúc này không thể nhịn được nữa, nước mắt cứ thế lăn dài. Cậu kéo một góc áo của Doãn Tịnh Hàn, giương đôi mắt ướt át nhìn anh, nhẹ giọng hỏi,

"Chỉ tuổi 19 thôi sao?"

Doãn Tịnh Hàn bật cười, không nghĩ đến người này lại có thể hỏi một cậu đi lệch trọng tâm như thế. Anh kéo cậu vào lòng, cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu, giọng mang ý trêu ghẹo, "Biết đâu được, những năm sau đó không phải là 'bạn trai' nữa thì sao đây"

Trí Tú đỏ mặt, đấm nhẹ vào lưng người kia rồi vùi mặt vào lòng anh.

Hình ảnh hai chàng trai đẹp trai ôm nhau ngay dưới lầu ký túc xá thu hút sự chú ý của không ít người, nhưng điều khiến họ hứng thú hơn cả là cảnh tượng một người liên tục khóc, người còn lại thì lau nước mắt liên tay trông đến buồn cười. Nhưng người trong cuộc lại có vẻ không hề để tâm đến.

Mãi một lúc lâu sau, khi cảm xúc bình ổn hơn, Trí Tú mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, "Doãn Tịnh Hàn, tôi đã từng nghĩ rằng thanh xuân của mình giống như một cái cây chỉ có thể ra lá nhưng chẳng thể nở hoa nhưng bây giờ, có lẽ tôi đã sai rồi..."

"Doãn Tịnh Hàn, cảm ơn cậu, thanh xuân của tôi, vì có cậu mà nở hoa."

—————— Hoàn chính văn ——————

Vì một cái tết ấm no nên vẫn là HE ạ =))))) hẹn cả nhà qua tết với 1 bộ (thực sự) HuhuE nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip