Chương 4
Ánh nắng buổi trưa xán lạn chiếu lên khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của Doãn Tịnh Hàn.
Anh mất kiên nhẫn mà nhìn Tuyên Mỹ : "Cậu có thể đừng làm gián điệp cho mẹ tôi nữa được không?"
Rồi lại quay qua cười cười với Trí Tú: "Hồng Trí Tú, cậu ngồi đi. Đúng rồi, cậu đã đọc xong quyển sách lần trước chưa?"
Khoảnh khắc ấy, trái tim Trí Tú như thể đang ngồi trên xích đu được đẩy bay lên trời.
Thì ra Doãn Tịnh Hàn vẫn nhớ.
Tuyên Mỹ cắn răng, mặt đỏ bừng xoay người bỏ đi.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Trí Tú trở thành bạn cùng bàn của Doãn Tịnh Hàn.
Cứ cách ba, năm ngày là ngăn bàn của anh sẽ lại lấp đầy bởi những lá thư màu hồng. Anh rất hiếm khi mở ra xem chứ đừng nói là hồi âm lại những lá thư ấy.
Vào một ngày, tiết thể dục vì trời đổ mưa mà đã bị thầy vật lý chiếm dụng.
Cả lớp đều đang chăm chú làm bài tập. Có lúc khuỷu tay trái của Doãn Tịnh Hàn vô tình chạm vào khuỷu tay phải của Hồng Trí Tú, hơi nóng không ngừng truyền tới, cả người cậu như thể bị điện giật, tim đập nhanh không phanh, tay đang viết bài cũng không dám cử động nữa.
Doãn Tịnh Hàn lại có vẻ không hề phát hiện ra điều dị thường, cứ giữ nguyên tư thế đó mãi. Cho tới khi chuông báo hết giờ vang lên, anh mới đứng dậy rời đi, lúc này Trí Tú mới dám hít thở mạnh.
Vấn đề vệ sinh lớp học là do học sinh trong lớp tự quét dọn. Hai người sẽ được phân thành một nhóm chia nhau dọn dẹp. Hôm đó, lớp phó lao động đã viết anh và cậu dưới góc bên trái trên bảng đen từ lâu.
Doãn Tịnh Hàn, Hồng Trí Tú.
Hai cái tên được viết song song, đặt cùng một vị trí.
Trí Tú bắt đầu miên man suy nghĩ vô định: nếu như sau này cả hai kết hôn, thì có phải tên trên thiếp mời cũng sẽ được viết như thế này không.
Nhìn qua, trông thật là xứng đôi.
Ông trời quả biết trêu đùa lòng người đến cùng, thời tiết hôm đó khá xấu, từ hơn bốn giờ mây đen đã cuồn cuộn kéo tới, chẳng bao lâu đã sấm rền gió cuốn, mưa lớn bắt đầu đổ xuống.
Lúc này mọi người đều đã về hết rồi. Trong lớp học chỉ còn lại tiếng soạt soạt của chổi trúc tiếp xúc với nền nhà.
Trong không gian yên lặng, những hạt bụi bay lên cao giống như vô số những tiểu tinh linh tí hon bay đến để đọc tâm sự non trẻ của cậu.
Hiện giờ chỉ còn lại hai người, có lẽ cậu nên nói gì đó nhỉ.
Trí Tú thầm nghĩ, giá như cậu có thể hào sảng giống như Tú Nghiên thì tốt biết mấy. Nhưng cậu tìm đi tìm lại trong đầu mấy chục nghìn lần nhưng vẫn chưa tìm được chủ đề thích hợp thì đã quét dọn xong rồi.
Trời như thể bị khoét một cái lỗ lớn, mưa tầm tã không có dấu hiệu ngừng lại.
Trí Tú đứng ở dưới tòa dạy học, nhìn lác đác mấy bạn học sinh được bố mẹ tới đón về.
Doãn Tịnh Hàn khoác vai nam sinh nói: "Toàn Viên Hựu, cậu đưa tôi tới trạm xe bus đi."
Rồi quay đầu nhìn Trí Tú hỏi: "Hồng Trí Tú, người nhà cậu có tới đón cậu không?"
Sẽ không đâu.
Lớp 10 nằm ở cơ sở khác của trường, không nằm cùng phân hiệu chính nơi mà anh trai cậu học. Bố cậu sẽ đi đón em, còn mẹ thì sẽ mang ô tới cho anh trai.
Còn Hồng Trí Tú cậu, từ trước tới giờ đều là tự mình nghĩ cách mà bò về.
Bàn tay cậu cuộn lại, khẽ cười nói: "Chắc là có."
Trí Tú đã nói dối. Bởi vì cậu không muốn bị người trong lòng mình biết, bản thân luôn là người bị lãng quên.
Doãn Tịnh Hàn gật đầu, cùng Toàn Viên Hữu bước vào màn mưa.
5 phút sau, cả trường chỉ còn lại một mình Trí Tú, thế nhưng mưa không hề thương xót cho cậu mà ngừng lại.
Trí Tú thầm thở dài một hơi, dùng cặp sách che lên đầu, sau đó xông vào trong cơn mưa.
Vừa ra khỏi cổng trường, một chiếc xe bus vụt qua ngay trước mặt cậu.
Trong sắc trời âm u, cậu nhìn thấy anh trai Thắng Triệt đang ngồi ở chỗ cạnh cửa xe, cúi đầu tập trung làm đề thi. Còn mẹ cậu đang đưa tay đỡ phía sau ghế của anh, dùng cơ thể mình tạo ra một khoảng yên tĩnh cho anh ấy.
Một cái chớp mắt ngắn ngủi, xe bus rời khỏi làm nước bắn tung tóe, nước văng cao che cả trời đất, bắn về phía cậu.
Cậu quên cả tránh
Mắt Trí Tú thấy bản thân sắp bị ướt như chuột lột thì một chiếc ô màu đen đột nhiên chặn lại.
Trí Tú quay đầu lại thì nhìn thấy nụ cười xán lạn của Doãn Tịnh Hàn: "Thế nào, anh đây có nhanh không, có chuẩn xác không?"
Không ngờ sau khi Doãn Tịnh Hàn đưa Toàn Viên Hựu lên xe bus thì liền trở mặt "cướp" ô của cậu ta rồi quay trở lại.
Trong lòng Trí Tú ngập tràn chua xót, khóe mắt cậu đỏ bừng: "Doãn Tịnh Hàn, có ai nói với cậu rằng... cậu rất giống mặt trời chưa?"
Vì trời mưa thế nên trên xe bus rất đông người.
Trí Tú bị chen lấn xô đẩy, hết ngã trái tới ngã phải.
Doãn Tịnh Hàn một tay giữ chặt lấy tay vịn, tay còn lại kéo Trí Tú lại: "Đứng ở đây đi!"
Giống như cái cách mà mẹ cậu che chắn cho anh trai cậu, anh cũng dùng cơ thể mình để tạo ra một khoảng trống nho nhỏ dành cho cậu.
Doãn Tịnh Hàn xuống xe trước sau đó kiên quyết để lại ô cho Trí Tú.
"Anh đây nam nhi trai tráng, có tí mưa này thì sợ gì chứ!"
Lúc Trí Tú về tới nhà, mẹ cậu đang dốc mưa ở trên ô đi.
Khi nhìn thấy cậu, ánh mắt bà xẹt qua vài tia gượng gạo, rất nhanh lại nói: "Mẹ đang chuẩn bị đi đón con đây, không ngờ con lại tự mình về rồi."
Trí Tú cười nhạt. Cuối cùng thì đầu tóc, quần áo của cậu vẫn là bị ướt.
Thời tiết cuối tháng mười khiến cả người lạnh buốt, Trí Tú chỉ muốn được nhanh chóng đi tắm nước nóng. Thế nhưng bố đi đón em về lại nói lớn: "Con đi vệ sinh thì đi nhanh lên, chân quần của em gái con bị ướt rồi, phải tắm nước ấm ngay."
Cậu nghĩ lại lời mà Doãn Tịnh Hàn nói với mình khi nãy.
"Hồng Trí Tú, tôi không phải là mặt trời, là do cậu nhát gan quá, cậu phải học cách biểu đạt và phản kháng."
Trí Tú hít sâu một hơi: "Đầu tóc, quần áo của con đều ướt hết rồi, con muốn đi tắm trước."
"Sức khỏe em gái con không tốt..."
Cậu nói từng chữ từng chữ một: "Con muốn tắm trước, con sẽ tắm nhanh."
Cậu đóng cửa nhà tắm lại, bật vòi nước lên. Nước ấm xối lên làn da lạnh băng khiến cậu rùng mình một cái.
Năm phút sau cậu đã ra ngoài rồi.
Mẹ cậu nhíu mày nói: "Em gái con còn nhỏ, con cũng không biết nhường con bé một chút."
"Con cũng nhỏ hơn anh hai, cũng đâu thấy mẹ tới đón con đâu."
Mẹ cậu mở miệng ra mấy lần thế nhưng không tìm được lí do để phản bác: "Anh con đang học lớp 12."
Trí Tú lặng lẽ nhìn bà: "Trước đây cũng không khác."
Nửa đêm hôm đó cậu dậy đi vệ sinh, cách cánh cửa cậu nghe thấy mẹ than phiền với bố: "Trí Tú bây giờ làm sao vậy, càng ngày càng không nghe lời."
"Bỏ đi, cứ kệ nó, chúng ta còn có Thắng Triệt và Y Linh mà."
Nói ra rồi, nhưng mọi chuyện vẫn không thay đổi. Nhưng ít nhất lòng cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
——————————
Các bà thắc mắc sao đột nhiên tôi ra fic liên tục thì do tôi đang ở bệnh viện, buồn chán vch mà không có lap để beta 'Just you and me' nên đành phải lôi bộ fic duy nhất nằm trong note điện thoại ra để beta cho đỡ chán, chính là bộ này ('∀`)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip