౨ৎ˚ seungcheol và lời hứa bất đắc dĩ.

bất quá cũng hết cách chối cãi, mẹ choi chỉ đành ngậm ngùi đồng ý. còn phải nói sao?

choi seungcheol hào hứng vui như được mùa, ba chân bốn cẳng kéo jeonghan chạy vụt vào nhà trước cái nhìn ngơ ngác của mấy người ở lại.

"haha, xem ảnh vui chưa kìa."

minseo tất nhiên là không thấy vui trong lòng, tâm trí cứ thế dâng lên một kế hoạch không mấy tốt đẹp.


_


"jeonghanie, bạn không ngủ với mình hả?"

seungcheol rưng rưng nước mắt khẽ đưa ánh nhìn long lanh hướng đến yoon jeonghan đang kéo vali chuẩn bị chuyển sang phòng khác.

"con ngủ cùng cái gì? đừng làm phiền người ngoài chứ."

giọng văn cũ kĩ này ấy hả, ngài giám đốc đã nghe chán rồi.

"nhưng mà có bạn con mới ngủ được.."

seungcheol quyến luyến níu chặt cánh tay của đối phương không buông, bộ dạng hiện tại trông nhỏ bé đáng thương vô cùng tận.

mẹ choi gắng sức tách biệt cả hai, nhưng làm cách nào cũng không khiến người kia lay động, đã thế còn bị hiểu lầm quá đáng khiến anh ấm ức khóc một trận thật to.

"được rồi được rồi, tuỳ con đấy."

choi phu nhân bất lực chỉ có thể nuốt ngược cơn giận vào trong, tất cả là nhờ công lao của kim mingyu cả đó.

thiếu gia kim chỉ vô tình lỡ vài ba lời trong khi đến nhà biếu quà giúp ba mẹ, thế là ông nội lại được dịp nghe kể về phương pháp dạy con của mẹ choi. chuyện gì đến thì sẽ đến, bà ấy hiển nhiên lại bị mắng một trận vì hành xử quá đáng làm choi seungcheol vui mãi không thôi.

ông nội là đỉnh nhất đó!

"cô đi rồi, bạn đừng diễn nữa."

yoon jeonghan thuần thục kéo vali đẩy vào một góc, biệt thự của seungcheol quả nhiên không thể đùa được. dẫu biết nhà anh danh giá có tiếng nhưng khi được chứng kiến tận mắt lại bất ngờ hơn cả, mỗi phòng ngủ thôi cũng đã gần bằng 1/3 căn hộ cậu đang ở rồi.

ngài giám đốc lập tức thoát vai, nũng nịu ôm chặt người bạn đồng niên vào lòng.

"may thật đấy, không phải xa bạn cả tuần nữa rồi."

cậu biết rõ bản thân không thể thoát khỏi vòng tay của người kia nên đành thuận theo, ngón tay thon thả thoải mái chơi đùa trên mái tóc đen dày của người nọ.

"thiếu hơi mình thì không sống được à?"

choi seungcheol chỉ cười chứ không đáp lại, trong thâm tâm đã tự trả lời.

phải, thiếu bạn mình không sống được.


_



buổi sáng cùng khởi động nhẹ nhàng bằng âm thanh lạch cạch trong bếp, lee minseo đảm đang đã thức dậy nấu ăn từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

tình huống sau đó cũng không có gì mới mẻ, bà choi lại được dịp khen ngợi con dâu tương lai thật ngoan ngoãn, dễ thương làm sao, lấy được cô về chắc là tích phước dữ lắm.

choi seungcheol không mấy quan tâm, chỉ chăm chú ăn cơm như thường lệ.

"jeonghan đâu rồi? không xuống ăn cơm à."

"bạn bảo không khoẻ nên còn nghỉ ngơi ạ."

"hôm qua có thấy gì đâu? hay là chê nhà mình không sạch sẽ?"

ngài giám đốc xịt keo tại chỗ, trong lòng thầm cảm thán trình độ phóng đại đỉnh cao của người mẹ đáng mến.

lee minseo được dịp lên tiếng hoà giải ghi điểm, bàn tay lia lịa gắp cả mớ thức ăn vào bát của anh, gồm cả những thứ anh không thể ăn.

"em cất công dậy sớm nấu ăn đó, anh phải ăn nhiều vào nha."

ngài giám đốc sẽ không nói là đã thấy cô nhận đồ ship từ bên ngoài vào sáng sớm đâu.

"à đúng rồi, tí nữa mẹ sẽ đến công ty của ba con để cùng chuẩn bị dự tiệc sinh nhật cổ đông lớn, các con ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ nhé."

bà choi tinh ý nháy mắt với lee tiểu thư rồi tiếp tục bồi thêm câu sau.

"có thể không về nhà kịp vào tối nay đâu."

mấy cái chiêu trò cũ rích, seungcheol lại chả nhìn ra phát một.

bà ấy quả thật không nói dối, vừa ăn sáng xong đã vội vã chuẩn bị đồ đạc đến công ty cùng ba, còn dặn đi dặn lại nhiều lần là phải chơi với nhau thật vui, không được bỏ rơi để bạn cô đơn.

minseo cảm thấy có không gian riêng tư cũng rất hợp lý, người bạn kia của choi seungcheol lại đang bệnh nằm lì trên phòng, cô ấy có thể dùng mấy cách thông thường để tiếp cận và làm quen với anh như trẻ nhỏ.

dù sao người ta cũng chỉ bảy tuổi thôi.

nhưng mà, mọi chuyện có vẻ đang đi sai hướng theo kế hoạch ban đầu thì phải?

"seungcheol, anh đi đâu thế?"

"chăm bạn, jeonghanie bị bệnh mất rồi."

"thôi mà, phải để jeonghan nghỉ ngơi chứ. anh ở đây chơi với em không được à?"

ngài giám đốc giả vờ ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng vẫn xách mông chạy vụt lên trên phòng ngủ.

"anh seungcheol?"

"chết tiệt, cứ jeonghanie jeonghanie mãi!"

lee minseo khẽ vò nát trang báo trong tay, ánh mắt hiện lên vài tia tính toán.



_



seungcheol rón rén mở cửa để tránh tạo ra tiếng động đánh thức người kia, yoon jeonghan hình như đang ngủ thật. anh từ tốn bước đến ngồi cạnh, đắp lại chiếc chăn tung dở bị cậu đạp ra xa hòng lợi dụng một chút, hôn nhẹ lên má xem như phần thưởng.

"bạn làm gì đấy?"

jeonghan được dịp bắt quả tang đối phương đang có ý xấu, thế mà anh vẫn không hề sợ hãi, còn chui hẳn vào chăn muốn được ôm ôm.

"mẹ đi mất rồi, còn mỗi bọn mình với cô bạn kia ở nhà thôi."

choi seungcheol theo thói quen đưa tay vào trong áo muốn xoa nắn eo nhỏ, kết quả là bị yoon jeonghan phát hiện rồi đánh vào tay một phát đau điếng.

"không phải ở nhà đâu, tiết chế vào."

"cũng chả có ai ở nhà mà.."

"nà-"

"seungcheol ơi? em nhờ anh việc này được không?"

tiếng gõ cửa đều đặn vang lên ba lần, kèm theo sau là giọng nói quen thuộc của lee minseo.

seungcheol tặc lưỡi ê chề vì bị cắt ngang cuộc vui, cũng không mấy tình nguyện lên tiếng.

"mình bận rồi, bạn nhờ người khác đi."

"không được đâu mà, chuyện này gấp lắm!"

ngài giám đốc lại định từ chối nhưng cậu đã kịp thời bịt miệng anh lại, hai tay xua xua bảo anh mau ra xem có chuyện gì.

"không muốn đi đâu."

"phải đi chứ, nhỡ có chuyện gì thì sao?"

"không thích."

"ngoan, xong việc bạn muốn gì cũng được."

"bạn hứa đó.."

choi seungcheol yểu xìu lê bước ra ngoài, hình như cô bạn kia cần giúp đỡ gì đó thật. anh thật sự không muốn đi lắm, nhưng khi nhớ đến giao ước với cậu thì đành ngậm ngùi đồng ý.

minseo đột nhiên thay đổi 180° sau khi seungcheol rời đi, còn cao ngạo bước đến từng bước làm jeonghan sợ khiếp vía.

cứ như chính thất đi đánh ghen ấy nhỉ?

"tôi không thích dài dòng, chỉ muốn nói một chút thôi."

trái tim cậu như ngừng đập, chả hiểu sao lại bất an đến vậy.

"anh ấy có vẻ hồi phục trí nhớ rồi ha? diễn cùng có mệt không?"

chưa đợi yoon jeonghan kịp bất ngờ vì đòn tấn công trực diện, minseo đã tiếp tục giảng giải.

"cậu đã bao giờ nghĩ về tương lai của seungcheol chưa? sau này anh ấy còn phải tiếp tục làm việc, kiếm tiền, lấy vợ, sinh con nữa. cứ tiếp tục diễn như này thì đến bao giờ?"

"không cần gấp, cậu cứ suy nghĩ. nếu cảm thấy lời nói của tôi có lý thì rời khỏi đây trong âm thầm đi, phần anh ấy tôi có cách giải quyết."

lee minseo ung dung rời đi, trong lòng thoả mãn cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.

mà yoon jeonghan tự tin có thể nuôi sống choi seungcheol cả đời lại đang lay động.

cô ấy nói đúng, hình như bản thân mình chưa từng nghĩ đến tương lai của anh ra sao. hơn hết là việc seungcheol hồi phục đã có người biết, nếu cứ tiếp tục giấu diếm thì cũng không phải là cách tốt.

rốt cuộc phải làm sao mới đúng?




_



"jeonghanie, ngủ thôi!"

"bạn ngủ trước đi, mình bận tí việc."

"ở đây thì bận cái gì được."

seungcheol tò mò trườn sang góc giường, yoon jeonghan hình như đang sắp xếp lại đồ trong vali.

"thôi mà, ngủ đi đã."

ngài giám đốc một phát bế trọn đối phương vào lòng, đầu lưỡi tinh nghịch lại chơi đùa cùng vành tai nhạy cảm.

"nhột mình.."

"sao thế? bạn không thích à?"

anh ngả ngớn tiến đến muốn hôn, nhưng lại bị người kia né tránh.

"đi ngủ thôi, bạn vừa bảo muốn ngủ mà?"

choi seungcheol không kịp để ý nhiều đến thế, vừa nghe cậu nói xong đã vội ngả lưng xuống giường, ngoan ngoãn ôm thỏ đi ngủ.

jeonghan nằm phía đối diện ngắm bạn một lúc rất lâu, trước khi chính thức vào giấc còn chồm sang hôn anh một cái.

đến lúc nói lời tạm biệt rồi.
















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip