𝑪𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝟑. 𝑻𝒓𝒂̀ 𝒍𝒂̀𝒊 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒕𝒖́𝒊 𝒃𝒂́𝒏𝒉 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒂̂𝒏

Đã tám năm trôi qua kể từ ngày đó, Seokmin giờ đã là một chàng nhiếp ảnh gia cũng xem như khá nổi tiếng trong giới. Sở trường của cậu là chụp phong cảnh, cùng tính cách thích phiêu lưu khám phá nên cậu giỏi nhất là tìm ra những địa điểm, những thôn làng vẫn còn lạ lẫm với mọi người. Chỉ tính trên khắp đất nước Hàn Quốc, số nơi cậu chưa đặt chân tới chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những bức ảnh cậu chụp ra thường sẽ được dùng để thiết kế thành lịch để bàn, đôi lúc người ta cũng sẽ bắt gặp chúng trên các trang hoạ báo liên quan đến du lịch. Đi đến đâu, cảnh đẹp của nơi đó đều sẽ được Seokmin đem hết vào ống kính của mình, cho ra đời những bức ảnh đẹp đến nức lòng. Chỉ có điều chúng đều mang một nỗi buồn man mác, khiến người ngắm chưa kịp cảm thán thì lòng đã vô thức chùn xuống.

Cũng từ hôm mà Jisoo rời đi, chỗ ở của cậu cũng trở nên không còn cố định, vài ba bữa sẽ thay đổi một lần. Người ta thường bắt gặp thân ảnh của Seokmin với chiếc ba lô to đùng không hề phù hợp với cơ thể được đeo ở sau lưng, máy ảnh treo trước ngực, cứ thế đi dọc trên mọi nẻo đường. Bởi cậu luôn vững lòng với sứ mệnh cao cả: đi đến những nơi chưa ai đặt chân đến, chụp những cảnh non nước hữu tình chưa ai từng thấy qua, gặp những người chưa một lần gặp gỡ, và tìm mang thiên thần Jisoo của cậu về bên mình.

Seokmin đã đi như thế ròng rã suốt thời gian qua, bộ nhớ máy ảnh hằng năm đều được lấp đầy rồi thay mới. Tám lần đổi bộ nhớ rồi, vậy mà người cậu cần tìm vẫn là cứ trốn mãi, chưa chịu xuất hiện.

Đôi chân ấy cứ lang thang theo những gì mình được mách bảo, không biết thế nào lại vô tình dừng chân tại một ngôi làng vắng vẻ. Đối diện Seokmin giờ đây là chiếc cổng làng với bảng tên "Sebong" được dựng lên một cách đơn sơ, và những cánh đồng cỏ lau trắng như nghiêng mình vẫy chào cậu đến với làng. Chàng nhiếp ảnh gia tài năng ấy mỉm cười khi được ánh mặt trời chiếu rọi, tận hưởng khung cảnh đồng quê thanh bình bày ra trước mắt. Rồi một cơn gió vừa khẽ lướt qua, khiến những cây lau mỏng manh đồng loạt chao đảo qua lại, âm thanh rì rào như một bản nhạc giao hưởng được thiên nhiên ban tặng.

Những thứ đơn giản như thế thường sẽ thành công rực rỡ trong việc thu hút tính hiếu kỳ của cậu, và lần này cũng không ngoại lệ. Seokmin bắt đầu tò mò về ngôi làng này, về đời sống hằng ngày của người dân ở đây. Được rồi, cậu quyết định rồi, làng Sebong sẽ là nơi tiếp theo trong hành trình của cậu.

Khi những bước chân dần trở nên nặng nề, Seokmin ghé vào một quán cà phê với cái tên nghe thật cao quý - Caratland. Tên gọi là thế vậy mà kiến trúc của quán lại chẳng hề sang trọng chút nào, ngược lại còn vô cùng mộc mạc, gần như hoà làm một với thiên nhiên. Như được điều gì đó thôi thúc, cậu cứ thế bước vào trong khuôn viên của quán. Được cả vườn hoa rực rỡ chào đón hết sức nồng nhiệt khiến cậu không khỏi ngỡ ngàng. Mùi gỗ vẫn còn hơi ẩm kèm theo hương của vạn loài hoa nhanh chóng bủa vay lấy Seokmin, đặc biệt là hương thơm của hoa lài cứ thoang thoảng mà vương vấn nơi cánh mũi mãi không chịu rời, làm cậu có cảm giác tâm hồn mình như được gột rửa sạch sẽ, cơ thể mệt mỏi vì đi đường xa như được sạc đầy năng lượng, sảng khoái hẳn lên.

Những bụi hoa lài trắng muốt cao đến đầu gối kia thật khiến cậu nhớ đến anh người yêu Jisoo của mình. Liệu người ấy có cười đến tít mắt, rồi cúi xuống mà ngắm đến mê mệt nếu biết loài hoa người đó thích được trồng khắp nơi ở trong Caratland này không nhỉ?

Cậu liền giương máy ảnh lên chụp hết bụi hoa nhài vừa trông thấy, dặn lòng nhất định về sau sẽ rửa ra cho anh nhìn đến chán mới thôi.

"Jisoo à, thật buồn vì khung cảnh đẹp thế này mà chỉ một mình em được ngắm. Anh thấy gì không, là loài hoa anh thích, chúng đang mọc khắp nơi luôn này...Chúng đang chờ anh đến ngắm đấy... Thật nhớ anh, ước rằng anh đang có mặt ở đây, ngay lúc này."

Seokmin đặt tạm chiếc ba lô nặng trĩu của mình ở chiếc bàn trống nọ, rồi bước đến quầy gọi nước. Theo thói quen, cậu không thể không gọi một tách trà lài ấm, và một túi bánh quy hạnh nhân nướng. Còn gì thích bằng việc ngồi trong một vườn hoa, vừa thưởng trà vừa nhâm nhi những chiếc bánh thơm mùi bơ và hạnh nhân nướng nữa đâu. Cậu mỉm cười với cô thu ngân bé nhỏ, rồi trở về ghế ngồi, lòng tràn ngập mong đợi.

Trà lài ấm nóng cùng túi bánh quy được nhân viên đưa đến tận bàn, chỉ cần ngửi mùi trà thoang thoảng thôi đã biết nó thuộc loại hảo hạng. Nước trà vàng nhạt vẫn còn phả chút khói được đựng trong chiếc tách thủy tinh hoàn toàn trong suốt, đặt trên chiếc khay gỗ màu vàng sáng, bên cạnh còn có cành bông hoa lài trắng, lá xanh dùng để trang trí. Seokmin đưa tách gần đến sát mũi mình ngửi thêm một cái rồi mới hài lòng nhấp uống một ngụm. Hương vị trà không quá nhạt cũng không quá đậm, vừa vặn hợp với khẩu vị khó chiều của cậu, rất giống với loại ngày trước cậu thích dùng. Nhưng để làm ra được tách trà này, chẳng phải...chì có duy nhất một người thôi sao? Không lẽ...

Seokmin đưa mắt dáo dác nhìn quanh, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Rõ ràng là không có, Jisoo không hề có mặt ở đây. Thế thì tách trà này...làm sao mà...

Nhìn cả buổi vẫn không thu được kết quả như mong đợi, nhưng cậu hoàn toàn tin vào trực giác của mình, Jisoo chắc chắn chỉ ở quanh đây thôi. Bất thình lình cậu đã nảy ra một ý tưởng hết sức táo bạo. Cậu định sẽ tiến đến quầy thu ngân, hỏi thăm về người làm ra tách trà ban nãy. Dù sao cũng chỉ là thêm một lần hy vọng nữa, sẽ tuyệt vời biết bao nếu đó là người cậu hằng mong nhớ, còn nếu không thì cậu sẽ khen người ta lấy một câu, vì tách trà đó ngon ngoài sức tưởng tượng của cậu thật mà.

Dự định ấy bỗng không còn khả thi khi chưa kịp chạy đến hỏi thăm thì cậu đã thấy thân ảnh của người đó đang vui đùa cùng nhân viên trong tiệm. Chiếc sơ mi trắng của người dó bị che mất gần phân nửa bởi chiếc tạp dề màu rêu, tay áo xắn cao lên qua khuỷu tay một chút nhưng cũng đủ để nhận ra nó chẳng khác gì với cái cậu đang bận, mái tóc màu nâu đỏ ươn ướt bết dính lại với nhau, lấm tấm vài giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên trán. Gương mặt nhỏ nhắn của anh cứ cười nãy giờ, như đang nói chuyện gì đó vui lắm, đôi mắt đào cũng vô thức tạo thành hai đường cong hoàn mỹ.

Seokmin còn ngỡ mình hoa mắt, dụi đi dụi lại mất mấy lần mới biết tất cả đều là thật. Đôi mày cau chặt ban nãy giờ đã giãn ra, thay vào đó là niềm hân hoan vui sướng hiện rõ trên đôi mắt. Seokmin thiếu điều chỉ muốn chạy ào đến ôm lấy người trước mặt, thủ thỉ từng lời nhớ nhung với người ta, nhưng cả người cậu cứ đứng ngây ra đó, một bước cũng không bước được. Thật là, cái cơ thể này, sao lại khó điều khiển đến vậy chứ.

Sau bao năm ngóng đợi, gặp được người trong lòng sẽ là cảm giác thế nào nhỉ? Seokmin không tưởng tượng được khoảnh khắc mà hai người mặt đối mặt với nhau sẽ trông như thế nào, có vì mừng rỡ mà ôm chầm lấy nhau không, hay chỉ toàn là sự gượng gạo. Tâm tư không bình tĩnh và đầu óc rối như tơ vò bây giờ thật không thích hợp để gặp lại anh chút nào. Thôi thì để khi khác vậy. Cậu tự nhủ với lòng như thế rồi rời khỏi Caratland cùng một nụ cười đắc chí, thả hồn về với miền ký ức xưa cũ.

"Mùi trà thơm lạ quá, em chưa từng uống qua bao giờ. Là anh tự làm à?"- Sau khi thưởng thức một ngụm trà sớm, Seokmin toang chạy vào bếp, vòng tay từ phía sau lưng ôm Jisoo vào lòng, trên tay còn cầm chiếc bánh quy hạnh nhân đưa đến ngay khuôn miệng nhỏ xinh của anh.

"Ừm, làm cho em đấy." - Jisoo thoáng chút giật mình, nhưng rồi cũng khẽ tách môi ra cắn lấy miếng bánh, vừa nhai vừa trả lời cậu.

"Đúng là người yêu hiểu em nhất. Anh làm sao mà trà thơm ngon được thế này vậy, chỉ em với." - Cậu giở giọng mè nheo với anh.

"Không được. Cho em tò mò đến suốt đời đi." - Bí quyết thì đâu thể dễ dàng nói ra như vậy được.

"Anh như thế mà được sao?" - Cậu vùi mặt vào hõm cổ người kia, cứ không ngừng nũng nịu.

Jisoo cười dịu dàng, mặt và cả tai đã đỏ ửng lên. Anh bất ngờ xoay người lại, vòng tay mình qua eo cậu, cọ sát mũi mình vào mũi cậu.

"Thì em cứ ở bên anh đi. Như vậy thì sẽ có trà ngon cho em uống mỗi ngày. Suốt đời không cho em biết thì em sẽ không bao giờ xa anh được."

Đúng rồi, là bí mật mà, nên không ai ngoài anh có thể tạo ra thứ đồ uống độc nhất vô nhị đó đâu. Em nhận ra anh rồi, cũng đã tìm thấy anh, nên Jisoo của em ơi, anh đừng hòng trốn nữa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip