Chương 3: Giữa Những Lời Ca và Nỗi Nhớ

Sáng sớm, bầu trời mùa thu trong vắt như tấm kính mỏng manh, những tia nắng đầu ngày nhẹ nhàng len qua từng tán cây. Con đường nhỏ dẫn đến quán cà phê Sayhi trải đầy lá vàng rơi. Sayhi – quán cà phê với chiếc bảng gỗ treo ngoài cửa, là nơi đã chứng kiến nhiều lần gặp gỡ của Quang Hùng và Đăng Dương, hôm nay lại đón họ với không khí yên bình quen thuộc.

Bên trong quán, Quang Hùng đã đến từ sớm. Anh chọn ngồi ở góc quán quen thuộc, nơi ánh sáng tự nhiên hắt nhẹ qua ô cửa kính lớn. Tay ôm cây đàn guitar cũ, Hùng vừa chơi một đoạn giai điệu nhẹ nhàng vừa nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi từng chiếc lá lặng lẽ rơi xuống mặt đất.

Cánh cửa quán vang lên tiếng chuông nhỏ khi Đăng Dương bước vào. Cậu mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, trên tay cầm quyển sổ quen thuộc. Dương nhìn thấy Hùng từ xa, mỉm cười nhẹ nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng chút lo lắng mơ hồ. Cậu bước đến và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Dương cất giọng, nhẹ nhàng hỏi: "Sáng nay anh vẫn chơi giai điệu đó à?"

Hùng ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng chút suy tư nhưng vẫn dịu dàng, anh mỉm cười, gật đầu: "Ừ, anh vẫn chưa tìm ra cách khác để thay đổi nó. Cảm giác bài hát vẫn chưa thực sự xong, có lẽ vì anh cảm thấy có điều gì đó chưa được nói ra hết."

Dương nghiêng đầu quan sát Hùng, cảm nhận được sự lạ lẫm trong ánh mắt anh. Cậu nhận ra rằng dù họ đã hoàn thành bài hát, nhưng mỗi lần Hùng chơi lại, anh như đang cố gắng tìm kiếm một điều gì đó không thể gọi tên.

Dương khẽ hỏi, đôi mắt sáng lên chứa đầy sự quan tâm: "Có phải... anh đang nghĩ về điều gì khác ngoài bài hát này?"
Hùng khựng lại giữa một nốt nhạc. Đặt cây đàn xuống, anh thở dài: "Em có bao giờ cảm thấy mình đã làm một điều gì đó mà không thể quay lại được không? Dù chỉ là một lời nói hay một hành động nhỏ cũng có thể thay đổi tất cả."

Dương lặng đi trong giây lát, rồi cất giọng nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện: "Có lẽ chúng ta đều có những khoảnh khắc như vậy. Những điều làm ta tiếc nuối, những điều không thể quay lại được. Nhưng cũng chính vì thế mà ta mới có thể cảm nhận được giá trị của những gì mình đã mất."

Hùng nhìn Dương, trong ánh mắt của anh lấp lánh một nỗi buồn sâu thẳm. Dường như Dương đã nhìn thấy phần nào tâm sự chất chứa trong lòng Hùng, nhưng vẫn còn điều gì đó cả hai chưa dám đối diện thẳng thắn.

Dương cầm quyển sổ tay trên bàn, lật qua những trang ghi chép cũ của bài hát "Một Đời". Cậu khẽ mỉm cười rồi nói, giọng vừa nhẹ nhàng vừa có chút hoài niệm: "Cũng giống như bài hát ấy, anh và em đã cùng nhau viết nên những lời ca. Nhưng có phải chúng ta đang sợ hãi điều gì đó không?"

Hùng nhìn xuống cây đàn trong tay, giọng anh nghẹn lại: "Sợ hãi không phải là từ đúng. Nhưng anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, như thể anh đang tìm kiếm một người mà anh chưa từng gặp."

Dương ngước lên nhìn Hùng. Lời nói ấy khiến trái tim cậu thoáng rung lên một nhịp lạ. Cậu biết rằng Hùng không chỉ đang nói về âm nhạc, mà là một nỗi niềm sâu kín hơn.

Dương nhìn anh, cất chất giọng đầy nhẹ nhàng và chân thành: "Vậy thì, có lẽ chúng ta cần một chút thời gian để hiểu rõ điều đó. Không phải tất cả câu chuyện đều có thể giải thích ngay lập tức, đúng không?"
Hùng cười nhạt: "Chỉ là, đôi khi anh nghĩ nếu anh thể hiện cảm xúc thật, mọi thứ có thể sẽ không bao giờ quay lại như cũ nữa."

Dương im lặng, rồi nói với giọng khẳng định hơn: "Nhưng đôi khi, thay đổi là điều cần thiết. Nếu không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được câu chuyện sẽ dẫn đến đâu."

Hùng không đáp, chỉ im lặng nhìn xuống những ngón tay mình. Bên ngoài, gió vẫn thổi qua hàng cây, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi tản mạn. Nhưng trong lòng Hùng, những cơn sóng cảm xúc lại đang cuộn trào dữ dội.

Đăng Dương cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng ngồi đó, cảm nhận bầu không khí giữa họ dần trở nên sâu lắng hơn bao giờ hết.

Buổi sáng hôm ấy, cả hai rời quán cà phê mà không ai đề cập đến buổi biểu diễn sắp tới của bài hát "Một Đời". Dù bài hát đã hoàn chỉnh, nhưng những cảm xúc mà nó khơi dậy vẫn là điều mà cả hai chưa thể giải quyết.

Liệu "Một Đời" có thể là lời giải cho những điều họ không thể nói ra? Hay nó chỉ là khởi đầu cho một câu chuyện phức tạp hơn mà cả hai cần đối diện? Trong lòng mỗi người đều có những nỗi niềm, nhưng họ vẫn chưa tìm được cách để đặt tên cho những cảm xúc ấy.

Quán cà phê Sayhi, nơi từng chứng kiến sự đồng điệu trong âm nhạc của họ, giờ đây trở thành nhân chứng cho một mối quan hệ phức tạp hơn bất kỳ bản tình ca nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip