Chương 5: Những Ngày Khó Quên
Một tháng sau, vào một buổi chiều muộn, Hùng và Dương đứng trên một con phố nhỏ ở trung tâm thành phố, họ vừa kết thúc một buổi ghi âm cho phiên bản cuối cùng của bài hát "Một Đời". Mặc dù bài hát đã hoàn thiện, cảm xúc giữa hai người lại càng trở nên phức tạp hơn, những lời chưa nói và những nhịp đập trái tim vẫn chưa thể tìm thấy sự hòa hợp hoàn toàn.
Ánh hoàng hôn buông xuống con phố, nơi ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống mặt đường ẩm ướt tạo nên một khung cảnh vừa thân quen, vừa xa lạ. Hùng và Dương bước đi chậm rãi trên con phố mà họ từng đi qua biết bao lần trong những ngày đầu sáng tác cùng nhau.
Dương nhìn quanh, có chút bâng khuâng: "Nơi này không thay đổi nhiều, đúng không?"
Hùng cười nhẹ, nhưng ánh mắt có chút lạ: "Ừ, nhưng anh lại cảm thấy mọi thứ như khác đi một chút. Có lẽ là do mình đã thay đổi."
Dương quay đầu nhìn Hùng. Trong đôi mắt Hùng có gì đó mà Dương không thể đọc thấu. Một cảm xúc lạ lẫm, như thể Hùng đã kìm nén nó quá lâu, và giờ nó đang tràn ra từng ánh nhìn, từng cử chỉ nhỏ nhặt.
Cậu đột nhiên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Có phải anh đang cố trốn tránh điều gì không? Em cảm thấy như chúng ta đều không thực sự nói ra những gì cần nói."
Hùng dừng bước, quay lại nhìn Dương với ánh mắt đầy cảm xúc. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng cảm giác như có một điều gì đó đang kìm hãm mình, không thể buông lỏng.
Anh nghẹn ngào nói: "Em có từng cảm thấy mình đang đứng giữa hai ngã đường không? Một bên là những cảm xúc thực sự, một bên là những thứ mà chúng ta đã chọn để bảo vệ bản thân."
Dương không trả lời ngay. Cậu im lặng trong giây lát, rồi khẽ đáp: "Em hiểu cảm giác đó. Nhưng anh biết không? Dù chúng ta có chọn thế nào, thì những cảm xúc thật sẽ luôn tìm cách để bộc lộ ra ngoài. Chúng ta không thể giấu nó mãi."
Hùng hít một hơi sâu, rồi nhìn vào mắt Dương: "Anh đã cố giấu đi những gì mình cảm nhận. Anh nghĩ rằng nếu giữ được sự bình yên hiện tại, mọi thứ sẽ không thay đổi. Nhưng... cảm xúc không dễ kiểm soát như vậy."
Dương nhẹ nhàng nói với anh: "Em nghĩ chúng ta cần đối mặt với những điều đó, dù sợ hay không. Bài hát mà chúng ta viết, nó chẳng phải chính là câu chuyện của chúng ta sao? Dù muốn hay không, nó đã là một phần trong cuộc đời này rồi."
Hùng nhìn Dương, lần này không còn vẻ ngập ngừng hay lạ lẫm nữa. Anh hiểu rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng có thể chờ đợi mãi mà không làm gì. Dù cảm giác khó chịu, đôi khi chỉ có cách đối diện mới có thể giải thoát mình khỏi sự bế tắc.
Anh khẽ thở dài: "Anh sợ rằng nếu mình nói ra, mọi thứ sẽ trở nên rắc rối. Nhưng nếu không nói, anh cảm thấy mình đang đánh mất một điều gì đó quan trọng."
Dương bước lại gần hơn, chân thành nói: "Thế thì, hãy để nó xảy ra. Đừng để chúng ta mãi chỉ là những câu chuyện dang dở. Không ai biết trước tương lai, nhưng ít nhất... chúng ta có thể đi cùng nhau."
Hùng ngước mắt nhìn lên bầu trời, thở dài: "Có lẽ anh đã quá sợ hãi. Nhưng nếu không dám đối diện, anh sẽ mãi không biết được chúng ta có thể đi được bao xa."
Dương nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào mắt Hùng: "Chúng ta không cần phải biết trước mọi thứ, đúng không? Chỉ cần đi từng bước một, vì có lẽ, chỉ khi bước cùng nhau, chúng ta mới thực sự hiểu được những gì mình tìm kiếm."
Hùng mỉm cười, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn: "Vậy thì, anh sẽ thử bước đi cùng em. Không biết được điểm dừng, nhưng ít nhất... chúng ta sẽ không lạc mất nhau."
Dương nhìn anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy hy vọng: "Chỉ cần bước đi cùng nhau, anh nhé."
Họ tiếp tục bước đi trên con phố dài, giữa những ánh đèn vàng ấm áp. Mối quan hệ của họ giờ đây không còn đơn thuần là tình bạn hay những người sáng tác chung nữa. Đó là một hành trình mới, một câu chuyện mà cả hai cùng viết nên.
"Bài hát 'Một Đời' không chỉ là một kỷ niệm," Hùng thầm nghĩ, "mà còn là khởi đầu cho những gì chúng ta sẽ cùng nhau trải qua."
Liệu con đường phía trước có đầy chông gai, hay sẽ dẫn đến một kết thúc đẹp đẽ? Chỉ có thời gian mới trả lời được. Nhưng trong khoảnh khắc này, họ biết rằng họ đã sẵn sàng để đối diện với tất cả, miễn là không phải bước đi một mình nữa.
----------------
Hoàn văn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip