17


Khi cả hai bước vào sảnh chính, ánh đèn sáng chói từ bàn tiệc lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Bàn ăn đã đầy đủ người ngồi, chỉ còn thiếu hai chỗ trống.

“Vừa rồi đi đâu mà lâu thế, mau ngồi xuống đi.” Ông Trần cất giọng trầm lãnh đạm, ánh mắt sắc lạnh thoáng lướt qua Minh Hiếu, tựa hồ không hài lòng.

“Quang Anh, con về rồi à, nhanh ngồi xuống đi.” Một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên, kèm theo đó là nụ cười đầy vẻ thân thiện. Bà ta đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quang Anh, đẩy anh vào ghế như một người mẹ quan tâm chu đáo.

Thay vì dùng từ "đến" lại thay thành từ "về" làm như Quang Anh vẫn đang ở đây vậy đó.

* Mẹ kế lại vào vai rồi. *

Quang Anh chỉ cười nhạt, ánh mắt không mảy may cảm xúc khi đối diện bà.

Anh ngồi xuống ghế, đúng vị trí đã được sắp xếp sẵn.

* Hảo cảm tăng 5%, tổng 25% *

Đối diện với Đăng Dương. Người ấy, chỉ lặng lẽ quan sát anh, không nói lời nào.

Minh Hiếu cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Quang Anh.

“ Cậu đã suy nghĩ kĩ ?... Cậu tha thứ cho tôi, đúng không? ” Minh Hiếu nghiêng người, hạ giọng thì thầm, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

Quang Anh chẳng buồn đáp.

Anh chỉ nhấc ly rượu vang trên bàn, khẽ xoay nhẹ, ánh mắt bỗng chốc hướng về người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm bàn tiệc.

Đôi mắt sắc bén quét qua ông ta. Sức khỏe của ông Nguyễn có vẻ không tốt. Gương mặt trông có chút tái nhợt, vẻ khó chịu hiện rõ khi nhìn Quang Anh.

Anh nhếch môi cười nhàn nhạt, nâng ly rượu trong tay lên, như một động tác mời đầy khiêu khích.

Ông ta liếc sang hướng khác, dường như chẳng muốn tiếp tục giao chiến bằng ánh mắt, rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí

“ Lâu rồi hai gia đình mình mới có dịp quây quần thế này, nào, nâng ly nào.” Ông nâng ly rượu, cố gắng giữ vẻ điềm đạm.

Keng!

“Đúng thế, cũng phải một năm rồi còn gì.” Ông Trần mỉm cười, nhấp một ngụm rượu.

Quang Anh liếc nhìn về phía đối diện, nơi Đăng Dương đang kiên nhẫn bóc tôm đặt vào bát Quang Huy, động tác thuần thục như đã làm không biết bao nhiêu lần.

Hắn bóc xong, cẩn thận đặt vào bát của Quang Huy, gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ bên cạnh.

" Ăn đi, tôm tươi lắm.”
Đăng Dương cúi đầu, nhẹ giọng nhắc nhở.

Ông đây khinh!

* So với anh, rõ ràng tình cảm Đăng Dương dành cho Quang Huy có phần nhỉnh hơn nha *

“ Đừng chỉ uống rượu, ăn chút đi.” Giọng Minh Hiếu vang lên, kèm theo đó là miếng thịt được gắp cẩn thận đặt vào bát Quang Anh.

Quang Anh hơi ngạc nhiên quay sang nhìn gã, ánh mắt thoáng vẻ khó tin.

Tên này trở tinh tế từ bao giờ thế?

“Cảm ơn ” anh đáp, giọng nhàn nhạt, nhưng khóe môi hơi cong lên, nụ cười như có như không.

Cảnh tượng này không thoát khỏi mắt bà Trần. Bà che miệng cười, cố ý trêu chọc

“ Xem tụi nhỏ chăm sóc nhau kìa ”

“ Cũng phải, bốn đứa chúng nó quen biết nhau đã gần 7 năm rồi. ” Ông Trần tiếp lời, vẻ mặt tự hào.

“ Lớn cả rồi, thời gian trôi nhanh quá.” Ông Nguyễn mỉm cười, ánh mắt thoáng chút hoài niệm.

Bà Trần chợt nghiêng người, vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì thú vị

“ Nhắc mới nhớ, anh chị có còn nhớ chuyện hôn ước của bọn trẻ khi đó không? ”

“ Haha, dĩ nhiên là nhớ rồi! ” Người mẹ kế bật cười đáp lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh và Minh Hiếu.

" Vậy mấy đứa thấy thế nào? " bà Trần tiếp tục dò hỏi.

" Về chuyện này, chúng con cần thêm giời gian, con muốn chăm chú học tập " Đăng Dương lãnh đạm đáp.

Câu trả lời như một gáo nước lạnh dội thẳng vào sự hy vọng của Quang Huy. Cậu ta cúi mặt, cười gượng gạo.

Quang Anh khẽ nhấc ly rượu, xoay nhẹ trong tay. Ánh mắt anh lướt qua bầu không khí náo nhiệt giả tạo của bàn tiệc, dừng lại nơi ông Nguyễn, nụ cười thoáng hiện trên môi.

“ Chậc, Chuyện hôn sự không chỉ là chuyện cả đời, còn là một bước tiến lớn. Kết hợp đúng thời điểm thì đúng là...lợi cả đôi đường.”

Giọng anh nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng cách anh kéo dài câu nói lại khiến ai nghe cũng cảm nhận được một tầng nghĩa khác.

“Chỉ có điều…” Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không rời ly rượu, như đang tự nói với chính mình.

“ Không phải thứ gì cũng phù hợp để đặt lên bàn đàm phán. Có những quân cờ, dù là ai chơi, cũng khó lòng kiểm soát..."

" đúng không ạ? ” Anh dừng lại, ánh mắt cuối cùng ngước lên, nhìn thẳng vào ông Nguyễn. Cái nhìn ấy không gay gắt, nhưng sâu như một hồ nước đen, không ai đoán được cảm xúc bên trong.

Cả bàn tiệc chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, rồi bà Trần nhanh chóng phá vỡ

“Haha, Quang Anh có vẻ con hơi nhạy cảm rồi. Nhưng đúng là chuyện lớn thế này phải tính toán lâu dài, phải không mọi người?”

Quang Anh không trả lời, chỉ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt sắc lạnh chợt lóe lên vẻ chán chường.

Anh nghiêng người, ghé sát tai Minh Hiếu, khẽ thì thầm

“ Cho cậu chút thể diện. Hủy hôn trước đi. ”

“Tại sao tôi phải làm thế?” Minh Hiếu cau mày, giọng đầy bối rối.

“ Vậy tại sao tôi phải lấy cậu? ” Quang Anh nghiêng đầu, ánh mắt chứa đầy sự thách thức.

“ Tôi không hủy. ” Minh Hiếu ngồi thẳng dậy, đáp lại thẳng thừng.

Đúng như Quang Anh dự đoán. Cá đã mắc lưới, nhưng vẫn còn sớm để kéo lên. Cứ để cậu tự mình giãy giụa thêm một chút nữa.

Quang Anh nhếch môi cười nhạt, không nói thêm gì, chỉ nhâm nhi ly rượu trong tay. Anh không tỏ ra bất mãn hay có ý định hủy hôn.

Chờ khi hảo cảm của Minh Hiếu tăng cao hơn nữa, một chân anh sẽ đá gã. Cho Minh Hiếu cảm nhận được cảm giác của những người trước.

* Mùi redflag nồng nặc nha *

/ Giờ mới nhận ra à? /

Bỗng, ánh mắt anh bắt gặp ánh nhìn của Đăng Dương từ phía đối diện. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quang Anh, như muốn xuyên qua lớp mặt nạ mà anh đeo.

Nhưng chẳng thấy gì ngoài...sự xinh đẹp.

* Tăng 4%, tổng 29% *

Quang Anh khẽ nâng ly, đáp lại bằng một nụ cười, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

* Anh uống nhiều lắm rồi nha * chip chip lên tiếng nhắc nhở

/ Anh mày trăm ly không say đấy nhé.../

Dẫu nói vậy, nhưng cảm giác choáng váng bắt đầu lấn át. Quang Anh khẽ tựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ gõ nhịp trên ly rượu.

Tiếng cười đùa nhè nhẹ xen lẫn tiếng ly khẽ chạm nhau, tất cả dường như là một màn trình diễn hài hòa, nhưng ai cũng đang giữ cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo.

Quang Anh nghiêng đầu về phía Minh Hiếu.

“ Tôm kìa, không bóc cho tôi sao? ” Giọng nhẹ nhàng nhưng lại pha chút trêu chọc

Minh Hiếu khẽ giật mình, nhưng vẫn đưa tay lấy con tôm trên đĩa, cẩn thận bóc vỏ.

" Đừng uống nữa ” gã lấy ly rượu trước mặt Quang Anh lại, gắp tôm vào chén anh

Quang Anh thản nhiên nhận lấy miếng tôm từ Minh Hiếu, tươi cười

“ Cảm ơn. Đúng là hôn phu tốt aa~ .” anh nói khẽ, cố ý để cả 2 nghe thấy

Câu nói đầy hàm ý khiến Minh Hiếu thoáng đỏ mặt

* Hảo cảm tăng 2%, tổng 40% *

Đăng Dương thoáng chau mày, ánh mắt như lóe lên một tia không vui. Hắn chậm rãi đưa ly rượu lên môi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người.

__________________________________
     ____________________________
          _______________________

Thank you for reading it all ❤

Ai hong đi concert thì ở nhà đọc truyện nhó 😚

Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip