18


Không muốn tiếp tục những câu chuyện nhàm chán, Quang Anh viện cớ trốn ra ngoài, khu vườn sau biệt thự.

Nơi đây, ánh đèn vàng từ ngôi nhà phản chiếu trên mặt hồ nhỏ, tạo nên một bức tranh lung linh. Nhưng đôi mắt anh, sâu thẳm như bóng tối, chẳng hề để ý đến vẻ đẹp xung quanh.

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên từ phía sau, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Không cần quay lại, Quang Anh vẫn biết ai đang đến.

" Đây là đi vệ sinh ?" Giọng nói trầm ổn của Đăng Dương vang lên, phá tan sự tĩnh lặng.

" Đi xong rồi, tiện ra đây hóng gió." Quang Anh đáp, giọng lãnh đạm, ánh mắt không rời mặt hồ lấp lánh.

Đăng Dương tiến thêm một bước, như muốn vượt qua khoảng cách vô hình giữa hai người.

" Cậu với Minh Hiếu... thân thiết hơn thì phải?"

" Không thân lắm..." anh bình thản đáp

" Sao vậy, anh không ở với Quang Huy mà ra đây bắt chuyện? Ghét em lắm cơ mà? " Quang Anh cong môi, ánh mắt sắc lạnh như có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

"Tôi..."

" Hửm... Không sợ em 'làm gì' anh ngay đây à? " Quang Anh nhếch môi, từng bước chậm rãi tiến về phía Đăng Dương, đôi mắt nguy hiểm. Tay anh khoanh trước ngực, như một con thú đang chơi đùa với con mồi.

* Hảo cảm tăng 2% *

" Cậu... Tôi không ghét cậu, chỉ thấy bất ngờ vì cậu thay đổi nhiều vậy..." Đăng Dươngcố gắng giải thích, chân lùi lại vài bước.

Nhìn thấy Đăng Dương sắp chạm tới mép hồ cá khác phía sau, Quang Anh bất ngờ vươn tay kéo hắn lại.

Chỉ là trước hành động đó của Quang Anh, Đăng Dương có chút hoảng loạn, mất thăng bằng mà chúi người về phía anh.

Quang Anh tròn mắt. Cơ thể bé nhỏ có cố gắng cũng không đỡ nổi tên này, cứ thế cả hai cũng ngã xuống nền cỏ.

Trong khoảnh khắc đó, Đăng Dương nhanh tay chống đất, một tay khác nhanh chóng đỡ đầu Quang Anh.

Tim hắn như đập loạn nhịp khi khuôn mặt xinh đẹp ở ngay trước mắt, gần đến mức có thể cảm nhận hương rượu thơm thoang thoảng còn vương từ người kia

* Hảo cảm tăng 2%, tăng 1%, lại tăng 2%. Tổng 36%. Waoo, bội thu à nhaa * Chip Chip không khỏi phấn khích

Quang Anh cong môi, ánh mắt sáng lên vẻ trêu chọc. Anh từ tốn giơ tay định choàng qua cổ Đăng Dương, nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

" Tôi... vào trước đây. Đừng ở đây lâu, kẻo cảm lạnh." Đăng Dương bật dậy, quay lưng bước đi thật nhanh.

Quang Anh nhìn theo, ánh mắt thoáng hiện nét giễu cợt.

Mỡ dâng tận miệng mèo còn chê à...?

Quang Anh không có ý định đứng dậy. Nằm lại trên nền cỏ, anh khoanh tay sau đầu, làm gối. Ánh mắt dán vào những thứ lấp lánh trên bầu trời.

---
---

Gia đình Trần cuối cùng cũng rời đi, bỏ lại căn biệt thự trong sự im lặng nặng nề. Không gian như chìm trong một lớp sương mờ, ngột ngạt đến khó thở.

Quang Anh đứng lặng trước cửa, ánh mắt dõi theo chiếc xe khuất dần vào bóng tối. Ánh đèn đường nhợt nhạt rọi lên gương mặt anh, khiến vẻ lạnh lùng, khó đoán càng thêm sắc nét. Bầu trời đêm phủ kín, như phản chiếu cảm giác trống rỗng quen thuộc đang len lỏi trong tâm trí anh, từng chút một kéo anh vào sự uể oải mệt mỏi.

“ Đêm nay ở lại đi, cũng muộn rồi. ” Giọng ông Nguyễn vang lên từ phía sau, trầm ổn, nhưng mang theo chút ý tứ ẩn giấu.

Quang Anh không quay đầu lại, đôi môi khẽ nhếch lên, nụ cười nhạt như mỉa mai. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào khoảng không trước mặt.

“ Bọn họ đi rồi, ông còn diễn cái gì? ”

Giọng nói lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao rạch toang lớp vỏ bọc lịch sự mà ông Nguyễn dày công dựng lên suốt cả buổi tối.

“Mày!..."

Ông Nguyễn khựng lại, hít một hơi sâu để kiềm chế cơn giận. Đôi mắt già nua co giật, nhưng giọng nói đã hạ thấp, cố giữ vẻ điềm tĩnh

“Dù gì mày cũng là con tao. Về đây ở đi, ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không bạc đãi mày.”

Quang Anh chậm rãi quay lại, một tay đút hờ trong túi quần, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao mỏng quét qua người đàn ông trước mặt, đầy vẻ khinh thường, như đang đánh giá một món hàng rẻ tiền.

“ Không sợ tôi ở lại sẽ chọc ông tức chết sao? ” Quang Anh nhích lại gần, ghé sát vào tai ông Nguyễn, giọng nói trầm thấp, nặng như đá.

“ Nếu ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không bạc đãi mày. ” Ông Nguyễn tiếp tục nhấn mạnh, cố tỏ ra bao dung, nhưng sâu trong ánh mắt là sự cảnh giác.

“Hah...”

Quang Anh bật cười, tiếng cười khẽ mà sắc, như một lưỡi dao lướt qua trong đêm tối. Anh ngả người lại, đôi môi mím nhẹ đầy vẻ giễu cợt.

Anh nhìn chằm chằm vào ông Nguyễn, đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, khó lường. Trong đầu, từng mảnh kế hoạch chậm rãi ghép lại. Nếu muốn trả thù cho cậu ấy, anh phải vào hang cọp, đó cũng là nơi có thể nắm thóp cả bọn họ.

* Anh định ở lại? * giọng Chip chip vang lên

/ Ít ra cũng tốt hơn cái căn trọ ngột ngạt đó /

“ Được thôi, nghe theo lời ông vậy… ‘bố kính yêu’ . ” Quang Anh nhấn từng chữ, nụ cười lạnh lẽo như một lời cảnh cáo.

Không để ông Nguyễn kịp phản ứng. Anh thong dong lướt qua người ông, bước vào nhà, dáng vẻ nhàn nhã nhưng mỗi bước chân đều mang theo sự kiên định, như kẻ săn mồi sẵn sàng vào hang cọp để chờ thời cơ.

---

" Phòng cậu ở đây ạ " Người hầu gái dừng trước cánh cửa lớn, giọng nói khẽ khàng như sợ làm phiền không gian xung quanh.

Quang Anh đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng góc căn phòng, từ chiếc giường lớn phủ ga trắng muốt đến những món đồ nội thất tinh xảo.

" Phòng luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Cậu chủ cứ nghỉ ngơi ạ. " Người hầu gái cúi đầu, giọng nói mang theo sự dè dặt, không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh khẽ liếc sang, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lười biếng

"Cảm ơn nhé. Ngủ ngon~."

Trước khi xoay lưng đóng cửa, Quang Anh đột ngột đưa tay lên môi, nhẹ nhàng thổi một nụ hôn gió.

Người hầu gái đứng sững tại chỗ, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Khuôn mặt thoáng đỏ bừng, đôi tay bất giác siết chặt lấy tà váy.

Cạch.

"Lại nữa rồi đó!" Chip Chip nhấp nháy ánh sáng bất mãn, lượn vòng trước mặt Quang Anh.

Quang Anh phớt lờ, thả người xuống chiếc giường mềm mại. Cơ thể anh nhanh chóng chìm vào lớp đệm êm ái, thoải mái đến mức khiến anh khẽ bật ra một tiếng thở dài mãn nguyện.

"Aaa~"

Nằm ngửa trên giường, anh nhắm mắt, để mặc cảm giác dễ chịu xoa dịu cơ thể mệt mỏi.

" Biết vậy đã về sớm hơn…" Anh lẩm bẩm, thoáng nhớ lại những đêm nằm trên chiếc nệm cứng như đá ở căn trọ nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, anh đã chìm sâu vào giấc ngủ, tâm trí trôi dạt về một nơi nào đó xa xôi.

.
.

Ánh nắng ấm áp của một buổi chiều dịu dàng bao phủ không gian. Hai cậu bé ngồi dưới tán cây, ánh mắt trong veo và ngây thơ.

"Quang Anh, đừng khóc nhé. D sẽ mua kẹo cho bé."

Cậu bé kia cúi xuống, thổi nhẹ vào vết thương trên đầu gối Quang Anh. Hơi thở mát lạnh khiến cơn đau như dịu lại.

" A, thật không? " Cậu bé trong có vẻ nhỏ nhắn hơn ngước đôi mắt long lanh còn ươn ướt nhìn lên, giọng nói run rẩy nhưng tràn đầy hy vọng.

"Thật." Cậu xoa đầu Quang Anh, nụ cười dịu dàng như muốn xóa tan mọi tổn thương.

Quang Anh nhìn theo bóng lưng cậu, cảm giác an toàn len lỏi trong tim, như thể chỉ cần người ấy bên cạnh, mọi nỗi đau đều chẳng còn đáng sợ.

.
.

Đột nhiên, ánh sáng dịu dàng ấy tắt lịm, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm.

"Quang Anh, cậu thật sự không nhớ tôi sao?"

Một giọng nói vang lên, đan xen giữa sự oán trách và đau đớn. Quang Anh cố gắng nhìn quanh, nhưng bóng tối dày đặc khiến mọi thứ đều mờ mịt.

Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại, vang vọng như tiếng vọng từ vực sâu, kéo anh rơi vào một hố sâu không đáy.

__________________________________
     ____________________________
          _______________________

Thank you for reading it all ❤

Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip