31
"Ý cậu là nơi này?" Đăng Dương dừng xe ở một góc khuất, ánh mắt hướng về con đường phía trước, nơi ánh đèn rực rỡ và dòng người đông đúc tấp nập qua lại.
"Chứ anh nghĩ là ở đâu?" Quang Anh nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo chút ẩn ý.
*Hảo cảm tăng 1%.*
/ Biết ngay là suy nghĩ không đúng đắn mà. / Quang Anh khẽ lắc đầu, mở cửa xe bước ra, thản nhiên đi vào cổng hội chợ.
Đăng Dương lập tức theo sau, nét mặt vẫn mang chút tò mò.
---
Hai người chậm rãi dạo qua các gian hàng san sát hai bên. Dưới ánh đèn ấm áp, những món đồ nhỏ xinh, thức ăn đủ màu sắc được bày trí bắt mắt.
Không khí náo nhiệt, tràn ngập tiếng cười đùa, tiếng mời gọi khách hàng và cả âm thanh xèo xèo của các quầy đồ nướng.
Quang Anh dừng lại trước một gian hàng nhỏ, tay nhấc lên một chiếc bờm tai mèo xinh xắn. Không nói không rằng, anh với tay định đội nó lên đầu người đi bên cạnh.
Với chiều cao của Đăng Dương, việc né tránh là chuyện dễ dàng. Hắn nhanh chóng nghiêng người tránh, đôi mắt khó hiểu nhìn Quang Anh.
"Gì vậy?"
"Đeo thử đi, đáng yêu lắm!" Quang Anh cất giọng ngọt ngào, dụ dỗ người kia đội nó lên
Đăng Dương thoáng chần chừ, nhưng đối diện với ánh mắt lấp lánh đầy vẻ mong chờ. Hắn đành cúi đầu nhượng bộ, để mặc Quang Anh đội lên.
* Phụt... haha! * Chip chip bay quanh cũng không nhịn được cười.
Quang Anh che miệng cố nhịn, nhưng trong lòng đã cười đến đau cả ruột.
Hình ảnh một gã cao to hơn mét tám, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, lại đeo tai mèo ngây ngô thế này... đúng là không nhịn nổi!
"Đáng yêu lắm!" Quang Anh mỉm cười, giơ ngón cái như một lời khen tặng trước mặt hắn.
Đăng Dương không nói không rằng, rút từ ví ra tờ 500 nghìn, đặt lên quầy hàng.
" Khỏi thối." Hắn bình thản cất ví lại, như thể vừa trao đổi một viên kẹo
/ Kẻ có tiền đúng là không giống ai. / Quang Anh nhướng mày, ánh mắt liếc qua hắn đầy ý vị.
Trước khi Đăng Dương kịp ngó gương xem mình trông thế nào, Quang Anh đã kéo hắn đi tiếp.
"Ăn thử cái này đi." Anh đưa xiên hồ lô đỏ lên trước mặt hắn, đôi mắt chớp chớp đầy tinh quái.
"Tôi-" Chưa kịp nói xong, Đăng Dương đã bị Quang Anh nhanh tay nhét xiên vào miệng.
"Ngọt không?"
"... ngọt." Hắn khẽ ho, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ ngượng ngùng.
* Hảo cảm tăng 2% *
Nhưng anh không để tâm, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi gian hàng rượu thủ công phía trước.
Quang Anh bước nhanh đến, hai tay đan vào nhau đầy hứng thú khi nhìn những bình rượu được xếp ngay ngắn, ánh sáng từ đèn chiếu vào phản chiếu sắc màu lấp lánh.
Đăng Dương quay qua trả tiền cho xiên hồ lô, nhưng chưa kịp thở, hắn lại bị Quang Anh kéo đi tiếp.
Đây là đang trông trẻ sao? - Đăng Dương thầm nghĩ, vừa lắc đầu vừa theo sát Quang Anh.
Bỗng, hắn chững lại. Dưới ánh đèn vàng nhạt, nụ cười rạng rỡ của Quang Anh như sáng bừng cả không gian xung quanh. Từng cử chỉ tự nhiên, ánh mắt lấp lánh, nét mặt hài lòng khi nhìn ngắm những bình rượu... Tất cả đều khiến người đối diện như bị hút hồn.
Dường như, Đăng Dương chưa từng thấy Quang Anh như thế này.
* Hảo cảm tăng 2%.*
Hắn đứng yên, ánh mắt không rời khỏi Quang Anh.
* Đây là sát thủ cấp S, Rhy đấy sao? * Chip chip trêu chọc, nhấn mạnh từng chữ như muốn nhắc nhở.
[ À, Rhy chính là biệt danh của Quang Anh trong giới á ]
/ Im miệng, trước khi tao ngâm mi vào rượu. /
Chip chip nhanh chóng im lặng, nhưng không thể che giấu được ý cười đầy ẩn ý trong ánh mắt.
---
Cả hai ngồi lại trên bãi cỏ, nơi dòng sông lặng lẽ trôi, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của đèn hội chợ.
Không khí tĩnh lặng hơn, chỉ còn tiếng gió thoảng qua và vài âm thanh rời rạc từ xa vọng lại. Đây là chỗ mà nhiều người thường dừng chân để ngắm cảnh và thưởng thức bữa ăn nhẹ.
Quang Anh cầm trên tay que cá viên chiên, miệng vừa nhai vừa liếc nhìn bình rượu nhỏ mà anh vừa chọn khi nãy. Đối diện, Đăng Dương lặng lẽ quan sát anh, ánh mắt dường như muốn tìm kiếm điều gì đó.
"Nhìn đủ chưa?" Quang Anh đột ngột quay qua, ánh mắt sắc sảo lướt qua hắn, trong khi tay anh đang cố vặn nắp bình rượu.
Nắp bình cứng đầu không chịu mở, khiến Quang Anh cau mày, vẻ mặt như đang nghi ngờ toàn bộ sức lực của chính mình.
Đăng Dương không nói không rằng, nhanh chóng giật lấy bình từ tay Quang Anh. Chỉ một cái vặn nhẹ, nắp bình đã bật ra.
Nhưng Đăng Dương không có dấu hiệu đưa lại.
" Ơ, trả đây " Quang Anh giương tay giành lại, nhưng Đăng Dương đã nhanh chóng đưa bình rượu lên cao, ngoài tầm với của anh.
" Trẻ con mà cũng đòi uống rượu à? " Hắn nhếch môi, giọng nói pha chút trêu chọc.
Quang Anh khẽ nhếch mày, ánh mắt lóe lên tia thách thức.
" Đàn anh, anh chắc chưa? Đừng trách em đấy."
Không để hắn kịp phản ứng, Quang Anh bỗng nhiên tiến lại gần, khuôn mặt áp sát hắn.
Đăng Dương sững người, trong giây phút ấy, bình rượu nhanh chóng bị Quang Anh cướp lại.
* Hảo cảm tăng 1%. Tổng 46%.*
Quang Anh nhếch môi hài lòng, cầm lấy bình rượu, lùi lại và uống một ngụm lớn.
* Ah, rượu này mạnh lắm đấy kí chủ * chip chip lên tiếng nhắc nhở.
/ Ừm /
Anh ôm đầu gối, ngồi yên lặng một lúc, đôi mắt nhìn xa xăm về phía dòng sông.
" Từ khi nào cậu biết uống rượu vậy?"
Câu hỏi bất chợt của Đăng Dương khiến Quang Anh thoáng khựng lại. Nhưng anh nhanh chóng trả lời, giọng điệu bình thản.
"Mới đây thôi."
" Trước đây, em thích anh lắm à?" Quang Anh lại tiếp tục, đổi chủ đề, tay đung đưa bình
Câu hỏi bất ngờ khiến không khí như chùng xuống. Đăng Dương không trả lời ngay, chỉ trầm mặc nhìn xuống mặt đất.
Hắn nhớ lại khoảng thời gian trước, ánh mắt luôn dõi theo mình từ phía xa, những lần vô tình bắt gặp Quang Anh xuất hiện ở nơi mà hắn không nghĩ tới. Khi ấy, hắn cảm thấy thế nào nhỉ? Một chút khó chịu, thậm chí từng nghĩ Quang Anh là một kẻ biến thái thích theo dõi người khác.
"Chắc là vậy rồi, xuất hiện gần nửa quyển nhật ký cơ mà."
Quang Anh tự trả lời thay hắn, giọng nhẹ như gió thoảng
"Nhật ký gì?" Đăng Dương cau mày hỏi lại, nhưng Quang Anh chỉ mỉm cười.
"Anh muốn nghe một câu chuyện không?" Anh đánh trống lảng, giọng nói trầm xuống.
Đăng Dương gật đầu.
Quang Anh bắt đầu kể, ánh mắt không còn nhìn về phía dòng sông mà như đang xuyên thấu vào ký ức.
"Có một cậu bé, từ nhỏ đã lạc mất bố mẹ, được một người đàn ông nhận nuôi. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Cuộc sống ở đó trải qua không bằng chốn địa ngu..."
* Kí chủ, anh say rồi. Đừng... *
Tít tít!
* Cảnh báo: Không được tiết lộ thông tin liên quan đến thế giới thực. *
Bình rượu trong tay Quang Anh rơi xuống đất, hơi thở anh chợt nghẹn lại như bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy lồng ngực. Cơn đau dữ dội kéo đến bất ngờ, tựa như từng sợi dây thép quấn chặt quanh ngực anh, mỗi nhịp đập của tim lại như muốn xé toạc ra.
Anh ôm lấy ngực, thân người khẽ co lại, cố gắng hít thở nhưng không khí như bị rút sạch khỏi phổi. Đôi mày cau chặt, môi mím lại, từng tiếng thở dốc phát ra yếu ớt, ngắt quãng. Cảm giác nghẹt thở khiến cả người run lên, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt đẫm áo.
" Quang Anh! Cậu sao vậy?" Đăng Dương hoảng hốt, lập tức ngồi sát lại, một tay đặt lên lưng anh, ánh mắt đầy lo lắng.
Quang Anh nghiến chặt răng, cố nuốt tiếng rên, nhưng cơ thể anh không thể che giấu được sự yếu ớt. Cả thế giới dường như trở nên mờ ảo, mọi âm thanh dồn nén lại, chỉ còn tiếng tim đập hỗn loạn như trống trận trong đầu anh.
/ Mẹ nó /
Mãi một lúc sau, cơn đau dần dịu lại. Lồng ngực anh, như vừa được thả lỏng, run rẩy hít vào những nhịp thở đầu tiên sau chuỗi nghẹt thở kéo dài.
"Quang Anh..." Đăng Dương khẽ gọi, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.
Quang Anh chậm rãi ngẩng lên. Đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng ánh nhìn đã trở lại tỉnh táo.
"Không sao..." Quang Anh khẽ thở ra, giọng nói
" Nói thế mà cậu nghĩ tôi tin à?" Đăng Dương cau mày, nhưng tay vẫn giữ lấy vai anh, như sợ anh sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
Quang Anh lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt như để trấn an hắn. Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua đám người đang tiến lại gần, mọi biểu cảm trên gương mặt anh chợt thay đổi.
Nụ cười vụt tắt, thay vào đó là ánh nhìn sắc lạnh, tràn ngập sự đề phòng.
" Này, nhớ anh không cưng " giọng một gã côn đồ trong số đó vang lên
Quang Anh chống tay đứng dậy, nắm lấy cánh tay Đăng Dương để mượn lực.
Đúng là dai như đỉa mà.
Vừa rồi, lúc kéo Đăng Dương qua lại giữa mấy gian hàng cũng là để cắt đuôi bọn họ.
__________________________________
____________________________
_______________________
Thank you for reading it all ❤
Vừa viết lại vừa tủm tỉm, đáng êu quó roàiii 🤭
Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip