36
" Thầy muốn nói gì? " Quang Anh tựa người vào tường, khoanh tay nhìn người đàn ông trước mặt. Đã 15 phút trôi qua, nhưng Tuấn Duy vẫn không chịu mở lời.
"Chuyện tôi làm gia sư riêng cho Quang Huy…" Cuối cùng, Tuấn Duy cất tiếng, giọng điệu đầy bối rối.
" Ban đầu nhận dạy, tôi không biết đó là em ấy."
Quang Anh nhướn mày, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
Nói chuyện này với anh làm gì?
"Vậy thì sao?" Quang Anh nhếch môi cười, bước đến gần hơn. Anh cúi xuống, khuôn mặt chỉ cách Tuấn Duy vài centimet, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn thấu đối phương.
"Tôi… biết cậu với Quang Huy vốn có hiềm khích." Tuấn Duy chỉnh lại kính, giọng nói thấp hẳn đi.
"Tôi không muốn cậu hiểu lầm. Tôi với em ấy… không có gì cả."
* À, người ta sợ anh hiểu lầm đó! * Giọng chip chip vang lên, đầy vẻ trêu chọc.
Quang Anh im lặng vài giây, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tuấn Duy. Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi, nhưng khó ai đoán được ý tứ đằng sau đó.
" Em biết mà " Giọng anh trầm thấp, dùng ngón tay nâng cằm người kia.
* Hảo cảm tăng 2%, tổng 41% *
Trước hành động của Quang Anh, y chỉ biết tròn mắt nhìn.
Lúc dưới nhà Quang Huy cố ý tiếp cận, y lại cảm thấy ghê tởm. Nhưng hiện giờ, đứng trước sự trêu ghẹo của Quang Anh lại chẳng hề có chút bài xích nào. Lại còn có...tim hình như còn đập rất nhanh.
" Xin lỗi đã làm phiền em, tôi về trước " Tuấn Duy lúng túng, không dám nhìn thẳng vào anh, nhanh chóng đứng dậy. Y cúi nhẹ đầu, không quên chào trước khi bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại. Quang Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt sâu thẳm. Một nụ cười lạnh nhạt thoáng hiện trên môi anh.
Tên này bị "ngốc" thật à?
---
" Tối mai, Trần gia tổ chức một buổi tiệc. Sinh thần cậu Đăng Dương " ông Nguyễn điềm đạm thông báo trong bữa ăn tối, ánh mắt quét qua từng người ngồi trên bàn.
Sinh nhật Đăng Dương?
Quang Anh thoáng sững lại, rồi chợt nhớ ra.
Ờ nhỉ. Ngày mai, cũng chính là sinh nhật hắn ở thế giới thật.
Anh gắp một miếng thức ăn, thong thả đưa lên miệng như không có gì đáng bận tâm.
" Hôm đó, tôi có chuyến công tác quan trọng. Em và hai đứa đến dự thay tôi. Nhớ kỹ..." Ông dừng lại, giọng nói trầm xuống, đầy uy quyền.
" Phải giữ phép tắc." Lời nhắc cuối hướng thẳng về phía Quang Anh.
" Anh yên tâm, em sẽ dặn dò con mà " người phụ nữ ngồi cạnh ông Nguyễn cười nói, vẻ mặt đầy tự mãn khi liếc qua Quang Anh.
Quang Anh chỉ cười nhạt, rồi đặt đũa xuống, đứng dậy.
" Lo cho các người trước đi, đừng làm tôi phải buồn nôn " anh hờ hững buông lại một câu, rời khỏi bàn ăn.
---
Sinh nhật à?
/ Chuột, sinh nhật thì cần quà đúng không? / Quang Anh nằm dài trên giường, mắt nhìn trần nhà.
* Đúng rồi, phải là quà thật đặc biệt *
/ Đặc biệt? Hắn ta còn thiếu gì để tôi phải tặng? / Quang Anh hừ nhẹ, vẻ không mấy hào hứng.
* Quan trọng là tấm lòng mà, kí chủ *
/ Được rồi, ngày mai đi xem thử vậy. / Anh quyết định, ánh mắt thoáng lên chút tò mò.
---
Hôm sau, sau giờ tan học, Quang Anh ghé vào một cửa hàng quà tặng cao cấp.
" Cậu tới đây làm gì? " Minh Hiếu, người vừa nhất quyết đưa anh đi, vẫn không rời bước khỏi bên cạnh, tò mò hỏi.
" Đến tiệm quà không mua quà thì làm gì? " Quang Anh ngán ngẩm đáp, bước qua từng gian hàng.
Có thể còn câu nào vô tri hơn không?
" Đột nhiên mua quà... Cho ai? Anh trai tôi à? " Minh Hiếu nhíu mày, đứng khoanh tay nhìn anh.
" Bingo." Quang Anh dừng lại ở quầy đồ gốm, đưa mắt lướt qua các sản phẩm.
" Này, anh trai cậu thích gì vậy? "
" Không biết."
" Thật sự là anh em ruột không đấy? " Quang Anh liếc nhìn Minh Hiếu, vẻ nghi ngờ.
"Không biết."
Không buồn đôi co thêm, Quang Anh quay lại quan sát các sản phẩm thủ công trên quầy. Cốc, ly, bình sứ... Đều được làm tinh xảo.
* Đồ gốm này phù hợp với mấy ông chú hơn đấy, kí chủ. *
/ Cũng đúng. /
Quang Anh vừa định chuyển sang gian hàng khác thì ánh mắt dừng lại ở một chiếc cốc nhỏ với họa tiết bông hướng dương vàng rực, đơn giản nhưng lại toát lên sự cuốn hút kỳ lạ.
Một bông hoa hướng về phía mặt trời, đằng sau là khoảng tối mờ nhạt.
Anh cầm chiếc cốc lên, xoay ngắm một lúc.
" Có gì đẹp đâu chứ? " Minh Hiếu ở bên cạnh càu nhàu, giọng đầy bất mãn.
" Chọn quà cho anh ta mà cậu cũng kỹ lưỡng thế này à? "
* Lại nghe mùi giấm rồi...haha* chip chip cười thích thú
Quang Anh khẽ nhếch môi, rồi bất ngờ đưa chiếc cốc về phía Minh Hiếu.
" Hợp với cậu. Lấy đi, tôi tặng đấy. " Giọng nói thản nhiên, nhưng lại khiến Minh Hiếu như đứng hình.
* Hảo cảm tăng 2%, tổng cộng 59%! *
Minh Hiếu đờ người, tim bắt đầu có giấu hiệu rung rinh.
Đây là lần đầu tiên Quang Anh tặng quà cho gã.
" Không lấy thì thôi. " Quang Anh mất kiên nhẫn, định đặt chiếc cốc về kệ
Gã nhanh chóng cầm cốc lại.
" L...Lấy chứ! " Minh Hiếu nhìn chiếc cốc trong tay, lòng không khỏi vui sướng.
Quang Anh chỉ thở dài, khẽ lắc đầu rồi bước sang quầy khác.
Gã vội vàng đuổi theo.
"Cậu tặng tôi... thật à?"
" Ừm. Thấy thế nào? "
" Đẹp lắm! " Minh Hiếu cúi xuống nhìn chiếc cốc, nụ cười ngốc nghếch hiện rõ
Quang Anh không buồn để ý thêm, tiếp tục tìm kiếm món quà phù hợp.
/ Rốt cuộc, Đăng Dương thích cái gì? /
/ Đồng hồ? Giày? Quần áo? Sách?... Không được. Sách thì quá tầm thường. Hơn nữa, chẳng biết hắn thích thể loại gì. /
/ Một cây bút máy thì sao nhỉ? / Quang Anh nghĩ ngợi, ánh mắt sáng lên khi đã có chút manh mối.
Quang Anh dừng chân trước một gian hàng nhỏ trưng bày bút viết. Những cây bút máy được sắp xếp ngay ngắn, đủ kiểu dáng và màu sắc, từ đơn giản đến sang trọng, cao cấp.
Nhưng có một điểm chung, toàn là giá trên trời.
Anh lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở một cây bút máy với thiết kế cổ điển, nhưng giá cả cũng không rẻ. Thân bút làm bằng gỗ mun bóng loáng, điểm xuyết những đường khắc tay tinh xảo.
/ Cây này... nhìn cũng được. / Anh nhấc cây bút lên, xoay thử trong tay, cảm nhận sự chắc chắn của nó.
"Anh ta không phải kiểu người hay viết lách. Tặng bút làm gì?" Minh Hiếu đứng bên cạnh, nhướng mày hỏi.
" Thứ này không phải chỉ để viết " Quang Anh đáp, khóe môi khẽ nhếch.
"Là để người khác nhìn vào, biết anh trai cậu có gu."
Minh Hiếu không nói gì thêm.
Quang Anh bước đến quầy thanh toán, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
" Thưa quý khách, thanh toán tiền mặt hay thẻ ạ " nhân viên đưa 2 túi quà đặt lên quầy
Minh Hiếu ở phía sau có dấu hiệu rút thẻ ra, nhưng Quang Anh nhanh hơn.
Tít~
Anh cất thẻ, cầm hai túi quà đưa một túi cho Minh Hiếu.
" Đã nói tôi tặng cậu " anh cười nhẹ, bước ra khỏi cửa hàng sang trọng.
Minh Hiếu mỉm cười, cầm cẩn thận món quà trong tay, theo sau Quang Anh.
* Hảo cảm tăng 2%, tổng 61 *
__________________________________
____________________________
_______________________
Thank you for reading it all ❤
Sốp bận xem Sóng nên ra hơi trễ
Happy New Year nhó✨🎊
Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip