Chương 2

Hôn mê nửa ngày thì Bạch Hiền cũng đã tỉnh lại. Cơ thể vừa mệt mỏi vừa nặng nề nhưng vẫn cố gắng trở về nhà. Cậu không thể nghỉ học vì thời gian thi đang đến gần, lại còn phải bảo vệ cho Xán Liệt.

Một mình về nhà thì trời cũng đã gần tối. Không ai biết cậu đã về, Bạch Hiền trở về phòng, leo lên giường ngủ một giấc thật ngon. Mọi mệt mỏi cũng dần vơi đi. Sáng mai cậu sẽ khỏe thôi.

________
Sáng hôm sau khi Bạch Hiền đi xuống ai nấy đều ngạc nhiên.

- Tại sao con không ở bệnh viện nghỉ ngơi mà lại trốn về?

Lo lắng cho tình hình sức khỏe của cậu, bà Phác rất giận khi Bạch Hiền không nghe lời bà.

- Dạ con khỏe rồi, với lại hôm nay có tiết phụ đạo toán. Con không thể vắng mặt được ạ!

Quyết tâm phải đi học. Ông bà Phác cùng với ba cậu không còn cách nào khác, đành pay để cậu đi.
Cũng như mọi hôm , chờ Xán Liệt thay đổi ăn sáng xong cả hai cùng nhau đến trường.

May mắn thay hôm nay không còn ai tụ tập nữa. Cả hai thở phào nhẹ nhõm, đưa Xán Liệt về lớp. Bạch Hiền bước vội về lớp của mình.

Vừa vào lớp thì đã bị tụi bạn trong lớp xúm lại tra hỏi liên tục, cứ như cậu là tội phạm không bằng.

- Bạch Hiền cậu bị gì vậy?

Khánh Ly thấy tay chân cậu bị thương đành lên tiếng hỏi. Nhựt Hào lại châm thêm lời.

- Cậu và tiền bối lớp trên có quan hệ gì à? Hôm qua tớ nghe nói cậu vì bảo vệ anh ta nên mới bị giẫm đạp đến nhập viện?

Thiên Ân và Tú My cũng tò mò nên cũng bắt đầu nghe ngóng tình hình. Bạch Hiền im lặng, lúc sau mới lên tiếng phủ nhận.

- Tớ không sao các cậu đừng lo. Còn tiền bối kia là anh mình.

Đang giải thích thì bị Thiên Ân cắt lời.

- À có phải là 2 người đi chung xong cậu bị hoạ lây đúng chứ?

Tú My từ từ giơ bàn tay rồi đáp thẳng xuống cổ cái tên không biết phép tắc kia. Khánh Ly và Nhựt Hào quá quen với chuyện này nên cũng không có gì ngạc nhiên.

Thiên Ân khóc không ra nước mắt oan ức mà ôm lấy cái cổ đáng thương của mình. Cậu không biết nên cười hay nên khóc đây. Thật sự đám bạn của cậu có chút phiền phức, trung tâm của tập đoàn nhiều chuyện. Nhưng lúc không có đám bạn đấy cậu chán muốn chết luôn. Đang định nói thêm gì đó thì bị ánh mắt trìu mến của cô chủ nhiệm làm cho mấy đứa nhóc sợ đến mồ hôi không hẹn mà đổ ra như mưa. Thế là 5 cái miệng không dám nói thêm câu nào nữa.

Sau 2 tiết phụ đạo nói đúng ra là tiết ru ngủ của toàn học sinh thì Bạch Hiền cũng được giải thoát bởi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao. Chờ chủ nhiệm bước ra khỏi lớp cậu chạy như bay qua lớp của Xán Liệt. Như thường ngày cậu và anh đều ngồi chung với nhau dưới căn tin, nói chuyện trên trời dưới đất. Đang vui vẻ nói chuyện thì 1 giọng nói cao vút của con gái truyền đến tai Bạch Hiền. Vai bị huých mạnh , cũng may cậu có chút võ thuật nên cú huých không thấm và đâu.

- Ê ê Nhật Linh không phải Phác Xán Liệt người yêu cũ của mày sao?

Ở bàn đối diện là đám nữ sinh nhìn vào đã biết đấy không phải là con gái ngoan hiền gì. Học sinh A nói lớn cho 1 cô gái tóc bạch kim gần đó nghe. Đúng rồi cô ta chính xác là Nhật Linh. Là người yêu của Xán Liệt nhưng do không hợp nhau nên cô ta đá anh không thương tiếc, à mà cũng không đúng là do cô ta được hot boy trong trường tán tỉnh và rồi dính lưới. Anh thật sự không hiểu tại sao lại đột ngột chia tay.

Cô ta đang chăm chú nghịch điện thoại, liền chuyển mắt sang nhìn bàn đối diện rồi cười khinh.

- Để tao...

Từ từ đứng dậy cầm lấy ly nước đi đến bàn của anh. Tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía của Xán Liệt và Bạch Hiền. Sắp có kịch hay để xem rồi.

- Xán Liệt tớ có thể ngồi với cậu được không?

Giọng nói khác xa với lúc nãy. Lúc trước chanh chua bao nhiêu thì bây giờ hiền lành bấy nhiêu. Xán Liệt thấy người cũ còn thương, nên hai mắt sáng rỡ, thực sự có phải là anh đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì của cô ta.

Cậu còn chưa hiểu ra vấn đề, cũng liền vui vẻ nhường ghế cho cô gái kia.

- Dạ được chị ngồi đi.

Cô ta tuy bên ngoài cười nói nhưng trong tâm trí thì chỉ muốn phá nát bữa ăn của cả hai. Nhìn nụ cười của Bạch Hiền mà cô ta cho là giả tạo.

- Cảm ơn em...

Ngồi nói chuyện một hồi thì cô ta liền đưa ra ý kiến là đi dạo xung quanh để hóng mát. Xán Liệt từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn cô ả, hoàn thành quên rằng bản thân đã bị đá như thế nào. Cậu cũng không có ý định từ chối thế là cả ba cùng nhau đi dạo. Còn đám diễn viên quần chúng cũng lóc cóc chạy theo sau.

Đi đến cây đa to thì Nhật Linh liền dừng lại.

- Bạch Hiền hình như chị vừa nghe tiếng mèo kêu thì phải.

Cùng chú ý lắng nghe thì đúng là có tiếng mèo kêu. Hình con mèo còn rất nhỏ. Đang nhìn xung quanh thì cô ta chạy vọt đến cây đa gần đó rồi đưa tay chỉ lên.

- A nói ở trên kia. Bạch Hiền em mau cứu nó đi.

Bạch Hiền chạy đến thì đúng thật có một chú mèo đang ở trên ngọn cây đa. Với bản tính thương động vật thì chắc chắn cậu sẽ cứu bằng mọi cách. Xắn tay áo lên bỏ đôi giày ra chuẩn bị leo thì bị Xán Liệt ngăn cản.

- Em làm gì đấy có điên hay không?

Vội giải thích. Cậu thực sự rất muốn cứu bé mèo tội nghiệp này.

- Không sao em leo lên đem bé mèo xuống thôi. Anh đừng lo! Còn nhỏ như vậy mà rơi xuống chắc chắn sẽ chết mất.

Chưa chờ Xán Liệt nói thêm gì, cậu đã leo lên. Bạch Hiền đứng trên cao, tay trái ôm chặt chú mèo nhỏ. Chỉ còn mỗi tay phải là tay trụ.

Thấy có dự cảm không lành, Bạch Hiền cố gắng leo xuống nhanh nhất có thể nhưng không ngờ cành cây cậu đang đứng bỗng dưng bị gãy. Trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.

- Bạch Hiền....

Tiếng hét phát ra từ miệng của Nhật Linh. Xán Liệt hoảng hồn chạy đến muốn dùng thân che chắn mà vẫn chậm một bước.

Màn tiếp đất cực kỳ đau đớn của Bạch Hiền, rất nhiều học sinh chứng kiến. Đầu cậu đập xuống đất, lỗ tai lùng bùng không nghe được gì. Hai tay vẫn ôm khư khư lấy mèo con. Mọi thứ tối dần lại đến khi cậu không còn nghe , không còn thấy được gì nữa.

Đến cả Nhật Linh còn không dám suy nghĩ đến việc sẽ khiến cậu ra nông nổi này. Liên quan đến tính mạng của con người, ả thực sự không dám. Toàn thân run rẩy dùng tay cầm máu ở đầu lại cho cậu.

Một vài học sinh đi báo cho bảo vệ. Anh thấy cậu nằm im bất động không suy nghĩ được gì thêm, chạy đến bế cậu lên chạy về phía phòng y tế. Nhật Linh cũng hối hả chạy theo.

Sau khi được thầy y tế xem xét thì lại gọi cấp cứu đến đưa cậu đi bệnh viện.

- Tình trạng của học sinh này rất nguy hiểm tay chắc chắn đã bị gãy, rơi từ độ cao như vậy cũng khá tránh khỏi việc bị gãy xương sườn. Nhanh chóng đến bệnh viện, tôi sợ phổi em ấy bị dập.

Sau gáy không ngừng chảy máu, thầy y tế cũng đã sơ cứu tạm thời. Vẫn phải đi bệnh viện càng nhanh càng tốt.

Xe cấp cứu đến học sinh trong trường được một phen nháo nhào lên. Bạch Hiền nằm bất động hơi thở khó khăn. Xán Liệt nhìn vết thương sau gáy của cậu mà đổ cả mồ hôi lạnh. Nếu là anh thì chắc chắn anh sẽ chết mất.

Trên đường đưa cậu đến bệnh viện mà Xán Liệt cũng đã gọi về thông báo cho gia đình về sự việc vừa xảy ra. Nhật Linh ngồi kế bên cũng không ngừng cầu nguyện.

- Mong rằng em ấy không sao? Xin chúa hãy thương xót mà cứu giúp em ấy.

- Bạch Hiền!!! Bạch Hiền. Mở mắt ra nhìn anh. Anh xin em...

Ý thức của Bạch Hiền bây giờ rất mơ hồ không hề nghe được gì ngoài 2 chữ Bạch Hiền của Xán Liệt.

- Mọi người hãy nói chuyện với bệnh nhân. Để giữ ý thức của bệnh nhân luôn luôn tỉnh táo.
______________________

Đọc xong nhớ vote cho mình nha cảm ơn mọi người rất nhiều 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip