Chương 6

- Toàn giả dối. Nó làm tôi đau khổ suốt nhiều năm qua...

____________

- Bạch Hiền...

Giọng nói quen thuộc van lên, xé tan bầu không khí im lặng. Bạch Hiền đang đứng quay lưng về phía ông.

- Ba gọi con ạ!

Cậu quay lại với bộ vest đen làn da hơi rám nắng và khuôn mặt không chút biểu tình nhìn ông.

- Con qua đây ta có chuyện muốn nói với con.

Ông chấp tay đằng sau lưng bước qua cậu. Cậu cũng sải bước theo sau đến phòng khách. Ông ngồi bắt chéo chân trên ghế cậu thì đứng ở phía đối diện. Cậu là con nuôi của Phác nhưng cho cậu 10 cái mạng cậu cũng không dám ngồi ngang hàng với ông. Cho dù ông có cho phép cậu cũng không dám ngồi.

- Tiểu Bạch, Hôm nay là đúng 1 năm ngày ba ruột con mất...Ta muốn cho con nghỉ phép 1 ngày về mà thăm viếng ba con và cả mẹ của con. Con thấy thế nào?

Bạch Hiền không 1 tia cảm xúc.

- Ba nói gì Bạch Hiền cũng nghe.

Ông không nói gì thêm chỉ thở dài rồi phất tay. Ông hiểu cảm giác của cậu, sau bao nhiêu việc cậu phải trải qua. Ông đều hiểu, đều biết tất cả. Vì thế gia đình của Xán Liệt luôn luôn yêu thương Bạch Hiền như một người con ruột.

- Thôi con về phòng chuẩn bị đi. Xán Liệt cứ để tài xế đưa đến công ty. Mà mẹ con đang ở trong bếp, đi nhớ nói bà ấy.

- Dạ....

Từ khi từ bệnh viện trở về cậu đã trở thành người khác hoàn toàn. Ít nói và trầm tính hơn rất nhiều, khi trò chuyện với cậu chỉ toàn nhận được những cái gật đầu rồi lắc đầu.

Ba của cậu mất trên đường đi cấp cứu khi ông lên cơn đau tim. Đám tang của ông chỉ tổ chức đơn giản. Bạch Hiền không rơi một giọt nước mắt cậu ôm di ảnh của ông. Cậu ngồi im lặng suốt ba ngày ba đêm. Cơm không ăn, nước không uống. Cho dù mọi người năn nỉ, cậu cũng không xê dịch dù chỉ 1 milimet.

Ba mất đi như một vết cắt sâu vào trong trái tim của Bạch Hiền, sau những ngày đó cậu đều rửa mặt bằng nước mắt. Cứ đêm về cậu lại ôm di ảnh của ba mà khóc. Khóc đến thương tâm, người ngoài nhìn vào còn cảm thấy đau lòng thay cho cậu.

Cậu bước lên lầu cùng lúc với Xán Liệt vừa ra khỏi phòng. Tuy rất gấp nhưng gặp cậu, anh nán lại vài giây.

- Bạch Hiền...!!! Em đi đâu? Hôm nay không đến công ty à?

Vẫn khuôn mặt lạnh tanh, không 1 tia cảm xúc nhìn anh rồi cúi đầu trả lời.

- Hôm nay là ngày giỗ đầu của ba tôi. Tôi được ba nuôi cho phép được nghỉ trở về thăm mộ ba mẹ. Bác Trần sẽ đưa cậu chủ đến công ty.

Anh nhíu mày, tỏ vẻ không thích thái độ của Bạch Hiền. Từ lúc ở bệnh viện trở về, cậu không đoái hoài gì đến anh. Cứ im lặng khiến anh rất khó chịu.

- Em....!!! Tại sao lại lạnh lùng với anh, anh làm gì sai? Đừng có trưng ra bộ mặt ấy.

Anh làm gì sai thì chính anh phải biết rõ nhất. Tại sao lại hỏi cậu.

Nghe anh nói Bạch Hiền càng không muốn đôi co. Thời gian đối với cậu là mạng sống, cậu không thể để nó trôi qua một cái lãng phí.

- Xin lỗi cậu chủ tôi không có nhiều thời gian, cậu cũng phải đi làm nếu không sẽ trễ tôi xin phép.

Bạch Hiền không chờ anh nói gì liền bước nhanh qua anh, anh đưa tay giữ Bạch Hiền. Cậu tuyệt tình giật mạnh tay mình.

- Bạch Hiền, em....

Nắm lấy bả vai của cậu. Để cậu đối diện với anh. Đôi mắt của Bạch Hiền vô hồn vô định, nhìn vào chỉ thấy một nỗi cô đơn và quạnh quẽ.

- Làm tôi đau khổ suốt nhiều năm qua, bây giờ cậu còn muốn gì ở tôi nữa....đối với tôi bây giờ nuôi sống bản thân là quan trọng nhất. Cậu chủ xin cậu đừng đến quá gần tôi người ngoài nhìn vào sẽ không hay. Cô Nhật Linh sẽ buồn.

Xán Liệt đơ người mặc cho Bạch Hiền đã bỏ đi từ lâu. Đối với cậu quật ngã anh rất dễ dàng nhưng cậu lại không có quyền cậu chỉ là người vệ sĩ. Tay anh vẫn đặt ở không trung từng lời từng chữ của cậu nói ra như ngàn mũi dao đâm vào người anh.

Trở về phòng của mình cầm ba lô rồi lấy những thứ cần thiết bỏ vào...phải đi sớm rồi về sớm...cậu không muốn mọi người nói cậu là được nước làm tới được nghỉ rồi muốn đi đâu thì đi. Cậu ghét những lời thị phi.

- Tiểu Bạch à đây là những món mà khi sinh thời ba con thích ăn nhất. Mẹ và cô bếp đã chuẩn bị sẵn, con đem đến cho ba con nhé!

Nhận lấy khay thức ăn từ tay mẹ nuôi. Cậu chào mọi người, rồi lên chiếc xe ô tô do cậu làm rồi để dành tiền mà mua nó. Cậu đã từng nói sẽ mua chiếc này để chở ba và anh đi khắp thế giới. Bây giờ thì xem ra chỉ có mỗi cậu đi.

_____________

Chiếc xe chạy đến khu nơi ba mẹ cậu được chôn cất...đi càng sâu không khí càng u ám lạnh lẽo vô cùng. Cậu không phải không thấy những hồn ma vất vưởng vây xung quanh chiếc xe. Cậu cũng không màng đến...có 1 điều cậu không giống người bình thường cậu có thể thấy được những linh hồn người chết cũng có thể trò chuyện với chúng, lúc đầu cậu rất sợ nhưng lâu dần cũng trở nên quen thuộc...cậu ở 1 mình cũng rất buồn chán có những hồn ma làm bạn cũng vui...lại còn được chúng kể những chuyện ở âm tà địa phủ rồi những chuyện đầu thai làm người. Cậu thật sự thấy rất thú vị. Chết không có nghĩa là hết mà là bắt đầu 1 cuộc sống ở thế giới khác.

Chạy đến cuối đường có 1 ngôi nhà mồ cũng do chính cậu bỏ tiền mà xây nên. Cậu muốn ba mẹ cậu ở cùng nhau rồi sau này nếu cậu gặp chuyện bất trắc gì cũng có thể gần ba mẹ 1 lần nữa được đoàn tụ dưới suối vàng...

Cậu...đã chuẩn bị huyệt mộ cho bản thân mình. Công việc của cậu mà nói, chỉ cần sơ hở một giây cũng có thể mất mạng.

Không khí xung quanh thật ảm đạm và buồn bã. Cậu bước vào trên tay là bó hoa cúc trắng. Đây là loại hoa mà mẹ cậu thích nhất. Hoa này cũng chính tay cậu trồng. Ngoài đam mê võ thuật ra, cậu còn rất thích trồng hoa.

Cậu thắp hương rồi lấy chiếc khăn trắng lau chùi 2 phần mộ của ba mẹ cậu. Cũng đã lâu rồi cậu không đến thăm ba mẹ, phần mộ đóng một lớp bụi khá dày, cậu cảm thấy có lỗi vô cùng.

- Ba mẹ Hiền nhi về với ba mẹ đây. Năm nay lại chỉ có mình con về. Xán Liệt bận việc không về được. Chị A Mẫn thì đi làm rồi ba mẹ. Ba mẹ biết không chị ấy thương con lắm chị ấy xem con như là em trai vậy. Ba mẹ nuôi bảo con là con thử ngỏ lời tiến thêm một bước với chị ấy. Con cũng đồng ý với thử tỏ tình nhưng bị chị ấy dạy bảo 1 trận té tát...xấu hổ thật. Chị ấy đã có người yêu và họ sẽ sớm cưới nhau thôi. Còn về phần Xán Liệt.

- Thì ra là trốn ở đây nói xấu chị với 2 bác đúng không?

Đúng là Lam A Mẫn, đi ma không hay về quỷ không biết. Im lặng lù lù xuất hiện.
Bạch Hiền xoay lại thấy A Mẫn đang chống hông tay cầm bó hoa hồng trắng nhịp nhịp chân nhìn cậu...A bà chị này mỗi lần xuất hiện đều làm cho cậu sợ đến hồn phách bay mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip