" 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐕ũ × 𝐀 𝐌ẫ𝐧 "

" Hai chúng ta bây giờ...hết cả duyên lẫn nợ!!! "
" Hai chúng ta bây giờ...thế là tan vỡ "

____________

Từ ngày A Mẫn rời xa thế gian, Thanh Vũ chưa một lần xuất hiện.

Sau khi nộp đơn xin nghỉ việc. Anh trở về quê ở cùng gia đình. Xây cho ba mẹ và em út một căn nhà mới. Tuy không phải là nhà lầu biệt thự. Nhưng đó là căn nhà to nhất trong thôn.

Anh dùng hết cả thời gian cho việc chăm sóc vườn hoa A Mẫn lúc sinh thời rất thích...

Cô thích hoa Hướng Dương.

Dường như bọn chúng biết sẽ không còn ai yêu thương ngắm nhìn nữa, nên cũng dần lụi tàn đi. Thanh Vũ cũng lấy làm lạ, anh dùng mọi cách mà cũng không thể cứu vãn được.

- Vũ à, sao lần này con cho tiền ba mẹ nhiều quá vậy? Rồi con còn tiền xài không?

Anh vội vàng lau sạch cái ghế, đỡ mẹ mình ngồi. Còn anh trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

- Là do tháng này con phá được vụ án lớn nên cấp trên thưởng ạ! Mẹ đừng lo, tiền con còn nhiều lắm.

Đợt này anh về không có A Mẫn, bà cũng rất nhớ con dâu tương lai của mình.

- Sao không dắt A Mẫn về chơi? Ba mẹ nhớ con bé dữ lắm. Hàng xóm cũng hỏi thăm mãi, khi nào hai đứa mới chịu cưới nhau đây?

Thanh Vũ hơi chột dạ, anh biết bây giờ mà nói ra việc A Mẫn đã không còn. Mẹ anh sẽ sốc đến mức tái phát bệnh. Tìm đại lý do nào đó để nói dối.

- À à..em ấy đang bận điều tra đó mẹ. Mẹ biết rồi đó, A Mẫn là cấp trên của con. Công việc cũng nhiều hơn con, lần sau về con sẽ dẫn em ấy về. Rồi cùng nhau bàn chuyện cưới xin.

Bà Ngô vui mừng khôn xiết khi nghe A Mẫn sắp trở thành con dây của bà. Một đứa con gái giỏi giang, dịu dàng lại còn không chê con trai mình nghèo. Cam tâm tình nguyện yêu thương Thanh Vũ. Bà thực sự rất ưng. Ngay từ lần gặp đầu tiên bà đã quyết định dù trời có sập, hay gia đình bên cô có thách cưới bao nhiêu. Bà cũng sẽ vay mượn để đáp ứng.

Nhưng trái với suy nghĩ của bà. Mỗi lần hỏi đến cô muốn gì trong ngày cưới. Cô chỉ mỉm cười và đáp.

- Con không cần sính lễ, con chỉ cần Thanh Vũ trọn đời trọn kiếp yêu thương con.

Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Thanh Vũ nay đã yêu, càng yêu hơn.

Cũng đã hơn một tháng, Thanh Vũ phải đi về thành phố.
Sáng anh đi sớm, chỉ kịp tạm biệt gia đình. Hàng xóm láng giềng còn không biết anh đi lúc mấy giờ.

Anh mua vé tàu, là loại vé một chiều. Có vẻ như chuyến đi lần này sẽ không có khứ hồi.
Ngồi tựa đầu vào cửa sổ. Nhìn từng ngọn núi trải dài, đang từ từ lướt qua trước mắt. Anh lại nhớ đến người yêu.

Nhớ đến khoảng thời gian cấp ba. Lúc anh vừa chập chững bước vào ngôi trường mới. Khi ấy A Mẫn đã là học sinh cuối cấp. Lần đầu gặp Thanh Vũ đã không thể rời mắt. Vừa gặp đã yêu, và có lẽ A Mẫn cũng vậy. Cô cũng đã yêu cậu bé khóa dưới ngay lần gặp đầu tiên.

* - Tiền bối, tiền bối. Chị sau này sẽ làm gì?

- Chị có ước mơ sau này sẽ trở thành cảnh sát...

- Thế!! Em sẽ trở thành cảnh sát. Em muốn bản thân bảo vệ mọi người. Chị à, chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp.

- Chị chờ...nhóc cố lên *

Nhìn đâu cũng thấy cô. Xung quanh anh chỉ toàn là hình bóng của cô.

Trở về căn hộ của mình. Nơi mà Thanh Vũ cùng A Mẫn sống chung. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là không có em mà thôi.

Giày chưa kịp tháo, áo khoác chưa kịp cởi. Anh đi đến giữa phòng khách, nơi mà anh đã treo thòng lọng sẵn. Không chần chừ anh bước lên ghế, đem thòng lọng siết vào cổ.

" Ầm "

Tiếng ghế ngã....

Nhưng tuyệt nhiên không một ai chú ý đến.

Cảm nhận được sợi dây càng ngày càng siết chặt. Hô hấp khó dần, anh thấy bóng hình của A Mẫn đang đứng phía trước nhìn anh mà rơi nước mắt.

- Sao anh lại ngốc như thế...?

Có phải hay không, khi sắp chết con người ta sinh ra ảo giác. Nhưng cảm giác này rất chân thực.

- Bởi vì....anh yêu em...chờ anh. A Mẫn, chờ anh...

Thanh Vũ trút hơi thở cuối cùng, có vẻ như anh không hề hối hận.

Không có em, anh sống làm gì nữa...

* - Vũ nè, cái này là tiền tiết kiệm của anh và em. Chúng ta phải tiết kiệm từ bây giờ. Thì khi con chúng ta ra đời sẽ không thiếu thốn gì cả.

- Sao anh không nói là mẹ ở quê bị bệnh? Anh còn định giấu em bao lâu?

- Em siêu âm rồi, con chúng ta rất khỏe mạnh...

- Khi xong nhiệm vụ hôm nay, em sẽ ở nhà dưỡng sinh. Anh đừng lo, mẹ con em sẽ sớm trở về *

Những mảnh ký ức như một thước phim tua nhanh. Anh thấy được cả quá trình từ lúc anh được sinh ra đến lúc trưởng thành. Và cả lúc mất đi.

Đồng hồ vừa điểm 15 giờ chiều...Thanh Vũ nghe theo con tim mà trở về với cát bụi.

__________

Một tuần sau...

" Xoảng "

- Em à? Sao thế?

Nghe tiếng đồ đạc bị vỡ. Lo lắng Bạch Hiền xảy ra chuyện. Xán Liệt quăng laptop vội vàng chạy xuống bếp.

Mặt mũi của cậu trắng bệt. Điện thoại còn chưa kịp tắt. Anh vội vàng nghe máy thay cậu.

- Alo, Phác Xán Liệt xin nghe...là Chung Đại à?

-...

- Cái gì? Thanh Vũ mất rồi? Khi nào?

Đầu dây bên kia Chung Đại khóc nấc. Không còn giữ được bình tĩnh, may là có Mân Thạc vội vàng giúp cậu.

Giọng nói của Mân Thạc cũng run rẩy thông báo tin dữ rằng Thanh Vũ đã tự vẫn trong nhà riêng.

Cả hai bàng hoàng. Không thể tin đó là sự thật. Vài ngày trước còn trách cứ anh tại sao trong đám tang của A Mẫn, anh tuyệt nhiên không xuất hiện. Hôm nay lại nghe tin , anh tự vẫn trong nhà riêng.

Xán Liệt cùng Bạch Hiền nhanh chóng có mặt tại căn hộ của Thanh Vũ. Vì đây là một tự xác nên không mất quá nhiều thời gian để xử lý.

Chung Đại đứng ở cuối hành lang không ngừng tự trách bản thân. Mân Thạc vẫn đang cố gắng ra sức khuyên ngăn.

- Tất cả là tại em! Tại em không bảo vệ được thiếu úy A Mẫn, đáng lẽ ra em phải là người lên con tàu đó để điều tra. Bây giờ Thanh Vũ mất đi cũng là vì em! Em không bảo vệ được bạn của mình.

Nhìn bạn mình được đưa đi. Trong lòng của Chung Đại đau thắt. Nếu cậu đến thăm Thanh Vũ sớm hơn thì có lẽ đã không có ai phải chết.

Nước mắt giàn giụa, Bạch Hiền cũng không nhịn được mà rưng rưng. Cậu đã trách nhầm người ta rồi. Cho đến lúc mất đi Thanh Vũ vẫn chưa bao giờ hết yêu A Mẫn, dù chỉ là trong suy nghĩ.

Anh yêu cô như thế nào?

Trời biết. Đất biết. Tất cả mọi người đều biết....

Ngay sau đó, Thanh Vũ được đưa đến nhà hỏa táng. Theo đúng nguyện vọng của anh. Lúc mất đi, anh muốn được đem đi hỏa táng. Rồi đem tro cốt của mình rải xuống đại dương mênh mông. Anh muốn được đi khắp nơi, dù chỉ còn là một hồn ma bóng quế.

Đích thân Chung Đại đem hai hủ tro cốt của Thanh Vũ và A Mẫn đến đưa tận tay cho ba mẹ anh.

Ông bà Ngô khóc hết nước mắt, vừa tuần trước con mình còn ở đây, chăm sóc vườn tược, xây cho ông bà căn nhà. Còn hứa sẽ đem con dâu và cháu nội về.

- Thằng con bất hiếu, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Trời ơi con trai của tôi, trời ơi con dâu của tôi!

Tuy bên ngoài ông Ngô luôn hà khắc và nghiêm nghị. Nhưng bên trong ông là một người ba thương con hơn ai tất cả. Ông dõi theo từng bước đi của Thanh Vũ. Từ lúc mới chập chững bước đi, đến lúc anh trưởng thành.

Nói gì thì nói vẫn phải thực hiện ước nguyện của anh. Chính tay ông Ngô rải tro cốt của Thanh Vũ và A Mẫn xuống biển.

Bạch Hiền đứng một bên trầm ngâm. Xán Liệt đi đến an ủi cậu.

- Em đừng buồn nữa, có lẽ là họ đã gặp nhau nơi Suối Vàng rồi. Em cứ buồn như vậy họ sẽ không nỡ lòng mà đi đầu thai...

Cậu vội vàng lau nước mắt. Nở nụ cười rạng rỡ với Xán Liệt.

- Em cũng mong rằng anh chị ấy sẽ gặp được nhau. Đôi khi cái chết cũng không đáng sợ lắm anh nhỉ? Nhất là khi chúng ta chết vì người mình yêu thương.

Đem Bạch Hiền dựa vào trong lòng. Cả hai nhìn về phía hoàng hôn, nơi kết thúc của một ngày dài. Trên trời tuy đã chập chờn tối nhưng với thấy rõ một đám mây, nhìn như hai người đang ôm nhau.

Có lẽ đám mây đó diễn tả về Thanh Vũ và A Mẫn cũng có thể là Xán Liệt và Bạch Hiền....

- Cái chết không đáng sợ khi chúng ta chết vì người mình yêu thương -

Phần ngoại truyện của Thanh Vũ × A Mẫn đến đây đã là hồi kết. Một chuyện tình buồn, không sóng gió nhưng đầy đau thương. Một cái kết cũng có thể nói là viên mãn cho cả hai.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu như được sự ủng hộ nhiệt tình thì mình sẽ viết riêng cho Thanh Vũ và A Mẫn một bộ. Cũng như thử sức với ngôn tình. Mong mọi người hưởng ứng nhiệt tình. Xin cảm ơn ❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip