Chương 4: Mưa hát khúc tình ca.

Cơn mưa đến bất ngờ như một giấc mơ không lời thì thầm vào giữa buổi chiều tàn, khi ánh sáng cuối cùng của ngày dần phai mờ. Không có tiếng sấm vọng về từ chân trời, cũng chẳng có những cơn gió vội vã mang theo cơn mưa cuồng nộ. Chỉ là những giọt mưa nhỏ, lặng lẽ và tinh tế, rơi nhẹ lên những mái ngói cổ kính, chạm vào những tán cây ven đường, thấm vào những con phố đá như một bản nhạc không lời, dịu dàng mà đầy trầm lắng. Bầu trời đã sập tối, bao phủ một màu xám mịt mù, nhạt nhòa nhưng cũng đầy mơ màng, như một tấm màn mỏng khẽ hạ xuống, vây bọc lấy mọi thứ trong một không gian u tịch. Những ánh đèn đường vàng ấm hắt lên mặt đường ướt át, phản chiếu thành những vệt sáng loang dài, như những vết mực loang dần trên nền giấy. Cả thị trấn như chìm vào một khung cảnh chậm rãi và mờ ảo, như thể chính thời gian cũng đang ngừng lại để hòa vào cơn mưa. Mọi thứ trở nên mềm mại hơn, nhẹ nhàng hơn, như thể từng viên đá, từng mái nhà, tất cả đều đang thả lỏng theo nhịp điệu của cơn mưa, để cho mọi thứ trôi qua một cách lặng lẽ nhất.

Tiếng lách tách của mưa vang lên trên những mái hiên gỗ, những giọt nước tụ lại rồi đọng thành từng dòng mỏng, trước khi nhẹ nhàng rơi xuống đất, như những nhịp thở của không gian này, không hối hả, không vội vã. Những quán cà phê nhỏ dọc theo con phố hẹp sáng đèn, ánh sáng từ những ô cửa kính hắt ra, phản chiếu bóng dáng những người khách ngồi bên trong, họ lặng lẽ thưởng thức ly rượu vang trong khi mắt hướng ra ngoài, để cơn mưa lắng đọng trong tâm hồn mình, như thể đang uống từng giọt mưa trong không khí. Xa xa, bến cảng Farconnet vắng lặng hơn thường ngày, những chiếc thuyền nhỏ đung đưa theo dòng nước, tấm vải buồm đã được kéo lại để tránh cơn mưa đêm. Mặt sông Rhône như một tấm gương phản chiếu những ngọn đèn vàng mờ nhạt của thị trấn, những vòng sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ, như nhịp thở của một trái tim đang chìm vào giấc ngủ yên bình. Có những bóng người chầm chậm tản bộ dưới những chiếc ô tối màu, nhẹ nhàng tận hưởng cái lạnh dịu nhẹ của buổi tối, như thể đang hòa mình vào từng giọt mưa, vào cái không gian huyền bí mà mơ hồ này. Trong khoảnh khắc ấy, giữa những làn gió nhẹ, có một thứ cảm giác lạ lùng len lỏi vào từng hạt mưa rơi xuống đất. Một cảm giác không thể gọi tên nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng trong từng hơi thở, trong từng ánh mắt. Một sự hiện diện mơ màng, như một điều chưa được nói ra nhưng lại thấm vào không gian này, vào những làn mưa tĩnh lặng.

Họ rời khỏi hiệu sách khi cả hai tản bộ được hơn 100m nhưng rồi cơn mưa bất ngờ khiến cả hai phải dừng lại. Không có dấu hiệu báo trước, chỉ là những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, thấm vào không khí, phủ lên những con phố lát đá một lớp hơi nước mờ ảo. Cả thế giới xung quanh như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, để rồi mọi thứ trở nên gần gũi, mơ màng, như thể những gì chưa nói, chưa rõ ràng, đều dần được định hình trong những giọt mưa này.

Hyeonjoon khẽ cau mày, đôi mắt không còn ánh nhìn nhẹ nhàng như mọi khi, mà đọng lại một chút vương vấn, một chút mơ màng lạ lẫm. Anh không nói gì, chỉ cảm nhận từng giọt mưa nhẹ rơi xuống vai, như thể muốn nhắc nhở về một thứ gì đó khó chịu trong lòng. Không phải vì cơn mưa làm anh khó chịu, mà vì mưa đối với anh giống như một lớp màn mỏng, ngăn cách giữa anh và thế giới xung quanh. Một rào cản vô hình, khiến mọi thứ trở nên mờ nhạt, mơ hồ hơn bao giờ hết. Anh không thể diễn tả nổi cảm giác này vì nó không phải là buồn, không phải là vui, mà là một thứ gì đó lưng chừng, mơ màng như thể chính mưa đã kéo dài mọi thứ, khiến thời gian trở nên chậm rãi, như thể mỗi khoảnh khắc đều được kéo dài vô tận.

Với một người như Hyeonjoon, một người luôn tìm cách thu mình lại trong không gian của riêng, cơn mưa giống như một sự kéo dài của cái tĩnh lặng không bao giờ dứt. Mưa như một tấm gương, phản chiếu mọi cảm xúc mà anh đã cố gắng giấu đi và những lúc thế này, khi phải đứng lại, khi không thể bước tiếp vì sợ sẽ bị ướt, anh cảm thấy như thể mình bị mắc kẹt. Mọi thứ không còn rõ ràng nữa, mọi thứ trở nên mơ hồ, đầy những câu hỏi không có lời giải. Điều khiến Hyeonjoon cảm thấy khó chịu không phải là cơn mưa, mà chính là sự im lặng và những suy nghĩ không thể tránh khỏi khi buộc phải dừng lại. Mỗi khoảnh khắc trong tĩnh lặng như vậy khiến anh lạc lối trong chính mình. Những suy nghĩ cứ trôi qua, không đầu không cuối, không thể nắm bắt được. Đôi khi, chính sự dừng lại ấy lại khiến anh cảm thấy mất đi sự tự do, như thể bản thân đang bị mắc kẹt trong một không gian không thể thoát ra.

Những hạt mưa rơi xuống, lăn dài trên mặt đường đá, tạo thành những vệt sáng phản chiếu ánh đèn vàng mờ nhạt, như những dấu chân lặng lẽ của thời gian. Mưa như một bản nhạc không lời mang đến cảm giác lặng lẽ kéo dài mãi không dứt. Gió nhẹ nhàng phả vào mặt, mang theo hơi nước mát lạnh, khiến làn da như bừng tỉnh, không quá lạnh nhưng cũng đủ để khiến cơ thể thoáng rùng mình. Mùi đất ẩm hòa cùng hương gỗ cũ, mùi của những giọt mưa mới chạm vào đất, mùi của thời gian chậm rãi trôi qua trong từng không gian nhỏ.

Hyeonjoon cảm nhận được mùi hương ấy, một mùi đặc biệt của cơn mưa đêm, pha lẫn giữa hơi thở của đất đai và mùi gỗ, như thể cả thế giới đang bừng lên một sự sống mới, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Mùi hương ấy không phải dễ chịu theo cách thông thường nhưng lại có một vẻ đẹp của sự yên bình, một thứ mùi không thể quên, như một sự tĩnh lặng tự nhiên, làm mềm mại mọi giác quan. Hyeonjoon đứng đó, đôi mắt vẫn dõi theo những giọt mưa vỡ vụn trên mặt đất nhưng những cảm giác ấy, mùi hương ấy, khiến anh không thể rũ bỏ cảm giác bị kẹt lại. Nếu có thể, anh sẽ chọn những con đường khô ráo, nơi không có gì làm gián đoạn, nơi bước chân có thể vang lên dễ dàng, nơi thời gian không bị ngưng đọng như bây giờ. Mưa và mùi hương của nó làm không gian này trở nên quá tĩnh lặng, quá mơ màng, một sự tĩnh lặng mà anh không muốn tiếp tục đắm chìm.

Nhưng lần này, anh không có cơ hội để chần chừ.

Jihoon không đợi mưa ngừng rơi. Cậu không nói gì, không vội vàng tìm kiếm ánh mắt Hyeonjoon, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn, để cơn mưa không kịp xâm chiếm không gian giữa họ. Trong một khoảnh khắc tự nhiên, bàn tay cậu khẽ nắm lấy cổ tay áo Hyeonjoon, một động tác nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết đoán và kéo anh theo. Không mạnh mẽ, không vội vã, chỉ là một sự dẫn dắt, một nhịp điệu giản đơn như những bước chân bên nhau, và rồi Hyeonjoon, dù không kịp phản ứng, cũng để mình chìm đắm vào hành động ấy, như thể không có gì khác ngoài giây phút này. Trước khi mưa kịp làm ướt những bước chân tiếp theo, họ đã tìm được một mái hiên nhỏ gần đó vừa đủ để che chắn khỏi cơn mưa nhưng cũng chỉ đủ để tạo ra một khoảng trống mơ hồ giữa hai người. Khoảng không ấy không phải là khoảng cách nhưng lại là nơi hơi lạnh của mưa vẫn len lỏi qua những khe hở, làm cho sự gần gũi giữa họ càng thêm rõ ràng, như thể cả hai chỉ cần một cái chạm nhẹ, một cử chỉ bất ngờ là đã có thể san sẻ tất cả những cảm xúc chưa tỏ.

Tiếng mưa rơi trên mái ngói, những giọt nước rơi xuống chậm rãi, như những nhịp đập của một trái tim đang đập chậm, hòa quyện cùng không gian tĩnh lặng đến mức kỳ lạ. Trong khoảnh khắc ấy, Hyeonjoon bất chợt nhận ra rằng, có lẽ anh không ghét trời mưa. Không phải là cơn mưa làm anh cảm thấy ngột ngạt, mà là vì chưa từng có ai ở bên cạnh khi trời đổ mưa, chưa bao giờ đứng dưới cơn mưa một cách tự nhiên như thế này, như thể mỗi giọt nước là một phần của sự hiện hữu giữa họ. Một khoảng lặng giữa những cơn mưa, một khoảnh khắc không lời nhưng lại mang theo sự gần gũi đến lạ kỳ. Chỉ đơn giản là đứng đó, ở bên nhau là đủ để anh cảm thấy một sự dao động nhẹ nhàng trong lòng, như thể cả thế giới đã thu nhỏ lại, chỉ còn lại những nhịp đập vội vã trong lồng ngực và một thứ cảm giác chưa thể gọi tên nhưng đầy ắp trong không gian ấy.

Mái hiên họ trú mưa là một mái vòm bằng đá vôi trắng, giản dị nhưng vững chãi, che trước cửa hàng bán hoa khô và nến thơm đã đóng cửa từ lâu. Những vòng hoa oải hương treo lủng lẳng trước cửa sổ, cánh hoa mềm mại khẽ rung theo từng cơn gió thoảng qua, tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng như mời gọi ký ức. Mùi oải hương hòa quyện với hương mưa ẩm, ấm áp và sâu lắng, chạm vào không khí với sự dịu dàng như những lời thì thầm chưa bao giờ kịp nói ra. Cứ thế, nó trôi qua, mơ hồ nhưng đầy cuốn hút, tạo thành một thứ hương thơm không thể quên, một mùi hương mang trong mình sự bình yên và một cảm giác nhẹ tênh, như thể cả thời gian đang dừng lại trong khoảnh khắc này.

Dưới mái hiên này, không gian chỉ vừa đủ cho hai người đứng cạnh nhau, không thừa thãi, cũng không quá chật chội, như thể nó đã được sinh ra cho khoảnh khắc này, cho sự gần gũi ngập tràn trong im lặng giữa họ. Jihoon đứng đó một cách tự nhiên, không để ý đến khoảng cách mỏng manh giữa họ. Cậu chỉ cảm nhận sự hiện diện của Hyeonjoon bên cạnh, như một phần của không gian này, một phần của những giọt mưa đang rơi, của hương hoa oải hương ngọt ngào bay trong gió.

Hyeonjoon thì khác.

Anh vô thức lùi lại một chút, như một phản xạ tự nhiên. Không nhiều, chỉ một chút thôi vừa đủ để không cảm thấy quá gần, để không chiếm quá nhiều không gian. Một thói quen mà Hyeonjoon chẳng bao giờ nhận ra nhưng luôn làm theo, như thể khoảng cách chính là cách anh bảo vệ mình khỏi việc lấn vào không gian của người khác, khỏi việc cho phép mình tiến quá sâu. Vài giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống vai áo khoác của anh. Không lạnh, không quá khó chịu, mưa rơi như một làn sóng mỏng manh, nhẹ nhàng ôm lấy vai anh, như thể đang cẩn thận vén lên những lớp cảm xúc chưa từng bộc lộ. Mưa không đủ để làm ướt, chỉ là những giọt lành lạnh như hơi thở của vùng quê lúc tối.

Dưới mái hiên chật hẹp, nơi lẽ ra có đủ không gian để che chắn khỏi cơn mưa, Hyeonjoon vẫn giữ cho mình một khoảng cách nhỏ xíu, một khoảng trống mà anh không thể xóa đi dù chỉ một khoảnh khắc. Giữa không gian hòa quyện mùi hương của mưa, của hoa oải hương và ánh sáng mờ ảo từ đèn đường, một điều gì đó vô hình, mềm mại nhưng đầy mãnh liệt bắt đầu hình thành giữa họ. Khoảng cách ấy, dù chỉ là một sự thoáng qua nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm, như thể là sự chia sẻ nhẹ nhàng, vừa đủ để trái tim họ nhận ra một điều gì đó chưa bao giờ rõ ràng.

Jihoon thì không muốn không gian giữa cả hai sẽ như vậy.

Cậu không phải là kiểu người giấu diếm cảm xúc, không phải kiểu người tự hỏi mình quá lâu trước khi làm điều gì đó. Khi điều gì đó đọng lại trong lòng, cậu không tìm cách che giấu hay tỏ ra vô tâm. Cậu luôn khiến mọi thứ trở nên rõ ràng, chỉ cần là điều mình muốn, là cậu sẽ tìm cách để thế giới này nhận ra. Không cần lý do, không cần giả vờ. Vậy nên, khi Jihoon nhận ra những giọt mưa nhỏ vẫn rơi trên vai áo khoác của Hyeonjoon, khi cậu thấy anh đứng giữa không gian đó, nép mình trong cái khoảng trống vô hình mà anh luôn cố gắng giữ, cậu không nghĩ ngợi lâu. Chỉ là một động tác tự nhiên, như một phản xạ không thể chống lại và cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hyeonjoon, kéo anh lại gần. Không mạnh nhưng kiên quyết, không vội vàng nhưng đủ để cho anh biết rằng khoảng cách giữa hai người đã không còn là điều cần thiết nữa. Động tác ấy nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh lạ kỳ, khiến sự xa cách giữa họ, dù chỉ là một ranh giới vô hình, biến mất như cơn mưa tạnh. Dưới mái hiên nhỏ bé ấy, tiếng mưa vẫn rơi, mùi hoa oải hương vẫn thoảng qua trong không khí và giờ đây, không còn ai đứng lùi lại. Cậu kéo anh đến gần hơn nhưng không phải bằng sự vội vã, chỉ là một động tác rất nhẹ nhàng và dứt khoát, đủ để Hyeonjoon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng yên.

Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài mãi mãi.

Một khoảng lặng, không gian xung quanh như ngừng thở và nhịp tim họ đập cùng một nhịp, chậm rãi nhưng tràn đầy cảm xúc. Hyeonjoon có thể rút tay về, có thể lùi lại thêm một bước, có thể biến khoảnh khắc ấy thành một điều không tồn tại. Nhưng anh không làm vậy. Bàn tay Jihoon vẫn ở đó, không siết chặt nhưng cũng không buông lỏng. Một sự hiện diện chắc chắn, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Nó không đòi hỏi lời giải thích, không cần phải nói thêm gì nhưng lại khiến cho mọi thứ trở nên rõ ràng. Giữa cơn mưa, giữa làn hơi nước vương trên mặt đất, giữa hương hoa oải hương ngọt ngào, chỉ còn lại một nhịp thở. Nhịp thở ấy kéo họ lại gần nhau hơn bao giờ hết, như thể khoảng cách này chưa bao giờ tồn tại, như thể mọi sự lặng lẽ trong vũ trụ này đã tụ lại chỉ để chứng kiến khoảnh khắc ấy.

Lưng Hyeonjoon nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực Jihoon, một cảm giác mơ hồ, gần gũi nhưng lại rõ ràng đến mức khiến anh có thể cảm nhận từng hơi thở của người phía sau. Những nhịp thở ấy như đang nhảy múa trong không khí, chậm rãi, nhịp nhàng, hòa quyện vào nhau. Nhiệt độ cơ thể Jihoon xuyên qua lớp áo khoác, không quá nóng, không quá lạnh nhưng lại mang một sự ấm áp thật lạ lùng, như thể cậu ta luôn ở đó, như thể khoảng cách giữa họ chưa bao giờ tồn tại, chưa bao giờ cần phải cân nhắc. Bên ngoài, cơn mưa vẫn rơi, vẫn đều đặn, vẫn dịu dàng như thế. Những giọt nước mảnh mai đọng lại trên mái hiên, lăn chầm chậm rồi vỡ tan trên nền đá lát đường, tạo ra những vòng sóng nhỏ, những hình ảnh phản chiếu ánh đèn từ những ngọn đèn đường. Mọi thứ ngoài kia như một bức tranh mờ ảo, đẹp đẽ đến mức không thể rời mắt.

Một nhịp thở, hai nhịp thở. Lặng im, giữa không gian trầm lắng ấy, Hyeonjoon nghe thấy tiếng tim đập. Không rõ là của ai, không biết là của chính mình hay của Jihoon. Chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, mọi thứ như hòa vào nhau. Nhịp thở và nhịp tim của họ như một bản nhạc nhẹ nhàng, tiếng mưa rơi trên mái hiên như một giai điệu không lời nhưng đầy cảm xúc, đầy ý nghĩa, như thể không cần phải diễn tả ra bằng lời. Không ai lên tiếng, cũng không ai tìm cách dịch ra xa. Không có sự bối rối, không có câu hỏi thừa thãi để xác nhận điều gì đó đã quá rõ ràng. Chỉ có hai người, đứng cạnh nhau, chia sẻ hơi ấm trong một góc nhỏ của thế giới, một không gian mà họ không hề có ý định rời đi.

Lần đầu tiên trong đời, Hyeonjoon không nghĩ về ngày mai, không nghĩ về những gì sẽ đến, không tìm cách phân tích xem khoảnh khắc này có ý nghĩa gì, liệu nó sẽ thay đổi điều gì. Lần đầu tiên, anh chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, như một điều gì đó đã an bài từ trước, như một điều không thể nắm bắt bằng lời. Anh chỉ muốn cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể Jihoon bên cạnh mình, để lắng nghe từng nhịp tim khẽ rung lên nhẹ nhàng, để đứng yên trong không gian này, không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài cơn mưa đêm dịu dàng, một cái ôm nhẹ nhàng không lời và một người mà anh không còn muốn giữ khoảng cách nữa.

Giữa những con phố nhỏ khi màn đêm buông xuống, khi những ánh đèn đường vàng ấm mờ nhạt phản chiếu lên những vỉa hè ẩm ướt, và Tournon-sur-Rhône chìm vào một sự tĩnh lặng như đang lắng nghe từng nhịp thở của thế giới, thời gian như chậm lại, nhường chỗ cho một khoảnh khắc. Một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại quá đỗi trọn vẹn, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều dừng lại để cho phép họ được ở bên nhau. Hyeonjoon dường như đã hiểu rằng:

Jenesaisquoi.

Lần này, nó không còn là những ngón tay run rẩy chạm vào những mầm cây yếu ớt, chỉ mong có một chút ánh sáng để vươn lên. Lần này, nó đã trở thành một thứ gì đó kiên cố, một sự hiện diện thầm lặng nhưng mạnh mẽ, bám rễ sâu vào trái tim, vào những khoảnh khắc mà trước đây chưa từng thấy được rõ ràng. Những rễ cây ấy không còn mỏng manh nữa. Chúng đã vươn ra, lan rộng và tìm thấy đất lành, không còn nghi ngờ, không còn sợ hãi. Chúng đã thực sự tìm thấy nơi mình thuộc về. Cũng giống như thế, tình cảm ấy không còn là một cơn gió thoảng qua, mà đã thực sự có mặt ở đây, trong không gian giữa họ, mạnh mẽ, bền bỉ như những sợi rễ không thể tách rời khỏi mặt đất. Cảm giác ấy không còn phải tìm kiếm một lời giải thích nữa. Không cần phải lo lắng về sự phù hợp hay đúng sai, chỉ cần đứng đó, cạnh nhau là đủ. Mọi thứ cứ tự nhiên mà phát triển, cứ âm thầm lớn lên như ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua từng kẽ lá, mang theo một chút ấm áp mà không cần làm ồn ào, không cần để ai biết. Lần này, không còn sự mong manh. Không còn sự hoài nghi. Nó đã là một phần không thể thiếu, tựa như hơi thở, tựa như nhịp đập của trái tim họ, điều không thể thay đổi, không thể phủ nhận. Lần này, nó là một sự thật, một cái gì đó mà không cần phải tìm kiếm thêm.

"Je t'aime de tout mon cœur"

Lần này, nó không còn là những từ ngữ thoáng qua, không còn là những câu nói nhẹ nhàng vang lên giữa một khoảnh khắc tĩnh lặng, rồi lại chìm lặng trong vô vàn những âm thanh khác. Không còn là những lời yêu thương được nói vội vàng, lướt qua trong lúc tâm hồn vẫn còn chưa chuẩn bị, giống như một bài hát cũ vang lên từ một quán cà phê khuất giữa những con phố rêu phong, đẹp đấy nhưng lại dễ dàng bị lãng quên. Cảm giác ấy, tình yêu ấy, giờ đây như một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trái tim, khiến mọi thứ xung quanh bừng tỉnh, khiến cả thế giới này dừng lại một nhịp để chứng kiến khoảnh khắc này. Lần này, nó đã rất gần. Gần đến mức mà chỉ cần một cái chạm tay cũng đủ để làm vỡ tan mọi sự ngại ngùng, tất cả những ngăn cách đã được dựng lên bấy lâu nay.

Giữa những con phố nhỏ của Tournon-sur-Rhône, nơi mà cơn mưa còn vương lại, họ đứng gần nhau như thể không còn khoảng cách. Tất cả đã trở thành một điều không cần phải giải thích khi cái chạm tay ấy, tưởng chừng như vô tình nhưng lại chính là sự thật sâu thẳm của tình cảm mà họ đã chôn giấu bao lâu nay. Lần này, họ không phải tìm kiếm nữa. Không cần phải hỏi liệu tình cảm có phải là tình yêu hay không. Bởi vì trong khoảnh khắc này, mọi thứ đã rõ ràng, đã trở thành một điều không thể chối từ. Khi đôi mắt gặp nhau, khi trái tim rung lên nhịp điệu chung, khi hơi ấm từ bàn tay kia lan tỏa, họ hiểu rằng từ giờ phút này, không còn gì phải nghi ngờ nữa. Lần này, tình yêu không cần phải nói ra vì nó vốn dĩ ở đây, giữa những con phố ẩm ướt, dưới cơn mưa dịu dàng, trong không gian im lặng nhưng đầy ắp tiếng lòng của hai con người đã tìm thấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip