𝟐. 𝓡𝓎𝓊𝓰𝓊𝒿𝒾 𝒦𝓮𝓃
______
❛ 𝓡𝓎𝓊𝓰𝓊𝒿𝒾 𝒦𝓮𝓃 ❜
______
Mùa đông cắt da cắt thịt đến rồi, tôi không sợ lạnh, cũng không mấy thích thú với ngày trời phủ một màn không khí như đang ở trong tủ lạnh. Nhưng chắc là, qua hết năm nay, các mùa đông trở về sau sẽ khiến tôi ghét cay ghét đắng lắm.
Thiên nhiên quá đáng ghê nhỉ, ngay lúc lạnh lẽo thế này mà bầu trời lại đẹp đến cuốn hút. Ánh nắng vàng chiếu thẳng xuống nền tuyết đã tan, hai vật thể như vui đùa nhảy múa với nhau hệt cặp đôi mới.
Lâu rồi tôi mới kiên nhẫn ngồi yên ngắm nhìn nó, và thêm cả, tôi không chỉ đặt riêng mỗi khung trời kia vào mắt mà còn cả dáng vẻ của cậu thiếu niên ấy. Nụ cười nhỏ tựa phát ra hào quang chói sáng, bóng em lớn hơn dáng người bởi đứng ngược nắng chiều, hòa cùng đám trẻ vọc tuyết còn sót lại tối qua.
Chống cằm nhìn đăm đăm, tôi không biết rằng vì sao tôi lại cười, cái ghế gỗ này tôi đã nán lại hơn 30 phút rồi.
"Woaaaaa! Người tuyết xong rồi"
"Cảm ơn anh Mitsuya"
"Đẹp quá đẹp quá, anh Mitsuya thật khéo tay"
Đám nhóc nhỏ khoái chí xoay quanh thành quả vừa mất 30 phút để hoàn thành, hết lời tán dương anh trai vừa giúp sức làm được người tuyết bự hơn cả tụi nhóc. Thôi rồi, chiêu trò này của con nít đúng là tuyệt vời. Tôi thấy cậu bạn tôi vươn tay xoa đầu một đứa, rồi đột nhiên rụt lại mà chỉ cười xòa.
Nụ cười em ấm áp đến nhường nào, có thể sưởi cả trái tim tôi mất.
Ba đứa trẻ thích thú chú người tuyết to lớn, công viên vắng vẻ hiện diện mỗi chúng tôi.
Em bước đến, ngồi ngay xuống bên cạnh tôi, thoải mái dựa lưng ra sau ngắm sự yêu đời của tuổi trẻ con.
Sườn mặt em như phát ra uy lực vậy, tôi mãi nhìn mà chẳng hay. Song đột nhiên, tôi nắm lấy tay em.
Lạnh quá, tay em lạnh hết rồi.
Tôi cầm nốt tay kia của em, cùng truyền hơi ấm vốn có để làm ấm. Lúc nãy em không xoa đầu tên nhóc con kia hẳn là sợ làm bẩn tóc nó.
"Phải đeo găng tay chứ, lỡ trong tuyết có gì nguy hiểm thì sao"
Tôi vờ không nhìn, chăm chú xoa mu bàn tay nhẹ nhẹ, rồi lấy ra một cái khăn nhỏ lau thật sạch sẽ.
"Khì... cảm ơn mày nhé"
Em bật cười khanh khách, ngoan ngoãn ngồi yên, có lẽ Mitsuya lạnh lắm.
Mặt trời trên cao dần xuống, khuất sau những tòa nhà chọc trời. Một lúc sau, các bà mẹ của đám nhỏ kia đến và rước chúng đi, trước khi đi chúng nó còn vui vẻ chào cả em và tôi, nhất là anh trai đã chơi với chúng một buổi lâu.
Nắng hết, đèn đường sáng lên, không quá tối cũng chẳng quá sáng.
"Ăn gì không? Tao hơi đói" Tôi đề nghị.
Em xoa cằm nghĩ ngợi một lúc, hậm hừ cuối cùng nói:
"Ăn cơm cà ri không Draken?"
"Hả"
Em cười sáng lạng, lấy lại hai tay đang nằm trong túi áo tôi.
"Mua gì lót dạ đã, ăn rồi cùng tao đi siêu thị. Tao làm cơm cà ri cho mày"
Em chỉ về cửa hàng tiện lợi ý rằng mua đồ ăn nhẹ trước. Tôi đương nhiên vui lòng chiều theo, đồng ý cái rụp nhanh băng qua đường mua vài thứ chặn cơn đói lại.
Mua nhanh rồi thanh toán, tôi đi ra ngoài còn được tặng kèm nụ cười thân thiện của chị nhân viên cửa hàng.
Trong lúc tôi vắng mặt thì cuộc hẹn riêng đã xuất hiện thêm một vài nhân vật khác, tôi đến ngồi xuống chỗ cũ vẫn còn ấm.
"Meo~..."
Con mèo lông trắng dụi mặt liếm liếm ngón tay Mitsuya, nó làm nũng chắc? Em không thu tay về, ngược lại còn vui vẻ hứng thú chơi với nó.
Con mèo hoang chết tiệt.
"Mau ăn đi"
Tôi nâng cổ tay em, dùng khăn giấy ướt lau lại. Đưa em một hộp sữa và sandwich.
Em cười rồi nhận lấy.
"Cảm ơn mày"
Hai ba con mèo hoang vờn mãi dưới chân em, tụi nó còn chà mặt vào chân em nữa. Thế mà tôi chẳng thấy phản ứng khó chịu nào của em.
Trời tối om, gió lại lên. Ăn xong rồi.
Mê lực của mèo tốt đấy, tụi nó nịnh bợ giỏi chết đi được, Mitsuya rất thích tụi nó.
Càng tối thì càng lạnh, tôi chịu được nhưng nhìn em như chẳng chống nổi lại mềm lòng ra, chắc là nên giục em một chút.
"Đi bộ cho tiêu bớt thôi Mitsuya"
Em ngẩng mặt nhìn tôi, liền mau chóng đứng dậy.
"Ah"
Tôi giật mình, đỡ người em. Mitsuya như hết sức lực nương nhờ vào tôi.
Tôi chú ý thấy sự nhăn nhó của hàng chân mày đó.
"Tê chân rồi hả"
"Hình như vậy"
Để em ngồi lại ghế, tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng quay lưng lại trước mặt em.
"Lên đi tao cõng mày"
Tôi nhận lại im lặng, tụi mèo kế bên thì liên tục meo meo. Cứ ngỡ là sẽ như thế này tiếp lâu hơn nữa thì một xúc cảm lạ lùng truyền đến tôi.
Hơi thở nóng nhột nhạt sát cổ, tôi nghe tiếng vải sột soạt va nhau, cả thanh âm thở nhỏ nhẹ một lúc. Lưng tôi không còn cái trống vánh, em nhẹ quá.
Mitsuya từ nhỏ đã ra dáng anh trai, lúc nào cũng mẫu mực, nhớ hồi lần đầu gặp dù cho cậu ta bỏ nhà ra đi thì tôi vẫn nhìn ra nỗi lo trong mắt cậu về hai nhóc em gái ở nhà. Vì vậy, hiếm lắm mới thấy em lộ ra bộ dáng như người nhỏ tuổi hơn.
Nhưng xem, tôi có phải là kẻ 'thứ hai' được làm hành động chuẩn mực người lớn hơn với em không nhỉ?
Em không nói gì cả, tay vòng qua cổ và giữ chặt vai tôi.
Chúng tôi cùng im lặng, chân tôi di chuyển.
Chầm chậm đi, chầm chậm cảm nhận.
Phải chăng tối rồi nên thanh vắng, chỉ có tôi và em dạo bước trên đoạn đường sáng tối lẫn lộn.
Tôi có nên mở lời trước không, hay cố đi chậm để khoảnh khắc này mãi đọng sâu trong trí nhớ?
"Draken..."
"Hửm?"
"Ấm thật"
Nghe này, em đang khen tôi sao? Vậy lưng tôi có đủ rộng để em có thể dựa vào không nhỉ?
"Mày thì nhẹ tênh"
Lúc trước em cũng không gầy ra như vậy, rất có da có thịt, nhưng sao...
Ừ nhỉ? Em bé xíu từ bao giờ, đến nỗi chiếc má phúng phúng tôi từng chạm trúng cũng mất tiêu. Tôi hay càm ràm em ăn quá ít, nhưng giờ tôi mới nghĩ, tôi đã chê em nhẹ bao lâu rồi?
Một thời gian đủ dài khiến tôi không nhớ nổi.
"Kẹo bạc hà mày mua ngon quá"
"Thích như vậy ngày nào tao cũng mua cho mày ăn"
"Tốt vậy sao"
Cũng chỉ với em.
Hình như hạt sương tối trút xuống rồi, tôi không biết tuyết có rơi nữa không, nhưng giờ tôi muốn mãi mãi ở riêng với em thế này thôi.
Bất ngờ, Mitsuya gục xuống, đặt cằm lên vai tôi thả lỏng.
"Mua cho tao đến khi cuối đời nhé?"
Gì cơ?
Cuối đời ư?
Tôi dừng chân lại, hàm ý nó là sao vậy?
"Mitsuya"
"Sao thế?"
"Tao thích mày"
Tôi đã nói... nói ra chân tình tôi che dấu bao năm qua. Có phải khi em nói 'đến cuối đời', chính là cho tôi một tín hiệu không? Tôi biết em đâu phải kẻ ngốc, em nhận ra sự bồi hồi khi mắt tôi chạm mắt em đúng chứ?
Tôi lại đi tiếp, cơn dốc tới có hơi cao thì phải, vì vậy mà mồ hôi tôi đã đổ... hay tôi đang cố lấp liếm rằng mình đang lo lắng đây?
"Không nên đâu"
"... Sao...?"
"Draken không nên thích tao, mày sẽ hối hận"
Mitsuya Takashi em đang nói những lời thật lạ lẫm, vì sao lại phải hối hận? Không đúng, em có làm gì mà khiến tôi phải hối hận cơ chứ.
"Mày đang nói gì vậy!?"
"Tao nói, Draken đừng thích tao"
Thật đấy, tôi đang tức giận vô cùng. Sao em có thể nói ra những lời như vậy chứ, tôi tưởng rằng em bất ngờ, em sẽ bối rối lắm...
Tôi không biết nên làm gì tiếp theo nữa, thế này thì tôi bị từ chối rồi còn gì nữa. Cũng đúng, hai người con trai thì yêu nhau làm sao? Chắc em không thích điều đấy, em có tương lai, em sẽ có bạn gái chứ không phải một người để em dựa vào.
Một đoạn đường dài gần như quên mất phương hướng, tôi chẳng biết đã cõng em đến đâu. Nhìn lại mới thấy thật lạ.
Cơm cà rì chắc không ăn được rồi.
Mà? Hình như cổ tôi nóng hơn bình thường thì phải, hình như... hơi thở của em gấp gáp lắm...
Rồi, vai tôi ướt đẫm. Thẩm thấu qua ba lớp áo dày.
Sao lại ướt? Sao lại thấy đau lòng thế này?
Nước mắt sao...?
"T-Takashi...!"
Không biết nữa, tôi kì lạ lo lắng. Thế nên đã gọi thẳng tên em, có cái gì đó nghẹn lại ở cổ khiến tôi không thể nói tròn một câu được.
Mitsuya Takashi tại sao em lại thả lỏng người ra thế, rồi lại khó khăn bấu víu áo tôi như khổ sở rất nhiều.
"... Tao... khó thở. Draken... tao-"
Giọng em rung cầm cập, từng lời nấc lên, vai tôi càng thêm ướt sũng.
Gió lạnh ùa đến.
Tôi hoảng tột độ, mặt cắt không còn giọt máu giữ chặt lấy em trên lưng.
"Mitsuya! Mitsuya!"
Tôi réo tên em trong vô ích.
Chợt...
Cánh tay em buông thõng..
Đầu gục vào vai tôi...
Hơi thở nóng hổi...
Từng chút như không ra hơi...
Khiến em yếu ớt...
Em sao vậy?
Thật lạnh, tôi không chạm được vào da thịt em nhưng tôi vẫn biết nhiệt độ cơ thể em rất lạnh.
Chân tôi lúc nào đã chạy, chạy rất nhanh đi.
Thời tiết này khắc nghiệt quá, không biết rằng chiếc áo khoác em mặc có giữ ấm đủ không. Nhưng tuyết rơi rồi.
Bông tuyết trắng hù hù dính vào quần áo, vào tóc,... tôi lao như vút trong cơn lạnh, trong mùa tuyết trắng xóa.
Chạy đi mà không biết mệt mỏi, miệng tôi không ngừng gọi em, gọi mãi gọi mãi, tôi chẳng nhận được gì.
Dường như tôi không biết đã rơi vào hoảng loạn từ lúc nào, cứ hỗn độn tiến thẳng đến phía trước.
Cánh cổng lớn hiện dần trước mắt. Tôi lao đến và chẳng nghĩ ngợi, không kịp thở đã gào lớn tiếng.
"Bác sĩ, bác sĩ!!!"
.
.
.
.
.
.
.
Mẹ em có mặt rồi, giọt nước mắt bà rơi. Em gái em cũng đến, cả hai đứa đều khóc.
Những tên khác hớt hãi lần lượt điểm mặt.
Ai cũng không ngờ.
Ai cũng choáng váng khi hay tin.
À, giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi hiểu vì sao em không cho tôi thích em, em nói muốn tôi mua kẹo cho em đến hết đời.
Em ơi em à, em giỏi chơi đánh đố người khác thật.
Hạ tôi một ván tê liệt cả người.
Thần trí như ê buốt tận cùng xương tủy.
Em bệnh rồi, em không khỏe, em thấy khó thở...
Tôi vô tâm quá.
Mitsuya Takashi của tôi bệnh mất rồi.
_____
[21:07 06/04/2022]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip