Chap 11: Mau trốn đi
Sáng sớm hôm sau, Lee Haechan thức giấc sau khi nghe thấy tiếng chuông báo thức từ điện thoại của mình. Lười nhát vùi đầu vào chăn thêm vài lần nữa, sau đó mới phát hiện mùi chăn hôm nay có chút là lạ, nhưng mùi hoa oải hương từ chăn tỏa ra vô cùng dễ chịu nên khiến Lee Haechan càng thêm lười biếng.
Cậu lồm cồm bò dậy, nhìn ngó xung quanh để lấy lại nhận thức, ngồi thừ ra một lúc lâu mới nhận ra là mình đang nằm ở ghế sofa phòng khách. Khủng khiếp hơn nữa là nhớ ra tối qua còn cùng Mark Lee ngủ một chỗ. Ai bởi đêm khuya hôm qua cậu ta cứ liên tục phát sốt nên Haechan mới bất đắc dĩ phải ở bên cạnh canh chừng cậu ta suốt cả một đêm, có lẽ vì mệt quá nên mới ngủ quên lúc nào không hay. Nhưng mà cậu nhớ lúc ngủ là cậu còn ngồi dưới đất mà, thế tại sao bây giờ lại nằm trên ghế? Còn nữa, cái người bệnh tật kia mới sáng ra đã biến đi đâu rồi?
Tưởng tượng ra viễn cảnh cậu ta ngất xĩu trong phòng vệ sinh khiến Lee Haechan phải lật đật tung chăn chạy vào xem thử. Cuối cùng kết quả lại không thấy ai. Vào phòng Mark Lee ngó qua cũng không thấy cậu ta ở đó. Nhưng mà nghĩ lại thì bản thân lo lắng cho cậu ta có phải hơi thừa không? Mối quan hệ của hai người còn chưa chạm được tới mức bạn bè nữa cơ mà.
Cuối cùng thì cậu bỏ ngay cái suy nghĩ không đâu đó mà quay trở về phòng của mình, đương lúc tính vệ sinh cá nhân thì tự nhiên lại thấy Lee Jeno đầu tóc bù xù ngồi ì trên giường. Lúc đấy cậu mới sực nhớ ra là Lee Jeno tối qua cũng ở lại nơi này.
"Đây là đâu vậy?" Lee Jeno mắt nhắm mắt mở hỏi.
"Kí túc xá, tối qua cậu bảo cậu không muốn về n—" Lee Haechan đang tính chuyện Jeno không muốn về nhà nhưng đột nhiên nhận thấy nói ra thì lại không ổn lắm, lại tự mình sửa lại - "Tối qua khuya quá, lại không tìm thấy chìa khóa trên người cậu đâu nên vác cậu về đây luôn"
Lee Jeno nghe thế cũng gục gục đầu như đã hiểu, xong lại thả người xuống giường một lần nữa rồi than vãn - "Đau đầu quá đi mất"
"Uống nhiều như thế còn gì. Mới tí tuổi đầu mà bày đặt say với chả xỉn, biết tớ cực khổ thế nào mới có thể vác nổi cái thân cậu về đây không hả?" Lee Haechan vừa đánh răng vừa trách Jeno.
"Vậy hả haha..." Lee Jeno chợt cười một tiếng - "Nhưng mà lúc tớ say, nếu có nói nhảm điều gì thì cậu cũng đừng để tâm tới. Cậu cũng biết mà, lúc không tỉnh táo toàn thì toàn nói những gì không đâu thôi, tốt nhất là không nên để trong đầu làm gì"
Lee Jeno hơi nhắm hờ mắt, dùng vẻ mặt vô lo vô nghĩ để trò chuyện với Lee Haechan.
Cậu không ngốc đến mức không nhận ra Lee Jeno đang muốn nói về chuyện gì. Động tác đánh răng cũng dừng lại một vài giây trong lúc suy nghĩ về những điều mà Lee Jeno vừa nói. Hoá ra là Lee Jeno thật sự không muốn nói cho cậu biết về chuyện gia đình mình. Cũng đúng thôi, đâu có ai muốn để người ngoài biết rằng gia đình mình không hạnh phúc. Và Lee Jeno cũng không ngoại lệ.
Cậu nghĩ rằng, dù gì đó cũng là chuyện riêng của gia đình Lee Jeno, tốt nhất cậu không nên xen vào quá nhiều. Nhưng nếu như Lee Jeno thật sự cần cậu ra tay thì cậu chắc chắn sẽ giúp đỡ bằng tất cả khả năng của mình.
"Ai rảnh" Lee Haechan súc miệng xong, đứng trước cửa tủ tìm đồng phục, vừa thay áo vừa trả lời - "Lúc đấy cậu toàn nói về mấy em học sinh mà cậu quen. Nào là Na Eun ngày đêm nhắn tin tán tỉnh cậu, hay là Ji Ah đi theo cậu suốt cả một ngày không tha, và cả đống em khác mà tớ còn không nhớ nổi tên. Mấy chuyện tình yêu gà bông của cậu, tớ không có hứng thú"
"Thật à?" Lee Jeno giả vờ hỏi lại, nhưng trong lòng đã thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Nói dối cậu làm gì?"
"Ừ nhỉ, phải một lần vì tình yêu mà say rượu chứ" Jeno vừa nói vừa bật cười.
"Lại nói nhảm. Nằm đó đi, tớ ra bếp pha chanh nóng cho cậu giải rượu"
"Thôi khỏi, tớ tự đi pha cũng được. Thay vào đó thì Lee Haechan của chúng ta hãy chuẩn bị cho Lee Jeno đẹp trai đây một bộ đồ đồng phục được ủi thẳng thớm nhé" Lee Jeno cao hứng bật dậy, bưng cả người Haechan về lại trước tủ áo quần.
"Thằng khùng này, phắng lẹ ra ngoài đi"
Lee Jeno vui vẻ nháy mắt với cậu một cái rồi ngoan ngoãn nghe lời đóng cửa đi ra ngoài.
Lee Haechan lắc đầu ngao ngán, ai xui ai khiến cậu chuẩn bị bàn là để ủi đồng phục cho bạn mình thật. Sau một lúc ủi áo quần thẳng thớm tươm tất xong thì dùng móc để treo lên. Xong xuôi mọi thứ thì mới mở cửa bước ra ngoài, thấy cậu bạn mình vẫn còn đang ngồi thất thần nhìn điện thoại trong phòng bếp thì mới lên tiếng gọi.
"Bảo ra đây pha nước chanh mà. Nước chanh đâu?"
"À ờ...nãy giờ tớ lướt điện thoại nên quên mất tiêu" Lee Jeno vội vàng khôi phục lại trạng thái, gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng về sự hay quên của bản thân.
"Hết nói nổi, vào thay quần áo đi. Cái gì cũng tới tay tớ, biết vậy ngay từ đầu tự làm luôn cho rồi"
"Ờ ờ cảm ơn" Lee Jeno trả lời một cách cứng nhắc, cậu ta thiếu tự nhiên đứng dậy rồi bóng dáng nhanh chóng mất hút đằng sau cánh cửa.
Lee Haechan cũng không để ý lắm, cậu chuẩn bị một ít nguyên liệu làm nước chanh đơn giản. Trong khi đang khuấy nước chanh thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa. Cậu đặt đại ly nước chanh lên bàn, vội vội vàng vàng chạy ra xem thử là người nào lại đến gây chuyện vào sáng sớm thế này.
Vừa mở cửa ra đã thấy Mark Lee toàn thân một bộ đồ thể thao, mái tóc ươn ướt mồ hôi trông nam tính hơn hẳn mọi ngày khiến Lee Haechan thất thần một lúc lâu. Đợi đến khi nghe giọng Mark Lee truyền đến mới kịp hoàn hồn lại.
"Sáng nay đi vội quá nên tôi quên đem chìa khóa"
"Đang sốt mà còn đi tập thể dục. Bộ cậu sợ người đời chưa bao giờ nhìn thấy trâu nước bị xỉu giữa đường à?"
Mark Lee không những không giận, ngược lại còn ôn tồn giải thích.
"Cũng không quá nghiêm trọng, tại thói quen mỗi sáng sớm của tôi là đều phải chạy bộ, duy trì cũng lâu rồi. Khi nãy tiện đường tôi mua luôn cả đồ ăn sáng. Thôi thì miễn cưỡng ăn chung với cậu cũng được" Mark Lee đưa bịch đồ ăn lên để cho cậu nhìn thấy, nét mặt của cậu ta có vẻ hớn hở.
Lee Haechan đang định phản bác lại thì mới chợt nhớ ra trong phòng còn có sự xuất hiện của Lee Jeno. Mang tiếng là kẻ thù truyền kiếp của nhau, nếu để cậu ta thấy hai người ở cùng một chỗ thì không hay chút nào. Nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị giọng của Lee Jeno đằng sau dọa cho hết hồn.
"Ai vậy?" Jeno thay xong đồng phục, ra ngoài thì thấy Haechan đang đứng ở cửa to nhỏ với ai đó nên tò mò hỏi.
"Mau trốn đi" Haechan trợn tròn mắt nói thầm với Mark.
"Tại sao? Mà giọng của ai đấy?" Mark vẫn chưa hiểu sự tình gì, ngờ nghệch hỏi lại.
"Đừng đứng đó hỏi nữa, tôi bảo trốn thì trốn đi" Lee Haechan vừa nói vừa quay ra đằng sau xem Jeno đã đi tới đâu rồi.
"Mà tại sao mới được? Đây là phòng tôi mà"
"Trốn dùm đi mà trời ơi"
Lee Haechan càng nói càng gấp rút, tiếng chân của Lee Jeno thì ngày càng gần mà Mark Lee thì vẫn tỉnh bơ đứng yên tại chỗ. Lee Haechan cuối cùng bức quá không thèm suy nghĩ gì liền đóng cửa một cái sầm trước mặt Mark khi nhận ra Lee Jeno đã đi tới chỗ mình.
Cậu vội quay người lại, tựa lưng vào cửa ra vào, gương mặt cố nặn ra một nụ cười tự nhiên để điều chỉnh lại cảm xúc, cậu giả vờ hỏi lại khi thấy Lee Jeno cứ đặt tầm nhìn vào cánh cửa đằng sau lưng mình - "Sao vậy? Uống nước chanh chưa?"
"Chưa nữa, nhưng mà cậu đang nói chuyện với ai thế?"
"Ờ...ờ có bạn tới xin chanh, mà nãy tớ thấy còn có vài trái trong tủ lạnh thôi nên từ chối rồi" Lee Haechan ấp úng đáp lại.
"Tớ thấy trong tủ lạnh còn nhiều chanh lắm mà. Đừng keo kiệt thế chứ, chắc cậu ấy chưa đi xa đâu. Cậu ra gọi cậu ấy lại đi, tớ vào bếp lấy chanh cho" Jeno tốt bụng nói.
"H-hả? Tớ nghĩ chắc là không cần đâu" Cậu bắt đầu hối hận khi đã lấy trái chanh làm nhân vật chính trong câu chuyện bịa đặt của mình, đáng lẽ ra khi nãy nên nói mượn máy lạnh hay sofa gì đó thì Lee Jeno chắc chắn sẽ không tốt bụng đến mức này.
"Không cần cái gì mà không cần. Cậu mới chuyển tới ở thì phải tạo ấn tượng tốt với mọi người chứ, mau ra ngoài gọi cậu bạn đó đi" Lee Jeno nói rồi chạy vào bếp để lấy chanh.
Thấy người đã đi, Lee Haechan lúc này mới dám mở hé cửa, thò cái chỏm đầu nhỏ ra xem thử Mark còn ở ngoài đó không? Cậu mong là cậu ta đi rồi nhưng cậu quên mất là Mark Lee luôn luôn làm trái lại với những gì mà cậu mong muốn.
"Sao còn chưa đi nữa?" Haechan bất lực nhìn cậu ta vẫn đang đứng trước cửa phòng.
"Tôi biết đi đâu bây giờ" Mark chìa hai tay ra đồng thời nhún vai lên.
"Cậu kiếm đại chỗ nào đó đi, xuống công viên đối diện kí túc xá cũng được"
"Cho tôi biết lý do đi rồi tôi xuống"
"Jeno đang ở trong phòng, lỡ nó biết tôi với cậu ở cùng phòng thì làm sao? Đi lẹ đi, không thôi nó ra bây giờ"
"Sao bạn cậu lại ở trong phòng tôi?"
"Chuyện dài lắm, bây giờ không phải là lúc để giải thíc—"
Lee Haechan bất lực nói không thành lời khi nghe thấy tiếng bước chân của Lee Jeno đang đi tới chỗ mình một lần nữa. Cậu vội vã đi ra bên ngoài với Mark rồi đóng cửa lại. Cùng lúc đó,Jeno ở bên trong cũng đang cảm thấy khó hiểu nên cứ gõ cửa liên tục khiến cả hai người ngoài này rối rắm như mớ chỉ thừa. Cả hai cứ nhìn tới nhìn lui, tay chân cũng bắt đầu loạn xạ. Mark Lee nửa chạy nửa lùi, giờ mà chạy đi thì cũng không kịp mà đứng lại thì cũng không xong.
"Lee Haechan, cậu làm gì ngoài đó vậy? Sao lại đóng cửa?" Jeno lớn giọng hỏi.
"Làm sao giờ?" Mark hoảng loạn nhìn cậu.
Hết cách, Lee Haechan liền vội kéo cậu ta ra đứng đằng sau mình khiến cả cơ thể cậu ta đập vào tường một cái rõ kêu. Tính la đau nhưng bị Haechan nhanh nhẹn bịt miệng lại.
Cậu nhanh chóng mở cửa phòng ra, cẩn thận giấu Mark Lee đằng sau góc khuất của cánh cửa, chỉ lộ mỗi cái đầu ra, ngước lên nhìn Jeno với ánh mắt ngây thơ vô số tội.
"Cậu vừa gọi tớ à?"
"Cậu ở ngoài này làm gì vậy?" Jeno thắc mắc.
"Hồi nãy tớ thấy con chuột, nó bự bằng cái bắp tay của cậu luôn. Tớ tính bắt nó nhưng mà nó chạy nhanh quá tớ theo không kịp nên để xổng mất rồi" Haechan gãi đầu giải thích.
"Có con chuột thôi mà cũng bắt không xong. À mà bạn khi nãy đến xin chanh đâu rồi?" Lee Jeno không một chút mảy may nghi ngờ, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
"Bạn đó á hả? Lúc mà tớ ra ngoài bắt chuột là đã không thấy bạn ấy rồi" Haechan trả lời lại, do hơi lo lắng nên có lùi về sau một chút. Không ngờ lại vô tình khiến bản thân đè Mark Lee vào tường mạnh hơn khiến cậu ta bất giác rên đau trong cuốn họng và phát ra một tiếng động nhỏ.
"Cậu có nghe gì không?" Jeno nhạy bén nhìn quanh.
"Nghe gì mới được?"
"Nghe như tiếng của người nào đó đang phải chịu đựng cái gì đau lắm ấy"
Sao tai thằng quỷ này thính dữ vậy trời.
"Chắc là tiếng chuột á. Tớ vừa nói với cậu rồi mà, khi nãy có con chuột bự lắm" Haechan bình tĩnh nói tiếp - "Mau vào trong thôi. Uống nước chanh nhanh rồi còn đi học nữa"
Haechan đưa tay đẩy Jeno vào bên trong rồi tiện tay đóng cửa để lại Mark Lee ngoài này đau đớn đến nỗi ngồi bệt xuống sàn. Vết thương cũ còn chưa kịp lành bây giờ lại xuất hiện thêm vết thương mới.
Cậu ta thầm nhủ, hai người bọn họ đúng thật là khắc tinh của nhau mà, không gặp mặt thì thôi chứ một khi ở cạnh nhau là chẳng có điều gì tốt đẹp cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip