Chap 32: Chậu cây
Lee Donghyuck mò mẫn bên ngoài hành lang mãi mới tìm được chìa khoá nhà theo lời của Jeno. Đã hơn bảy giờ sáng rồi mà căn nhà của anh không có lấy một tí ánh mặt trời nào nên Donghyuck đã tốt bụng giúp anh kéo từng tấm rèm cửa ra để đón nắng ấm chiếu vào từng khoảng không trong căn nhà này.
Chuyện là tối khuya hôm qua, à cũng chẳng phải tối nữa. Mới cách đây ba tiếng đồng hồ thôi, cậu đã nhận được tin nhắn từ giám đốc thứ nhất Lee Jeno là sáu rưỡi tới nhà anh giúp đưa hai đứa nhóc kia đi học. Có một chìa khoá dự phòng ở dưới chậu cây đặt ở ngoài hành lang. Sẽ không có gì đáng nói nếu như Lee Donghyuck nhận ra chậu cây của tên Lee tư bản chính là một vườn cây trải dọc từ đầu đến cuối hành lang.
Con mẹ nó, anh chơi tôi đó hả Lee Jeno?
Donghyuck dịu dàng đánh thức hai đứa nhóc đang ôm nhau chặt cứng ngủ quên trời đất trên giường.
"Jisung, Chenle à. Dậy thôi, đến giờ đi học rồi"
"Uhm...chú Donghyuck. Baba con đâu?"
Jisung giọng ngái ngủ hỏi, tay xoa mái tóc mềm mềm của cậu nhóc nằm cạnh, mắt vẫn nhíu chặt lại với nhau và hai đứa vẫn chưa có dấu hiệu nào gọi là sẽ tỉnh dậy.
"Baba nhờ chú đưa hai đứa đi học. Ngoan, dậy đi không thôi trễ học mất. Hai đứa nhóc sẽ bị thầy giáo la đó"
Nhắc đến thầy giáo, cả hai đứa không hẹn mà cùng nhau bật dậy chạy vội vàng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Thầy Jungwoo của tụi nhóc bên ngoài hiền lành khi cười lên trông như cún con vậy thôi, chứ một khi giận dữ lên thì đến Jeno cũng phải khiếp.
Lee Donghyuck đi ra bếp để chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa thì bỗng đừng nghe có tiếng sột soạt ở đâu đó. Trong lòng Donghyuck bắt đầu run run, nhà có mỗi ba người à. Cậu ở đây, hai đứa nhóc kia ở trong phòng tắm thì tiếng động kia của ai chứ.
Tiếng động phát ra từ trong phòng Jeno ngày một rõ ràng, Lee Donghyuck nuốt xuống một ngụm khí lớn, lấy hết dũng khí mở cửa phòng Jeno một cái thật mạnh. Và Donghyuck e rằng, cậu sắp phải cuốn gói đi theo giám đốc thứ hai chính là Lee Minhyung luôn rồi. Khi vừa mở tung cửa ra, đập vào mắt cậu là Na Jaemin đang nằm trong lòng Lee tư bản mà giật mình một chút, cậu nhíu mày chuẩn bị tỉnh dậy vì tiếng động lớn thì Jeno nhanh chóng xoa lưng cho cậu, đến khi đôi lông mày của cậu dãn ra và hoàn toàn chìm lại vào giấc ngủ thì Leee Jeno mới ngước lên nhìn Donhyuck.
Theo như Donghyuck nhìn được thì khuôn miệng của Lee Jeno như muốn nói.
Muốn chết hả? Vào đây làm gì?
Lee Donhyuck vẫn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc mang tên Na Jaemin đang nằm trong lòng Lee tư bản, đáng nói hơn là hai người còn chẳng thèm mặc đồ. Cậu thật muốn đánh chết bản thân vì cái bản tính tò mò chết tiệt này, bây giờ cậu đã quên mất mục đích chính mà cậu vào căn phòng quái quỷ đó để làm gì nữa.
"Chú Donghyuck ơi, chú đứng trước phòng baba con làm gì vậy ạ?" Jisung vừa tắm xong đã chạy tới chỗ Donghyuck đang đứng, tò mò hỏi.
Nhìn thấy hai đứa nhóc chuẩn bị chạy tới gần mình, lo sợ hai nhóc nhìn thấy cảnh giới hạn độ tuổi nên Donghyuck nhanh chóng đóng cửa và cản Jisung và Chenle lại.
"Phòng baba của Jisung hơi tối, chú vô kéo rèm ra để đón nắng thôi. Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa ra bàn chú ngồi đợi đi rồi chú lấy cho"
"Dạ vâng"
Ăn sáng xong xuôi, Donghyuck mỗi tay dắt một đứa rồi dung dăng dung dẻ rời khỏi nhà. Lee Donghyuck cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi thoát khỏi cái căn nhà đáng sợ đó. Bữa sau Lee Jeno có nhờ cậu làm gì liên quan tới Jaemin chắc cậu không dám làm nữa đâu.
"Hôm nay em tới trễ vậy Donghyuck?" Minhyung thấy cậu mở cửa phòng mình liền vui mừng ôm lấy cậu.
"Giám đốc, anh không sợ nhân viên nói này nói nọ sau lưng à?" Donghyuck không đẩy anh ra, ngược lại còn vòng tay ôm hắn chặt hơn.
"Ai dám nói thì tôi sẽ đuổi thẳng cổ luôn, em chịu không?"
"Trước đây nghe bảo giám đốc Lee Minhyung công tư phân minh lắm, hoá ra là nghe nhầm rồi"
"Tôi sẽ cố chấp xem nó như một lời khen vậy. À mà em còn chưa trả lời tôi, tại sao hôm nay em đến trễ?"
"Chuyện đó anh đi mà hỏi đứa cháu ruột của anh đấy. Mới bốn giờ sáng đã nhắn tin nhờ em qua chở Jisung và Chenle đi học. Anh không biết cháu anh giấu chìa khóa nhà giỏi cỡ nào đâu?"
"Ý em là Jeno đó hả?"
"Còn ai vào đây nữa, giám đốc Lee bảo chìa khóa để dưới chậu cây nhưng thật chất nó nằm sâu trong đất của một chậu cây treo tường. Hại em phải đi mò mẫn dọc cả một hành làng vì tưởng ý giám đốc Lee là chậu cây cảnh. Quá đáng hơn là anh ta còn..." Donghyuck lắc đầu không muốn nghĩ tới - "Thôi không nói nữa" Càng nghĩ đến càng ủy khuất, Lee Donghyuck sinh ra chính là đã khắt với Lee Jeno rồi.
"Em đã thấy cái gì thế?" Minhyung dường như đã biết được thứ mà Donghyuck đã thấy nhưng hắn vẫn cố gắng hỏi tiếp.
"Em không muốn nhắc lại chuyện đó nữa đâu. Anh tránh ra một bên đi, em còn đi làm việc nữa" Donghyuck đẩy hắn ra rồi đi đến bàn làm việc của mình.
"Có phải là em đã nhìn thấy nhà văn Na Jaemin nằm trên giường cùng với cháu anh không?" Minhyung tiếp tục giỡn nhây, cố ý hỏi tiếp
"Em chưa nói mà sao anh đã biết thế? Có phải anh gắn chip trên người em không vậy?" Donghyuck nheo mắt nghi ngờ.
"À thế là em đã thấy cảnh đó thật rồi" Lee Minhyung bật cười ngay tức khắc.
"Anh cười gì chứ? Chuyện đó vui lắm hay gì mà cười" Donghyuck thẹn quá hóa giận.
Minhyung cười xoa đầu cậu, dịu dàng nói - "Em không cần quá ngạc nhiên, chuyện hai đứa nó phát sinh quan hệ ngư vậy cũng là chuyện sớm muộn thôi. Hai đứa nó giống như chúng ta mà không phải sao?"
"Giống với chúng ta? Anh nghĩ chúng ta đã phát sinh quan hệ gì?" Donghyuck nhướn mày hỏi lại.
"Vậy em nghĩ giữa chúng ta có quan hệ gì để tôi có thể trả lời câu hỏi đó của em" Lee Minhyung cũng không vừa mà đáp lời.
Chà, hai cái mồm này đúng là sinh ra để dành cho nhau mà.
"Đúng là ông chú lắm lời" Donghyuck không còn hứng để đôi co với hắn nữa, lập tức trở lại trạng thái làm việc của mình.
"Em ăn sáng chưa?" Minhyung đổi chủ đề nói chuyện của cả hai.
"Mới sáng sớm đã giúp cháu anh trông con. Thời gian đâu mà ăn sáng"
"Anh cũng chưa ăn hay là..." Minhyung cúi đầu xuống gần mặt Donhyuck. Như đoán trước được hắn sẽ làm gì, Donghyuck nhắm tịt mắt lại như một thói quen, bắt đầu chờ đợi một nụ hôn từ hắn.
Mười giây sau cứ thể lẳng lặng trôi qua.
Sao lại vẫn không có gì xảy ra hết vậy? Sao anh còn chưa hôn tui?
Donghyuck từ từ mở mắt ra, mới mở hé đã thấy Minhyung nhìn mình bằng một cái mặt hết sức thiếu đánh. Anh cười đùa, trêu chọc cậu.
"Em tưởng tôi sẽ hôn em à?"
"Cái ông chú già đáng ghét. Tôi cóc thèm nói chuyện với anh nữa" Donghyuck xấu hổ dùng tay đẩy hắn ra.
Minhyung vui vẻ bật cười, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách của hai người hơn rồi sau đó hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
"Đối với việc hôn em, tôi không cần phải nói trước"
"Được rồi, đi ăn sáng thôi em yêu"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip