Hồi Ba

{Đội Delta}

Jungkook nhanh chóng tìm đến phòng thí nghiệm, giải thích hiện tượng của mình cho phó chuyên viên của đội nghe. Thoạt tiên thì ai cũng đều nghi ngờ, nhưng sau một bài kiểm tra nhỏ, các nghiên cứu viên đều hiểu rằng vết thương tự bản thân nó lành là sự thật, không còn một dấu vết sót lại của virus trong máu Jungkook.

Mọi người đều mừng rỡ... Jungkook chính là chìa khoá điều chế thuốc giải bấy lâu nay. Bây giờ tất cả những gì phải làm là tạo ra một loại vaccine hữu hiệu nhằm ngăn chặn virus lây lan.

"Theo tôi." Một chuyên viên nữ điềm đạm nói, dẫn Jungkook vào hành lang hẹp của khu thí nghiệm. Tường trắng bắt đầu bong tróc vì không được giữ gìn kĩ lưỡng khiến Jungkook rùng mình, nơi này trông không được sạch sẽ cho lắm. Thứ âm thanh duy nhất vang vọng là tiếng giày cao gót của người phụ nữ gõ xuống sàn, Jungkook không thể không thắc mắc rằng bản thân đang được đưa đi đâu.

Họ chưa cho cậu một lời giải thích rõ ràng nào về việc làm sao có thể điều chế thuốc giải, qua vài thí nghiệm khảo sát chăng? Jungkook không thật sự là một người mạnh về trí óc nên cậu không rõ.

Bỗng nhiên người phụ nữ dừng lại, cậu va vào lưng cô, "Tôi rất xin lỗi vì phải làm điều này, Jungkook." Cô thở dài, quay người đối mặt Jungkook.

Sắc mặt cô có vẻ nghiêm trọng, quá mức nghiêm trọng. Jungkook thề cậu cảm nhận được dòng xoáy những năng lượng tiêu cực phát ra từ ám khí đen tối của cô. Của những con người lạnh lùng, chỉ biết vận dụng trí tuệ để thực hiện những lựa chọn tàn nhẫn. Và ngay khoảnh khắc đó.

Jungkook biết cậu đã đưa ra một quyết định tệ hại.

Cậu cảm nhận được con dao trước cả khi nhìn thấy nó. Thanh kim loại lạnh đâm vào một bên thân, đau đớn, sức nóng cùng cơn buốt ngoài sức tưởng tượng vì bị phản bội khiến cậu loạng choạng bám víu vào bờ tường kế bên. Jungkook thấy tầm nhìn bắt đầu lượn sóng, con dao cũng được rút ra nhanh như khi nó vung tới, "c-cô... cô làm gì-"

Jungkook kêu lên khi cổ tay bị mạnh bạo lôi đi, cưỡng ép kéo tới cuối hành lang, vào một căn phòng trắng.

Jungkook không đủ hiểu biết để nhận ra đây là phòng giải phẫu. Bác sĩ bước vào, sắc mặt cứng nhắc tựa gạch men. Hành động của ông vô cùng nhạy bén và có chủ đích, ông phân tích biểu đồ vài giây rồi nhìn lên cùng nụ cười hời hợt nở ra trên môi trong khoảnh khắc.

"Jeon Jungkook, ngay từ lúc này, cậu sẽ chính thức được coi là 'đã chết'." Vị bác sĩ lên tiếng, mang gang tay phẫu thuật xanh vào, "Mục đích mới của cậu là phục vụ cho phòng thí nghiệm này, cho nhiệm vụ cao cả hơn."

Jungkook khó khăn nuốt xuống cục nghẹn trong cổ. Nỗi kinh hãi giăng tơ trên sống lưng của cậu như một con nhện cẩn thận đơm từng sợi lụa. Ngay khi nghe tiếng 'Cạch' sập cửa lớn vang vọng từ cánh cửa kim loại nặng đóng phía sau, cậu đã biết cơ hội được nhìn thấy ánh sáng ban ngày lần nữa thật hiếm hoi. Cậu chẳng còn là trưởng nhóm của đội Delta nữa, không- cậu chỉ là một vật thí nghiệm.

"Không- Làm ơn! Thả tôi ra!" Jungkook hoảng loạn, tim bắt đầu nổ tung trong lồng ngực khi yếu ớt vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông. Jungkook nghiến răng, ấn tay kia xuống vết thương để cố kìm máu. Chiếc áo phông trắng dần đổ màu đỏ, máu bắt đầu nhuốm từng thớ vải, "Tôi đã nghĩ có thể tin tưởng mấy người!" Jungkook buộc miệng, nhìn lên vị cấp trên.

Ông ta chỉ nhếch môi, "Là vì nhiệm vụ cao cả hơn." Và với một cử động, người đàn ông đẩy Jungkook nằm xuống bàn mổ gỉ sét.

Bác sĩ nhanh chóng khảo sát cơ thể Jungkook, cánh tay, lưng dưới, cổ, và cuối cùng là vết cắn đã lành. Khi ông ta nhấn xuống vết cắn, Jungkook thề cậu cảm nhận được cơn đau bùng nổ từ cánh tay toát tới tận sống lưng.

Jungkook lo lắng quan sát vị bác sĩ đặt thêm một cây kim dài xuống bên cạnh. Jungkook quay mặt nhìn lên tường, cố phân tán sự chú ý. Cậu quá yếu để cử động, vết đâm dường như trút sạch năng lượng cậu có.

"Thật sự ta nên làm chuyện này ư?" Vị chuyên viên nữ rụt rè lên tiếng, lo lắng treo leo trong giọng nói khi cô nhìn thấy máu của Jungkook bắt đầu nhỏ xuống bàn mổ. "Sau cùng thì- cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên-"

"IM MIỆNG!" Trưởng đội gắt, cao giọng. "Cứ làm đi." ông ta nói, ra khỏi phòng một khi đã chắc chắn Jungkook không còn chút sức lực nào nữa.

Jungkook chẳng thể phản kháng. Cậu thấy cơ thể ngày một nặng trĩu, sự sống bắt đầu bốc hơi. Cơn đau khi nãy còn nóng bỏng như lửa đốt dịu nhiệt đến tê buốt. Phía cuối tầm mắt cũng trở đen, thứ duy nhất cậu nghe được là tiếng tim mình đập từng hồi. Nhịp thở Jungkook khó nhọc, nuốt từng tấc khí. Vài giây trôi qua, rồi, cậu nghe thấy giọng nói quẩn quanh. Bác sĩ, chuyên viên, ai cũng bu lại gần.

Thế là hết.


"DỪNG CON MẸ LẠI!"


Y bác sĩ đứng hình, hướng sự chú ý tới phía trước phòng thí nghiệm. Cánh cửa vừa bật mở. "Tôi phản đối!"

Ở đó, tại cửa, là Jung Hoseok đứng hiên ngang kiêu hãnh, cung cầm trong tay, mũi tên được lên dây căng, được anh kéo tới sát má. Tóc rối bù xù, chứng tỏ anh đã vô cùng hối hả chạy tới đây, "Bất cứ ai cử động, có ngay một mũi xuyên thẳng vào sọ." Hoseok cất giọng trầm, ghê sợ.

Thật may cho vị tóc cam, chỉ có một nhóm bác sĩ phẫu thuật không có vũ khí trong phòng nên việc anh tiếp cận Jungkook cũng không quá khó khăn. Hoseok hạ cung xuống, rút mũi tên bỏ vào túi sau lưng.

Nhẹ nhàng nắm lấy một bên vai Jungkook, Hoseok bắt đầu giúp người nhỏ hơn ngồi dậy, "Nào nhóc con, ta phải đi thôi!" Hoseok lo lắng gọi, kéo chân Jungkook sang một bên bàn mổ để cố đỡ cậu đứng lên. Nhưng mọi nỗ lực của anh dường như vô nghĩa, ngay khi Hoseok đưa mắt tới tấm vải áo nhuốm máu của Jungkook, "Chết tiệt Jungkook!" Hoseok hoảng loạn, mắt không rời khỏi vết thương.

Jungkook cố gắng choàng cánh tay mệt lả qua vai Hoseok, cậu nhảy xuống. "Không sao đâu," Jungkook gàn, "Cho tôi ra khỏi đây." Jungkook không hẳn là loại người tin tưởng kẻ khác dễ dàng, nhưng Hoseok trông có vẻ thành tâm giúp đỡ.

"Tuân lệnh." Hoseok đáp, vòng tay ôm eo Jungkook để đỡ, anh dẫn cậu đi khỏi đám chuyên viên, khỏi phòng thí nghiệm.

Những bước loạng choạng của Jungkook quả nhiên khiến thử thách Hoseok khó nhằn. Tay cậu cứ trượt khỏi vai anh, người lớn tuổi hơn vất vả lắm mới giữ được cậu đứng thẳng, nên anh quỳ xuống và cõng Jungkook lên lưng.

Với Jungkook và Hoseok, quãng đường mới chính là thứ phải bận tâm.

Chứ không phải là việc Jungkook rời khỏi căn hộ của cậu sáng nay mà chẳng mang theo gì ngoài cái áo khoác, cũng như việc Hoseok phản bội đội Delta.

Hoseok biết họ bám theo khi anh cảm nhận được đường đạn ngắm thẳng vào đầu, phát ra từ toà nhà gỗ bên cạnh. Cõng Jungkook trên lưng là quá nguy hiểm, cậu rất có thể sẽ bị thương.

Hoseok bất ngờ quay gót chạy vào thung lũng gần đó. Ở đây, phía cuối con đường là chiếc xe van trắng, cùng một cô gái chờ trong ghế lái. Hoseok buộc miệng rủa một câu khi phi đạn vụt xuyên vào thung lũng, "JUNGKOOK!" Hoseok quát, giành lấy sự chú ý của người nhỏ hơn khỏi tạp âm phía sau, "TỰ CHẠY ĐẾN CÁI XE VAN KIA ĐI!" Hoseok gọi, nhanh chóng thả Jungkook xuống, ra trước chắn cho cậu, "NHANH LÊN!"

Rút ra một mũi tên từ giỏ đeo trên lưng, Hoseok vung cung lên. Đút mũi tên gỗ vào, Hoseok kéo dây căng, chẳng một khắc lệch hướng, anh thả tay, mũi tên phi thẳng vào giữa ngực vệ binh Delta. Mỗi mũi tên anh bắn, Hoseok lại lùi một bước về sau, dần thu hẹp quãng đường đến xe van cho đến khi lưng anh chạm cánh cửa trượt.

Chẳng lỡ một giây, Hoseok ngã ra sau khi cửa xe đột ngột mở, lên được xe. Người con trai tóc cam liền đứng dậy, đóng cửa ngay khi một lượt đạn khác vừa nổ khỏi ngòi.

"LÁI ĐI!"

---

{Author Note}

Đến lúc rời khỏi tổ đội rồi!

---

written by kxmtae__

vtrans by -hibibana

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip