Hồi Hai

{khả năng miễn dịch}

Sự giận dữ và hoang mang sục sôi sâu trong cơ thể Jungkook. Chúng khuấy đảo từng ngóc ngách, thèm khát được tàn phá. Ngã sụp xuống giường, Jungkook thở dài bất lực. Cậu đã cố gắng lên được xe của đội và trở về cứ điểm an toàn.

Dù vậy cậu thấy thật không công bằng.

Cậu bị cắn rồi.

Chỉ mất 12 tiếng để một con người kí kết xong bản hợp đồng với virus. Jungkook có từ giờ đến lúc mặt trời mọc, hoặc là tự giết chính mình hoặc là rời khỏi căn cứ, bởi biến thành thây ma ngay trong cứ điểm là một việc vô cùng không nên. Cậu muốn nói với đội của mình rằng bản thân đã bị cắn, nhưng cậu sợ. Sợ chết.

Họ sẽ bắn cậu bất tỉnh không chút do dự. Nên giờ Jungkook rất tức tối, không chỉ với bản thân, mà còn cả thế giới.

Nên Jungkook chạy về nhà. Khoá mình trong căn hộ nhỏ tồi tàn, đeo tai nghe rồi bật băng cát-xét. Âm nhạc đổ ra, thể như thứ thanh điệu đẹp đẽ nhất cậu từng nghe. Jungkook li biệt thế giới xung quanh và cậu chỉ... buông xuôi. Tất cả mọi thứ.

Vẫn đang nằm, Jungkook đưa cánh tay bị thương lên trước mặt, cẩn thận quan sát. Bùn và cát dính quanh vết răng sâu trong thịt hồng tươi, điểm màu máu. Có một điều chắc chắn là để làm sạch vết thương sẽ vô cùng đau đớn, Jungkook cược tiền rằng nó sớm cũng nhiễm trùng thôi. Rồi sao? Đằng nào sớm ngày mai cậu cũng chẳng còn là gì ngoài một xác chết biết đi, sơ cứu dường như thật vô nghĩa.

Cậu sắp chết rồi.

Jungkook quay mặt sang một bên, tầm nhìn bị nhoè bởi lớp nước mắt long lanh. Cậu chớp mi, lệ đổ khỏi khoé mắt, lăn dọc xuống má. Jungkook cắn chặt môi, cố gắng kìm lại bất cứ âm thanh gì muốn phát ra từ miệng.

Môi dưới run rẩy, từng từ chậm rãi thốt lên. "Mình..." Cậu bắt đầu, song câu chữ theo sau lại bị chính sự run rẩy bóp méo.

Tại sao đại dịch này lại xảy ra? TẠI SAO!?

Jungkook đáng lẽ đã tốt nghiệp năm ngoái. Cậu đúng ra bây giờ đang học đại học cùng gia đình và bạn bè xung quanh, nhưng dường như thế giới có quỹ đạo khác.

Nhắm mắt, Jungkook để cảm giác bóng tối bao trùm lấy chính mình. Cậu không muốn suy nghĩ nữa, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.

---

*Cộc, cộc, cộc*

Jungkook đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt trước tiếng gõ cửa. Tia nắng mắt trời chiếu xuyên qua tấm rèm căn hộ, trong thoáng chốc làm loá tầm nhìn khi cậu đang cố thích nghi với ánh sáng.

Dù mắt đã mở, Jungkook cũng chẳng hiểu nổi tại sao; tim bắt đầu đập, đầu óc trống rỗng. Chắc chắn đã qua 12 tiếng rồi.

Vậy cớ gì cậu vẫn là con người?

Jungkook đưa chân xuống thành giường, nắm chắc lấy áo sơ mi, cậu sắn tay áo lên. Mắt cậu mở to. Không giống như vết thương hồng, lấm máu hôm qua. Chỗ bị xác sống cắn trông hoàn toàn lành lặn. Da cũng tự liền lại, không sưng, bầm hay tấy, chỉ còn đường sẹo trắng vì bị con thây ma cố giằng đứt thịt ra.

Jungkook bắt đầu rùng mình. Không phải bởi lạnh mà vì hoàn toàn sợ hãi và hoang mang, "Chuyện... chuyện quái quỉ này nghĩa là sao?" Tất cả những gì cậu có thể làm là sửng sốt. Não bộ không nghĩ được gì hơn ngoài việc nhận ra rằng cậu đang rất sốc.

Hít một hơi run rẩy, Jungkook buông tay áo xuống.

*Cộc, cộc, cộc*

Chẳng rõ phải nghĩ gì lúc này, Jungkook cất bước ra mở cửa, theo sau tiếng cọt kẹt khẽ là một người lạ mặt.

Jungkook biết tất cả thành viên của đội delta, nhưng gương mặt này thì mới.

Trước mắt cậu là một người đàn ông, thấp hơn cậu khoảng vài centimet. Mái đầu cam phai và nước da ngăm tôn lên không gì hơn sự ấm áp, anh nở nụ cười hình trái tim. Jungkook có cảm giác người con trai này sở hữu đôi mắt chất chứa chân thành thuần khiết cùng trái tim vàng; toả ánh hào quang của một đứa trẻ.

"Jungkook?" Người kia cất tiếng, vuốt mái tóc bị gió làm rối khỏi mắt. Cho đến bây giờ Jungkook mới nhận ra chỗ chân tóc của anh đang mọc dài, màu đen lẫn dưới ánh cam phai.

Miệng Jungkook quá khô để đáp lại nên cậu gật đầu như một kẻ ngốc trước khi khàn giọng nói, "Phải, là tôi."

Jungkook lùi ra sau khi người kia tiến tới gần, dò xét từng bộ phận của cậu như đang giải một bài toán hóc búa. Người đàn ông cười, "Wow, cậu trẻ hơn tôi nghĩ nhiều đấy."

Jungkook vẫn không thay đổi, "Còn anh là?"

"Ồ phải rồi!" Người kia lùi lại một bước, "Tên tôi là Jung Hoseok! Tôi được biết tổ đội của cậu đang thiếu chuyên gia định vị!" Hoseok cười.

Thật lòng Jungkook cũng chẳng bất ngờ khi đội Delta tuyển vào định vị viên mới. Tổ đội của cậu luôn gặp khó khăn trong việc thu thập dụng cụ vì không có kiến thức địa lí. Họ thực sự đã có thể tận dụng một định vị viên cho nhiệm vụ ngày hôm qua của Jungkook. Có lẽ nếu được, Jungkook đã chẳng phải lần mò khắp nơi tìm đường vào thành phố.

"Ừm, vậy chào mừng đến với đội Delta?" Jungkook lên tiếng, gãi mái đầu mới ngủ dậy, cậu ngáp. Cậu nhận ra đầu óc của bản thân lúc này đang hoạt động hơi chậm. Vừa mới ngủ dậy vài phút trước, suy nghĩ chạy trong đầu cứ như một cái đồng hồ cũ sắp hết pin. Hít một hơi sâu, cậu tự thả lỏng tâm trí, 

Và rồi, như thể một con thây ma vừa rơi xuống từ trần nhà,

cậu vỡ lẽ.

"Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ... tôi nghĩ tôi có khả năng miễn dịch." Jungkook lầm bầm, nhưng đủ rõ để Hoseok nghe được. Jungkook không kiểm soát nắm lấy vai Hoseok, sửng sốt trước vị tóc cam, "Hoseok, có thể tôi chính là thuốc giải!"

Hoseok thấy não bộ hơi chập chờn, mọi bộ phận của anh đều tạm ngừng để suy nghĩ lưu thông. "Jungkook... cậu có chắc là vừa nãy không chơi đồ đấy chứ?"

Thay vì giải thích, Jungkook đưa tay sắn áo trái, đủ cao cho Hoseok nhìn rõ vết cắn. Mắt Hoseok mở to rồi nắm lấy tay Jungkook, kéo lại gần khiến Jungkook loạng choạng tiến lên. Dường như đại não của Hoseok đang cố thu hẹp một địa phận rộng lớn, vật lộn ước tính.

Ngón tay anh nhẹ miết dọc một bên vết cắn, mắt không dời khỏi hình thù kì quái, "Được bao lâu rồi?" Hoseok hỏi, vẫn nhìn chăm chăm xuống tay Jungkook.

Jungkook xem đồng hồ đeo trên tay phải trước khi hướng sự chú ý lại Hoseok, "17 tiếng."

"Nhưng con người sẽ chuyển hoá trong vòng-"

"12 tiếng... phải, tôi biết." Jungkook đáp, rụt tay về rồi hạ ống áo, "Đáng lí bây giờ, vết mang mầm bệnh đã trở tím, lộ thịt. Tĩnh mạch nổi lên và tôi đã chết rồi." Jungkook nắm lấy cánh tay, "Nhưng thay vì thế, cơ thể tôi hồi phục vết cắn một cách tự nhiên."

Hoseok vân vê cằm suy nghĩ, "Điều đó căn bản nghĩa là cơ thể cậu có thể miễn dịch." Đáy mắt Hoseok ánh lên tia hy vọng, "Các tế bào! Bất cứ thứ gì liên quan tới tế bào của cậu chính là chìa khoá tìm ra thuốc giải!"

Hai người nhìn nhau nghiêm túc, không cất lời, họ đều hiểu ý người kia muốn nói.

"Tôi đến thẳng phòng nghiên cứu đây." Jungkook lên tiếng, nhanh tay cầm lên chiếc áo khoác da cũ sau cửa trước rồi bỏ đi. 

"Tôi sẽ gặp lại cậu ở đó ngay khi có thể." Hoseok đáp, "Bạn gái tôi là một nhà khoa học, tôi sẽ gọi cho cô ấy để xem cô ấy nghĩ gì."

Và cứ như thế, Jungkook lên đường đến phòng nghiên cứu.

---

{A/n}

Vậy là Hoseok bây giờ sẽ nằm dưới sự chỉ huy của Jungkook, với tư cách định vị viên chính của đội Delta!

---

written by kxmtae__

vtrans by -hibibana

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip