Hồi Hai Mươi Lăm
{làm quen}
Đèn pha xe soi sáng rọi màn đêm, chỉ để bị nuốt chửng trong không gian đen tuyền. Đêm đã đổ, gói lại ban ngày bằng tấm màn tối tăm của nó, vẩy lên bầu trời rải rắc vài đốm sáng lấp lánh. Namjoon và Hoseok chẳng mấy chốc đã ra tới ngoại thành, những bóng đen cao lớn của các toà nhà chọc trời chạm tới tận vì sao. Hoseok dần thả chân ga, giảm tốc độ rồi dừng hẳn, cách toà nhà đầu tiên của thành phố vài mét.
Tắt máy, anh tháo dây an toàn rồi quay người, đối mặt với hai người đang ngồi yên vị sau xe, "Cậu kiểm tra xem Namjoon có phía sau không? Anh muốn đảm bảo mọi người đã sẵn sàng." Hoseok nhận được cái gật đầu từ Jimin, cậu đứng dậy, loạng choạng ra sau ngó lên khung kính hẹp trên cửa.
"Họ chờ sẵn rồi." Jimin giơ ngón cái, quay lại chỗ ngồi. Đối diện Jimin, Yoongi đang khoanh chân an vị trên một chiếc thùng cạnh cửa sổ, súng giữ chặt trong tay đặt trên đùi gã.
Yoongi đưa tay vuốt tóc rồi quay sang Hoseok, "Cậu giải đáp vài điều cho tôi được không?" Yoongi mở lời, nhận được hoàn toàn sự chú ý của Hoseok, "Tôi biết đa phần bên ngoài thành phố là thây lao và thây bộ..." gã hít sâu, "Vậy sẽ có bao nhiêu thây kích trong thành, nếu xét tương đương?"
Hoseok nhận ra một chút lo lắng qua tông giọng Yoongi, anh đáp lại vị tóc xanh, "Em sẽ không nói lời đường mật đâu." anh cúi mặt nhìn xuống sàn, "Nhưng hầu hết sẽ là thây kích... Em xin lỗi, hẳn anh thật sự sẽ phải cẩn trọng tuyệt đối đấy." Nhưng thay vì Yoongi tự lo lắng cho bản thân gã, Hoseok còn ngạc nhiên hơn khi thấy gã quay sang đối mặt với Jimin.
"Jimin." Yoongi gọi, giọng thẳng băng chẳng rõ là cảm xúc gì, gã kích nòng súng, "Việc chiến đấu để tôi lo... hiểu chứ?" Hàng lông mày cau lại, gương mặt gã kiên định khi nói chuyện với người tóc vàng. Thây kích chỉ có thể bị hạ bằng một cú bắn thẳng vào đầu, hoặc trong trường hợp vô cùng may mắn mới là một nhát dao găm xuyên sọ. Yoongi không muốn liều lĩnh. Tốt nhất là chuyên cận chiến nên tránh đụng độ với chúng khi còn trong thành.
Yoongi đã nghĩ Jimin sẽ đồng ý, nhưng thật ngoài dự đoán, Jimin đứng dậy, dậm chân bước tới Yoongi, cậu túm cổ áo phông đen, kéo gã lên. Yoongi ngạc nhiên khi thấy người đang còn tức tối trước mặt. "ĐÚNG LÀ MỘT Ý TỒI!" Jimin cao giọng đến mức Hoseok và Daisy đã sẵn sàng vào can.
Yoongi đưa tay lên, nắm chắc lấy cổ tay Jimin, cố gỡ nó ra khỏi áo mình, "Tôi chỉ đang bảo vệ cậu, Jimin! Cậu không là gì với lũ thây kích, so với tôi thì cậu vô cùng yếu khi phải chiến đấu với chúng!"
Yoongi cảm nhận được tay Jimin cử động khi cậu nới lỏng, thả Yoongi ra. Jimin buông thõng hai tay, những cọng tóc vàng mềm mại đổ xuống mắt khi cậu cúi mặt, "Tôi không yếu, Yoongi." cậu nhẹ giọng. Nét mặt Yoongi dịu đi trước tiếng nói của Jimin, "Chỉ vì anh có lợi hơn, không có nghĩa những người khác bị yếu đi." Jimin tiếp tục, cậu cất giọng cao dần cho đến khi nạt, "Anh nghĩ tại sao trong một đội lại có nhiều vai trò khác nhau? Hả!?" cậu ngẩng mặt nhìn vào mắt Yoongi, "Tôi sẽ chiến đấu cùng anh, được chưa? Tôi yểm trợ anh!"
Khoảnh khắc đó Yoongi nhận ra gã đã hành xử sai rồi, lời gã nói, cách gã cư xử bao nhiêu năm qua... gã thấy như thể trước đây gã dùng thứ ngôn ngữ chính mình chẳng hiểu được. Khi từ ngữ của Jimin len lỏi vào thế giới của gã, nó như dừng lại. Chưa bao giờ có ai yểm trợ gã. Vẫn luôn là Yoongi, chiến đấu, bảo vệ và đánh bại những kẻ mưu đồ. Chưa bao giờ có ai muốn bảo vệ gã. Yoongi không biết phải nói gì, gã cắn má trong. Có gì đó ở Jimin rất tốt đẹp, một sự vị tha mà Yoongi luôn khao khát.
Hoseok cắt ngang không khí tĩnh lặng trong xe, "Jimin nói đúng." anh thở dài, "Tất cả chúng ta đều phải để mắt đến nhau."
Jimin gật đầu nhìn Hoseok rồi quay lại người trước mặt. Yoongi vẫn im lặng lạ thường, ánh mắt nhìn ra bất cứ đâu trừ Jimin. Jimin không thể ngăn nụ cười cong lên trên môi khi cậu nhận ra mình đã có thể khiến Yoongi động lòng.
"Hoseok." Daisy cất tiếng, thu hút sự chú ý của vị tóc cam bên cạnh, "ta nên tận dụng thời cơ này thôi." em bảo, chỉ tay ra ngoài cửa kính.
Con đường gồ ghề phía trước đã trở nên rõ hơn khi những đám mây trên cao trôi đi, ánh trăng bạc len lỏi chiếu xuống. Cảnh tưởng ma mị trước mặt khiến Hoseok lạnh sống lưng, anh nhớ lại những lần di chuyển vào thành phố. Anh do dự khi phải làm điều đó một lần nữa. Hoseok quay người, thắt dây an toàn rồi khởi động xe. Nắm chặt lấy bánh lái bọc da, ánh mắt anh hừng hực quyết tâm, mọi sự lo lắng đột nhiên bị chính cái nóng lòng muốn tiến lên của anh đè nén. "Đây là lần cuối cùng ta làm chuyện này." anh nói với Daisy, mắt không rời khỏi con đường khi anh lên số chuẩn bị lăn bánh, "Rồi hai ta sẽ về sống yên bình trong tổ đội Beta, nhé?"
Daisy do dự, cầm lấy tay Hoseok. Em nhận ra anh có hơi run rẩy, "Được, em hứa." Rồi em cười. Nụ cười hoàn hảo ấy nơi những đốm tàn nhang cong lên quanh đôi mắt, nụ cười của em xoa dịu Hoseok. Ngoài kia thật tối tăm, nhưng Hoseok thề anh đã trông thấy nắng mặt trời trong nụ cười của em.
Nhìn về cung đường phía trước, Hoseok trượt tay xuống túi quần jeans, lấy ra bộ đàm để liên lạc với Namjoon, "Tắt đèn đi," anh nói sang đầu bên kia, "Không thì ta sẽ thu hút những sự chú ý ngoài mong muốn đấy.... tối nay hãy đi xa nhất có thể dựa vào ánh trăng nào." anh ném bộ đàm lên bệ lái ngay khi nghe thấy tiếng Namjoon đồng tình.
----------
Namjoon nhờ trăng dẫn đường đi trong đêm, sự hiện diện an yên của nó xua đi nỗi lo lắng của hắn. Hắn thấy bóng tối thật kì lạ. Sống trong tổ đội Beta, hắn sớm đã quen với ánh đèn vàng ấm áp của cây cột điện ngoài cửa sổ, nó len lỏi qua lớp rèm mỏng. Còn thứ đêm đen mù mịt này đây hắn chẳng nhớ đã thấy bao giờ chưa - thứ đêm đen thăm thẳm tuyệt đối. Nguồn sáng duy nhất là khi gã ngẩng đầu nhìn lên cao, trông thấy hàng nghìn ngôi sao sáng lốm đốm trên tấm vải đen tuyền của trời đêm. Ai mà biết sẽ có ngày ta được ngắm nhìn dải ngân hà từ bên trong thành phố cơ chứ?
Bóng tối chẳng còn khiến Taehyung hay Jungkook bận tâm nữa, họ ngồi đối diện nhau sau xe. Taehyung dùng cái thùng úp ngược làm bàn, đặt cây đèn nến nhỏ ở giữa rồi rải mớ giấy tờ về những công thức phức tạp lên. Ánh đèn vàng dịu dàng soi sáng ngũ quan của anh, Jungkook quan sát từ bên kia bàn, thấy Taehyung bắt đầu đọc lại những ghi chú, mắt anh dò từng chữ được viết trên tờ giấy cũ kĩ. Dựa vào những tờ giấy đã nhàu nát, cậu biết Taehyung đã phải trằn trọc nhiều. Nét mực lem, góc giấy hơi cháy, từng đốm lấm lem là dấu của giọt nước nhỏ xuống, nét chữ ngay ngắn ẩn sau đốm nước mờ chứng tỏ Taehyung đã rất gấp gáp ở một vài thời điểm nào đấy.
Jungkook không thể ngăn bản thân khỏi thêm tò mò theo từng giây trôi qua, "Anh viết gì thế?" cậu hỏi, ám chỉ những phép toán, khiến Taehyung vô thức thoát ra khỏi sự tập trung.
Ngọn lửa nhỏ bên trong chiếc đèn lập loè khi con đường bên ngoài ngày một xấu. Taehyung do dự không biết nên trả lời hay không, nhưng khi thấy vẻ tò mò ngây thơ trong đôi mắt của Jungkook "Chú thích về thuốc giải tạm thời. Hầu hết là của tôi, nhưng có một vài cái là cha để lại hoặc là phát hiện từ anh họ." anh lật từng trang giấy, "Ghi chú của cha là hữu ích nhất, nhưng tiếc là chúng hầu hết được để lại phía bên kia thành phố, gần trường trung học cũ của chúng ta."
Jungkook gật đầu hiểu chuyện trước khi nhướn mày, "Vậy anh họ của anh đâu?" cậu hỏi, nhìn ánh nến dần lập loè hơn khi xe rung lắc.
Taehyung căng thẳng, mím chặt môi, đưa mắt nhìn về hướng khác. Jungkook đoán có lẽ đây là một chủ đề nhạy cảm, nên quyết định tốt nhất là để Taehyung tập trung đi, cậu đứng dậy, bước tới ghế cạnh cửa sổ ngồi.
Dù vậy, trước khi vị tóc nâu kịp tới nơi, xe van vấp phải ổ gà sâu. Jungkook trượt chân, vùng tay cố gắng bám víu vào thứ gì đó để đỡ bản thân khỏi ngã ra sau. Cậu nhắm chặt mắt, Jungkook đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn đau khi va chạm với sàn xe cứng nhưng ngạc nhiên thay, cậu đáp vào một vòng tay ấm áp. Jungkook bất ngờ, từ từ mở mắt, đôi đồng tử nâu nhìn vào mắt Taehyung. Vòng tay anh ôm lấy cậu vững chắc, Jungkook nghẹt thở, vô thức chìm đắm trong diện mạo dưới ánh đèn mở của anh. Xương quai hàm sắc bén khiến anh có biểu cảm nghiêm nghị, nhưng ngọn nến sáng vàng soi dọc gương mặt làm biểu cảm có phần dịu dàng. Mái tóc mềm rối hơi phủ xuống mắt, Taehyung cũng đang ngừng lại trước chân dung của đối phương.
Nhưng anh sớm bừng tỉnh, khoé môi nhếch lên quen thuộc, "Đây không phải ngôn tình, Jungkook." Taehyung cười, đẩy Jungkook khỏi đùi, ngã ra sàn xe cứng lạnh lẽo.
Jungkook hơi gằn giọng, ngồi dậy xoa xoa đầu vì đau, "Làm như tôi sẽ đổ anh không bằng." Jungkook hậm hực, đứng dậy quay lưng phủi quần áo. Jungkook loạng choạng đi ra chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tựa đầu lên mặt kính, cố gắng hạ nhiệt trên hai má. Cậu vừa tự khịa bản thân à...
vì Jungkook đã đổ Taehyung từ tận mấy năm trước rồi cơ mà.
Vẫn ngồi sau cái thùng, Jungkook nhìn lén Taehyung. Vị tóc nâu sớm đã quay lại công việc, lướt từng báo cáo nghiên cứu, thỉnh thoảng đôi mày nhíu lại đầy nghi vấn. Anh thật điềm đạm và nghiêm túc, như thể chuyện vừa xảy ra mấy giây trước đã sớm bị xoá sổ khỏi tâm trí anh, nhường chỗ cho những thứ quan trọng hơn. Tựa như nó chỉ xảy ra với mỗi Jungkook vậy, nhưng Taehyung khác hoàn toàn với con người từng ngồi trước cậu trong lớp. Chỉ còn mấy cừ chỉ xưa cũ nhỏ sót lại, Kim Taehyung tự mãn thỉnh thoảng vẫn xuất hiện đây đó.
Đâu mới là Taehyung thật?
Hay cả hai đều là giả?
Jungkook chẳng biết...
Tiếng rò rè vang lên xen ngang dòng suy nghĩ của cậu. Namjoon chửi thề khi hắn nói vọng vào bộ đàm, thả chân ga để xe van dừng lại. "Hoseok? Sao không đi nữa?" Namjoon ngưng ấn ngón cái vào nút, đợi bên kia đáp lại.
"Một toà vừa đổ xuống chặn lối đi. Tớ biết một cung đường khác gần đây, nhưng quá tối, không thể nhìn thấy gì. Ta phải chọn cách khác thôi." Hoseok giải thích. Đó là khi Jungkook cảm nhận được con tim cậu hẫng xuống tận bụng.
"Vậy nghĩa là-"
"Đúng thế Namjoon, ta sẽ ở lại đây đêm nay."
-------------
written by kxmtae__
vtrans by -hibibana
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip