Hồi Mười

{Con Dao Hai Lưỡi phần 2}

Cả Jungkook và Hoseok đều chứng kiến cảnh tượng vô cùng khiếp đảm, từng tấc thịt động của lũ thây bộ đang dần ra khỏi bìa rừng, đổ xuống quốc lộ từ tứ phía. Hoseok rùng mình khi thính giác của anh lấp đầy trong tiếng gằn rên kinh hãi từ đống xác khô, cứng.

Mùi ôi vữa thấm vào không gian của bất cứ nơi nào chúng đi qua khiến anh buồn nôn và cho đến ngày hôm nay, Hoseok đã không còn có thể nhìn vào những món ăn làm từ thịt mà không phải chịu ảnh hưởng từ Rối loạn Căng thẳng Hậu Sang chấn. Anh nhớ lại những bàn tay dò dẫm và hàm răng ngấu nghiến của một con tang thi, báo hại từng đêm đều gặp ác mộng để rồi bật dậy với cơ thể đẫm mồ hôi. Hoseok đã va chạm với một đoàn trước đây, kết cục không mấy tốt đẹp.

Tiếng rên gàn ngày một lớn khi đoàn tử thi rời khỏi khu rừng, thịt văng ra bám dính vụn vặt trên xương, từng gương mặt đờ đẫn ảm đạm. Thứ khiến Hoseok sợ nhất không phải là việc cái đoàn đó đã ra khỏi khu rừng, không. Mà rằng bọn chúng đang loạng choạng chậm rãi tiến vào cao tốc, tiến xa anh và Jungkook.

"Không- Không, không, không, KHÔNG!" Hoseok lớn giọng thì thầm, rút một tên gỗ lên rồi giương cung. Jungkook vội nhìn qua Hoseok khi anh đang nhắm vào đoàn thây ma.

"Hoseok không!" Jungkook khẽ gọi, túm lấy vai người tóc cam rồi đẩy anh nằm xuống nền xi măng bên dưới. Jungkook giữ chặt vai anh, đầu gối áp lên ngực.

"Jungkook thả ra!" Hoseok khóc, cố vùng vẫy khỏi cơ thể vững chãi của người nhỏ hơn, "Chúng đang tiến đến xe van! Daisy vẫn còn trong đó!" Jungkook vẫn lắc đầu từ chối. Vùng vẫy là vô ích, cơ thể của anh nhỏ hơn hình hài lực lưỡng của Jungkook nhiều.

"Hoseok, nếu chúng ta đánh lạc hướng bọn chúng... tất cả đều sẽ chết." Jungkook bình tĩnh nói khi Hoseok đã ngừng kháng cự. "Bọn chúng sẽ giết hai ta, rồi bỏ xuống xe van. Họ cũng chẳng thoát được nếu không có xăng." Jungkook giãi bày.

Hoseok run rẩy thở hắt, tay đưa lên mặt bắt đầu hiểu ra vấn đề.

Yoongi và Daisy hoàn toàn phải tự xoay sở.

-------------

"Em không ngờ anh đã một mình sống sót ngoài đó suốt bốn năm đấy!" Daisy hào hứng, "Hoseok với em khó khăn lắm mới giữ mạng được một tuần không có tổ đội đầy đủ, nhưng anh- anh hẳn là một thứ gì đó khác." Em phấn khích, đầu tựa lên ghế lái nghỉ ngơi sau một ngày dài cầm vô lăng.

"Thật ra cũng khá đơn giản." Yoongi lầm bầm ở ghế bên cạnh, tay vò tóc, "Nếu em di chuyển một mình, khả năng sống sót sẽ cao hơn nhiều, bởi người duy nhất cần bảo vệ là bản thân." Yoongi thở dài, nhìn xuống khẩu súng cầm hờ trong tay.

Đưa mắt sang Daisy, gã trông thấy em nhăn mặt. Hẳn em nhìn nhận lời gã nói là tệ lắm. Sự thật rằng Yoongi chỉ muốn lo cho chính mình làm em thấy tội lỗi. Vì hiện tại, gã phải giữ an toàn cho cả em nữa.

Yoongi cười nhẹ đảm bảo, "Tôi vẫn còn trái tim. Nếu cần phải bảo vệ ai đó, tôi sẽ làm bằng cả mạng sống của mình." Yoongi tiếp lời, "Đó là lý do tôi không thể đánh liều bằng việc gắn bó với người khác."

Daisy ngồi bên cạnh, lắng nghe gã nói. Cũng đúng. Tiếp xúc với người khác thời buổi này quả thực nguy hiểm, em đã học ra lẽ đó một cách khó khăn cùng Hoseok.

Thở dài mệt mỏi, Daisy quay mặt vô thức nhìn về cửa kính trước. Những đám mây đen cuối cùng cũng đã biến mất, bầu trời quang đãng. Nghiêng đầu, Daisy nhìn lên trên, mở mắt to hơn để ngắm nghía, không chỉ một ngôi sao, mà bằng cách nào đó là cả bầu trời sao trong một khung hình.

Bầu trời thật kì diệu. Giờ đây khi thành phố lụi tàn, chẳng còn gì hơn là những đống đổ nát, mẹ thiên nhiên đã lấy lại vị trí của bà.

Quá tập trung vào nền trời không một áng mây, Daisy đã chẳng thể nhận ra sự căng thẳng của Yoongi ở bên cạnh em. Gã mở to mắt, từ từ đứng dậy, vươn đến cửa kính để cố gắng nhìn rõ những thân hình chuyển động phía trước.

Khi Yoongi kịp nhận ra chúng, thì đã quá muộn.

"Daisy! Ra sau xe- NGAY!" Yoongi lớn tiếng, không quan tâm liệu gã có làm đau cô gái không mà túm cánh tay em, lôi khỏi ghế lại mà đẩy ra xa.

Em loạng choạng, mái tóc nâu hạt dẻ tung bay, em suýt chút nữa đã vấp chân, "Yoongi? Gì-"

"M-Một đoàn- Một đoàn chết tiệt!" Yoongi lên tiếng với tâm trí hoảng loạng, cầm chắc súng trong tay, gã không rời mắt khỏi phía trước xe. Da Daisy nhạt đi khi em trông thấy cảnh tượng qua vai Yoongi.

Đoàn thây ma đang đến ngày một gần. Quá gần để trốn rồi. Cơ thể chúng méo mó, xương sườn lồi lóm những góc kì lạ. Ánh mắt đặc máu dò xét xung quanh, tìm thức ăn. Đưa tay ra, thịt rách toác, gàn rên thèm khát mùi vị con người.

Nhịp tim Daisy cứ tăng dần, em nhận ra không có cách nào thoát khỏi đây ngoài chiến đấu.

Yoongi quay đầu nhìn em, "Em biết dùng vũ khí không!?" Yoongi hỏi, mong đợi rằng em sẽ có khả năng đặc biết giấu kín hay gì đó. Nhưng những từ thoát khỏi môi em quả thực thất vọng.

"Có thể dùng súng, nhưng nhắm tệ lắm."

"Cũng được," Yoongi đáp, lấy khẩu súng từ trong hộc đồ trước ra quăng tới Daisy đứng sau.

Daisy bắt lấy khẩu súng với đôi tay run rẩy, sợ hãi khi bị ép dùng vật thể kim loại ấy. Em ghét những gì liên quan đến vũ lực, nhưng đây là cách duy nhất.

Yoongi vuốt tóc, rủa thầm một tiếng, quay xuống nắm lấy cổ tay Daisy, "Ở lại trong xe quá nguy hiểm, chúng sẽ giết chết ta." Gã nói, "Phải chiến đấu ở ngoài thôi."

Daisy chẳng đáp, chỉ đơn giản gật đầu hiểu chuyện rồi chậm rãi theo đi không kháng cự. Đặt tay vào cửa sau xe, Yoongi gằn lên đẩy ra rồi bước xuống.

Khí lạnh mùa thu ùa đến, tra tấn họ qua lớp quần áo mỏng. Daisy lo cho Yoongi hơn, dù sao thì anh vẫn còn ốm đến nhợt nhạt, tưởng như có thể ngã khuỵ bất cứ lúc nào. Rồi em sẽ phải chiến đấu một mình.

Nuốt xuống sự sợ hãi, Yoongi cùng Daisy bước sang bên xe. Vũ khí đã sẵn sàng, giương cao trước mặt với tâm thế chuẩn bị. Chẳng có cách nào để biết đám kia là thây bộ hay thây lao, nhưng có một điều chắc chắn. Họ sẽ không thoát được nếu không nổ súng.

Rét buốt gặm nhấm nước da Yoongi, người đàn ông ổn định nhịp thở cùng ánh mắt không rời khỏi đám quái trước mặt. Con đầu đàn đang lướt đến trông có vẻ già nua, hẳn từng là một lão cao tuổi. Nó tới gần, Yoongi nhìn thấy khung xương hàm lệch để lộ cái lưỡi rách cùng hàm răng dính máu, sắc nhọn. Bất ngờ, thể như một ngọn lửa vừa bùng lên giữa đám thây ma lúc gã quan sát chúng. Gã thét lên, căng thẳng tột cùng.

"MẸ KIẾP! THÂY LAO!" Yoongi đẩy Daisy ra sau lưng, gã giương tay, nhắm bắn chuẩn xác, Yoongi nhanh chóng nổ hai viên đạn không trượt viên nào. Đầu đạn xuyên qua sọ con tang thi với độ chính xác tuyệt đối, khiến nó ngã vật xuống trong khoảnh khắc.

Sợ hãi trói buộc Daisy khi em nhìn thấy đoàn tử thi đang đến ngày một nhanh, trong đó có lẫn cả thây bộ và thây lao.

Yoongi nhìn thấy cánh tay xuất hiện phía bên phải, gã bật ra, giữ Daisy sau lưng. Thân hình vặn vẹo không biết từ đâu đến đã cố nhiễm bệnh Yoongi một cách vụng về, nhưng bị gã nắm lại, giơ tay kia nhắm thẳng vào đầu.

Máu bắn lên mặt Yoongi, vấy bẩn nước da trắng sứ, "Chó chết!" gã chửi, vội quệt thứ dịch đỏ khỏi mặt, chỉ khiến nó nhoè ra. Gã không thể để bất cứ DNA của thây ma nào dính lên người được, hoàn toàn không hoặc gã sẽ có nguy cơ bị nhiễm. Đây thực sự là một nhiệm vụ khó. Không còn thời gian để lau sạch nữa rồi.

Đám thây bộ đang đến từ mọi hướng.

"Tsk" Yoongi tặc lưỡi, cắn môi, gã tiếp tục ngắm bắn vào binh đoàn đang tới. Cái cảnh thây bộ đã gần, thây lao còn gần hơn. Thực sự là quá nhiều.

Nheo mắt ngắm lũ thây lao phía trước, Yoongi bắt đầu nổ súng, từng viên đạn thành công ghim sâu vào thi thể thối rữa, khiến chúng gục xuống đất. Nhưng đã quá muộn. Đám thây bộ dường như có đủ thời gian để tiến tới, ép Yoongi phải chạm trán cự li gần. Cũng là điểm yếu của gã.

Trước cảnh hỗn đoạn ấy, Yoongi còn chẳng thể giắc lại vũ khí xuống thắt lưng, chỉ có thể quăng chúng sang một bên rồi vung nắm đấm vào kẻ địch, hất mái đầu xanh bị gió thổi bay khỏi tầm mắt.

"Daisy!" Yoongi gọi, vung chân gạt con xác sống đang bám víu khỏi. Yoongi tự mình vật lộn để giữ lũ thây bộ ngoài rìa. Thể trạng yếu ớt của gã cũng chẳng giúp được gì, gã dường như đã có cảm giác buồn nôn từ cơ thể vận động quá sức, "Bắn vào chân bọn chúng!"

Daisy có cảm giác nhịp thở của em nghẹn lại trong họng khi trông xuống thứ vũ khí chết người dưới tay, "Nhưng em-"

"CỨ BẮN ĐI!" Yoongi gằn, mồ hôi lấm lem trên trán khi anh vung cánh tay giáng thêm một cú đấm vào con xác sống. Yoongi không còn thời gian lấy khẩu súng từ tay Daisy, gã quá vật vã với việc cận chiến rồi.

Hít một hơi sâu, Daisy giương vật kim loại lên trước, ngắm vào con thây bộ đang tiếp cận Yoongi. Em cố ngắm chuẩn nhất có thể, ngón tay bóp cò. Viên đạn bay thẳng vào chân nó, khiến con quái vật loạng choạng ngã, bò lê lết từng bước.

Dẫu Yoongi có chiến đấu kiên cường hay Daisy có bắn được bao nhiêu viên đạn, họ vẫn còn bị lấn át về số lượng. Daisy cảm nhận được nước mắt đã bắt đầu đong đầy trên khoé mi khi phải lâm vào tình cảnh này. Có lẽ đây là kết thúc.

Nhìn vào đoàn binh rồi tới Yoongi, Daisy nhận ra những bước chân của gã đã bắt đầu kiệt sức, nước da cứ ngày một nhợt nhạt, gã đang yếu đi. Gã đã cố gắng hết mình để chặn đứng càng nhiều thây bộ càng tốt, nhưng với tình hình hiện tại. Điều đó dường như vô nghĩa. Đến nước này, họ đều sẽ thành những miếng thịt tươi.

"YOONGI!" Daisy hét lên sợ hãi.

Thời gian như chậm lại khi Yoongi trượt chân, hoàn toàn mất sức mà ngã xuống. Gã nửa tỉnh nửa mê cố gắng đẩy đám thây bộ đi, nhưng thất bại khi một con xác sống lao tới. Yoongi đẩy nó ra, hàm răng sứt mẻ cứ ngày một gần mặt gã.

Daisy định chạy đến người đàn ông vừa ngã xuống, nhưng ai đó đã lao ra trước em.

Hoang mang cùng cảm kích là tất cả những gì Daisy cảm thấy khi một dáng hình choàng mũ xuất hiện từ trong rừng. Người con trai lạ mặt vội vã lao ra trước Yoongi, dùng lực đá con thây bộ khỏi.

Cậu luồn tay vào túi áo, lôi ra hai con dao hai bên, ánh bạc loé lên dưới vầng trăng toả sáng trong bóng tối. Gió bắt đầu ùa quanh người con trai, thổi bay chiếc mũ hoodie khỏi gương mặt bị che khuất.

Daisy ngỡ ngàng,

"Cần giúp một tay không?"

----

written by kxmtae__

vtrans by -hibibana

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip