119

Khu A.

Sau bữa tối không ai đến dùng bữa, đám giúp việc vẫn phải dọn thức ăn, rửa bát đĩa.

"Cẩn thận vỡ chén, để tâm vào."

"Mày điêu vừa thôi."

"Không, tao thề với trời đất tao nói thật. Rõ ràng tao thấy tiểu thư Nami ngồi cạnh cậu hai, hai người thân mật vô cùng."

"Mày bảo tiểu thư Nami và cậu cả Sehun nằm chung một giường tao còn tin được, chứ với cậu hai Taehyung..."

"Trời ơi, đầu tiên tao cũng nghĩ mắt bị lé đấy chớ. Nhưng đúng là sự thật 1000%."

"Chả nhẽ tiểu thư ấy muốn cưa cả hai cậu chủ nhà mình?"

"Cỡ đó cũng dễ lắm... nhưng mà... với cậu hai Taehyung, è, không tin được!"

"Phải đấy, cậu hai xưa nay có ưa con gái đâu. Ai đụng vào còn chết như chơi ấy chứ."

"Tao thề tao nói thật mà, tiểu thư Nami đẹp quá chứ bộ."

"Không lẽ hai cậu chủ nhà mình yêu một người?"

"Như phim truyền hình ý nhỉ... hi..."

Yura trở ra phòng ăn, gặp cô quản gia.

"Chị nghe về chuyện bên khu B chưa?"

"Rồi. Con ranh đó may mắn lắm."

"Chúng ta không cần phải loại cái gai trong mắt bằng sức của mình nên nhờ một kẻ khác."

"Ai?"

"Leader..."

"Chẳng phải hắn đã thất bại và bị cậu cả Sehun..."

"Hắn sẽ không dừng lại đâu. Lần này chỉ là thiếu tính toán nên mới vậy. Chị nghĩ sao nếu... chúng ta giúp hắn đây."

"Ổn lắm... ngày càng thông minh đấy, Yura"

23h hơn.

Jisoo nằm trên giường ngủ ngon lành. Sehun ngồi cạnh, mải nhìn nhỏ ngủ, tay vẫn nắm lấy tay Jisoo. Quản lí của Sehun bước vào.

"Cảm ơn cậu chủ."

"Vì sao?"

"Vì đã quay trở về cứu cô ấy."

"Cô ấy là người của mày sao mà cảm ơn?"

"Em có thể biết tại sao... cậu chủ quay về không?"

"Không biết. Nhưng không có lần sau đâu."

Reng. Di động của Sehun rung, cậu mở máy:

"Sao?"

"Em xin lỗi, cậu chủ. Cảnh sát cơ động rượt ghê quá. Tụi em chỉ cho được một ô tô vào kho phế thải gần công viên được thôi. Một ô tô còn lại và đám anh em bị tóm mất rồi ạ."

Bàn tay Sehun bỏ ra khỏi tay Jisoo. Cậu đứng dậy, người bắt đầu nóng lên.

"Vậy là chỉ giữ được một nửa kho thiết bị?"

"Em xin lỗi. Không ngờ lần này lũ cớm xiết ghê quá."

"Được rồi. Chúng mày rút đi. Cho tao địa chỉ chính xác cất chiếc xe còn lại."

... ...

Sehun tắt máy, nuốt khan.

"Không đưa được hàng về sao, cậu chủ?"

"Bị lũ hải quan giữ lại nhưng chúng đã dỡ lên ô tô trốn đi. Rồi lũ cảnh sát cơ động đuổi theo bắt được một ô tô, nửa kho thiết bị. Giờ phải tìm cách đưa chiếc xe còn lại về đây."

"Vậy là... mất một nửa. Nếu cậu chủ đến nói chuyện với bọn hải quan trước... có lẽ đã..."

"Im đi. Nếu mày không gọi giữa chừng, tao sẽ đến được."

Sehun lại phía bàn, mở ngăn kéo lấy ra chiếc iPad, mở bản đồ thành phố. Ngón tay cậu di chuyển trên màn hình.

"Đây là chỗ bọn đàn em giấu chiếc xe. Chắc chắn xe của lũ cảnh sát đang tìm kiếm. Nếu chỉ là cục điều tra của thành phố thì không vấn đề gì, nhưng bọn cảnh sát cơ động của quốc gia thì... không dễ chơi."

"Phải tìm cách đưa chiếc xe về trước lúc ông chủ hỏi đến."

"Được rồi, tao sẽ lập kế hoạch. Mai hành động. Nếu thất bại nữa, là mất trắng, là mắc tội lớn với ba!"

... ...

1h sáng. Nhạc từ mp3 không đủ để khiến Taehyung ngủ được. Cậu quyết định đến phòng thí nghiệm làm việc...

Phòng TN nằm ở khu cuối cùng căn biệt thự, cạnh những phòng quan trọng cũng lắp đặt hệ thống bảo vệ JPA cấp cao... Taehyung bước vào, cửa tự động khóa lại để chế độ hỏi mật mã. Không mặc áo bảo hộ, cậu chỉ đeo hai chiếc găng tay trắng. Phòng TN ngổn ngang những bàn đá xây kính bao bọc, đặt đầy những chất hóa học, chất điều chế và những chất cần thiết khác. Taehyung đã sắp hoàn thành việc chế tạo một lô kịch độc M1xx mới.

... Cúi người kéo ngăn kéo, tay Taehyung lấy ra một ống đựng dung dịch rỗng, nhưng không may làm một cuốn sổ nhỏ hất ra và rơi xuống sàn. Theo phản xạ tự nhiên, cậu cúi tiếp nhặt cuốn sổ lên.

Lật vài trang... đó là cuốn sổ ghi chép của Minho về một căn bệnh rất nguy hiểm, hiếm gặp trên thế giới. Những biểu hiện của bệnh, phân tích mức độ nguy hiểm và hướng điều chế thuốc chữa được ghi chép khá phức tạp.

Taehyung chẳng quan tâm lắm, cho tới khi thấy ở một dòng cuối cùng trang giấy, Minho đã ghi tên một người con gái... "JISOO"!

Tay Taehyung lập tức giở lại đọc những biểu hiện của bệnh. Giọng nói khẽ buông ra:

"Smith – agen??"

... ... ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip