132
Vụ kết thông gia giữa Kim Jungwon và Lee Hyunsik chỉ là cái vỏ bọc cho mối quan hệ giữa hai ông trùm mafia. Kim Jungwon đương nhiên hiểu rõ việc này cần thiết và quan trọng đến mức nào đối với ông ta. Còn Lee Hyunsik từ lâu đã muốn lợi dụng chất xám của Kim Taehyung, người đã làm nên một nửa sự nghiệp cho Kim Jungwon.
"Ông ấy nói hôm nay sẽ qua nhà mình thưa chuyện."
"Đúng là con gái bất hiếu mà! Mất bao công sức cho con học hành tử tế, vốn muốn con tốt nghiệp xong sẽ về đây giúp ta, không ngờ mới về chưa được bao lâu đã nói muốn lấy chồng, bỏ rơi người cha già này."
"Kìa cha, chẳng phải con đang giúp cha xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với gia đình Kim Jungwon đây sao?"
"Sao hả? Muốn về bên đó làm vợ hiền dâu thảo đến mức đó rồi cơ à?"
"Cha này...." – Nami khẽ cười "Dù sao thì... con cũng sẽ cố hết sức. Cho dù không làm tròn bổn phận làm dâu một cách xuất sắc thì con cũng sẽ không bao giờ phản bội lại 'đức ông chồng' của mình đâu."
"Con quá ngây thơ hay bị tên con trai nhà đó làm cho lú lẫn rồi hả? Con nghĩ Kim Jungwon thực sự muốn dâng con trai hắn cho chúng ta sao? Ta sẽ ngạc nhiên lắm nếu biết mục đích của hắn không phải là cuộc gặp mặt sắp tới đấy."
"Thôi mà cha... Chuyện đó đối với cha cũng đâu phải ngoài tầm tay chứ? Coi như cha nể mặt đứa con gái này, giúp... bố chồng con một lần đi, có được không?"
"Hahaha..." – Lee Hyunsik phá ra cười "Con đã đổi cách xưng hô nhanh thế rồi cơ à? Kim Jungwon chắc chắn đang âm mưu gì đó. Thông gia... mối quan hệ này đủ để biết chưa nhỉ?"
...
Một thói quen thường nhật, Taehyung ngồi trên thành cửa sổ, mắt nhắm nghiền như đã ngủ, tai đeo MP3, thả lỏng người chìm trong sự tĩnh lặng và rờn rợn của bóng tối. Kết hôn? Taehyung chẳng suy nghĩ nhiều đến cái sự kiện quan trọng ấy. Đó đơn giản chỉ là một việc Kim Jungwon muốn cậu làm, là yêu cầu và cũng là mệnh lệnh. Cậu không thể và cũng không có ý định phản kháng. Taehyung chưa từng nghĩ sau này sẽ làm gì, tương lai sẽ ra sao... Thời gian trôi đi vô định, đã quá lâu kể từ lần cuối cậu có cảm giác sống như một con người, khi mà bộ não cậu – ngày qua ngày – làm việc không khác gì một cỗ máy. Cũng quá lâu rồi, cậu không hề đặt chân ra thế giới bên ngoài, khu biệt thự như nhà tù giam hãm cậu - không hề khóa - nhưng cũng không có cơ hội cho cậu thoát ra...
"Cậu chủ." Tay quản lí bước vào.
"Tên Leader đã để một tên đàn em kết liễu mình tối qua. Đám tội phạm đã gặp em và bày tỏ ý nguyện được trở thành người của cậu chủ."
Taehyung im lặng, để mặc tay quản lí tự làm theo ý mình.
"Em sẽ tạm sắp xếp chúng chuyển sang phòng khác. Cái lỗ hổng ở phòng của chúng bây giờ, em sẽ cho người xử lí sau... Em nghĩ, sau khi kết hôn, cậu chủ nên chú ý đến hành động của mình hơn..."
"Em không thích cậu chủ bị ép buộc mọi chuyện nhưng kết hôn với cô gái đó sẽ mang lại nhiều lợi ích lớn – trước mắt chính là... tránh xa cô ta. Lễ cưới sẽ được tổ chức vào thứ bảy này ở ngoại thành. Ông chủ đã thuê hơn 100 nhân công để lo liệu mọi chuyện nên chắc bữa tiệc cũng không đơn giản chút nào..." Taehyung để tay quản lí nói một mình, đến mắt cũng không thèm mở, tựa hồ những lời hắn nói còn không bằng không khí thoảng qua tai cậu...
........
"Anh Taehyung!"
Nami sung sướng gọi ngay khi vừa bước vào phòng 102.
Nhỏ cũng không hiểu vì sao có thể đồng ý lấy một người thậm chí chưa từng mở miệng nói với mình một câu nào. Vậy mới biết thế nào là sức mạnh của tình yêu sét đánh. Nhỏ đã từng vô cùng tự tin dù phải đứng trước bất kì người đàn ông nào.
Nhưng khi gặp Taehyung, Nami đã không còn giữ được dáng vẻ tự tin đó nữa. Nhỏ cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa, nhỏ sợ khoảng cách đó sẽ khiến nhỏ chẳng bao giờ có được Taehyung. Và giờ thì cơ hội làm vợ hợp pháp của Taehyung đã đến. Có lẽ quá đột ngột, bất ngờ và hơi... vô lý nhưng Nami không thể không nắm lấy nó. Nhỏ sợ không có cơ hội thứ hai.
"Em nghĩ đã có người thông báo về lễ cưới cho anh rồi nhưng em vẫn muốn tự mình nói ra... Cha bảo em chỉ cần lên kể hoạch và lo vụ khách mời, tiền tổ chức cha sẽ lo hết. Cha bảo đó là... ý của anh."
"Chúng ta sẽ... kết hôn ở thánh đường, chỉ có anh và em, có cha sứ chứng giám. Đã hơn 1000 lần em tưởng tượng cảnh ấy trong mơ, không ngờ rằng cuối cùng giấc mơ đó cũng trở thành sự thật. Và càng không ngờ, ngườì thực hiện nó cùng em... lại là anh." – Nami khẽ mỉm cười – "Sau đó sẽ có 1 party lớn ở ngoại ô. Em biết anh không thích những nơi ồn ào nhưng cả cha anh lẫn cha em đều muốn đám cưới phải thật linh đình..."
"Anh à, em không biết anh cảm thấy thế nào nhưng em thì... vui lắm... sợ nữa! Ngày đó càng đến gần, bên cạnh niềm vui, nỗi sợ trong em ngày càng lớn. Em sợ tất cả chỉ là giấc mơ... em sợ nếu tỉnh dậy sẽ không còn cơ hội ở bên anh nữa... vì vậy, nếu đây là mơ thì hãy cho em mơ đến cùng, đừng để em thức giấc quá sớm anh nhé! Tình cảm của em hoàn toàn chân thành và nghiêm túc... chỉ cần vừa nghĩ đến anh tim em đã đập rộn ràng... chỉ cần nhớ đến anh em đã có thể cười cả ngày..." – Nami cười – "Dù vậy, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm 1 người vợ tốt lắm đâu..."
"Gặp lại nhau vào... ngày cưới, anh nhé, ngày mà anh sẽ mãi mãi thuộc về em, chỉ riêng mình em thôi... Em ... Lee Nami này... sẽ không-bao-giờ buông tay anh ra đâu."
Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi và những sự ràng buộc... Đôi khi con người phải thay đổi vì những ràng buộc ấy... Đôi khi con người vì sự ràng buộc... nên không thể thay đổi... Như câu chuyện về quyền lực và tình yêu... rốt cuộc thì, những thay đổi và ràng buộc của cuộc sống nhiều tham vọng vô đáy của con người... hay cái gọi là tình yêu trong trái tim sẽ chiến thắng???.... Không gì là không thể!!!
Thứ Bảy.
Ngày cưới.
"Cậu chủ, sắp đến giờ rồi. Xe đang ở ngoài, cô dâu đang đợi cậu ở thánh đường..."
Tay quản lý đặt một hộp lớn đựng bộ vest trắng lịch lãm xuống bàn, rồi quay người bước về phía cửa. Một lúc sau, Taehyung rời khỏi bệ cửa sổ, tiến lại gần chiếc bàn, lấy chiếc áo khoác trắng vắt lên thành ghế, khoác vào và kéo khóa cao cổ—che gần hết chiếc tai nghe. Cậu mở ngăn kéo, lấy chiếc mũ lưỡi trai đen đội sụp xuống. Hôm nay là ngày cưới của mình, nhưng cậu cũng chẳng có ý định để kẻ khác nhìn thấy khuôn mặt này.
Năm phút sau, Taehyung lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sehun đang cài khuy tay áo, chuẩn bị rời khỏi nhà đến bữa tiệc.
"Nếu sự kiện đình đám này không có quá nhiều máy quay, phóng viên và cả tay Davinci ấy, ta vẫn có ý định mang em theo đấy, người đẹp."
Cậu liếc mắt nhìn Jisoo. Nhỏ đang ngồi dưới sàn, mân mê bộ xếp hình khổ lớn. Quản lý của Sehun đã tìm ra cách khiến cô bé ngoan ngoãn ngồi một chỗ mà không chạy lung tung—cho chơi xếp hình.
"Nhưng có lẽ để em yên vị trong lồng và đặt cái lồng ấy vào thế giới của riêng ta sẽ an toàn hơn. Chỉ cần mang em ra hóng nắng một chút thôi, lũ chó săn sẽ đánh hơi thấy liền. Có lẽ hơi ích kỷ, nhưng... em là của ta!"
Sehun kéo cà vạt lên, ngắm mình trong gương lần cuối rồi tiến lại phía Jisoo, cúi người.
"Không dẫn người tình đi theo thật khó chịu... Mười ngày nay ta không nếm qua người phụ nữ nào, tất cả là vì em. Không phải em cần chịu trách nhiệm sao?"
Cậu ngồi hẳn xuống bên cạnh, đưa tay nâng cằm Jisoo lên, xoay cô lại đối diện mình.
"Lúc nào ta cũng chủ động, sao lần này em không thử xem?"
Sehun giữ nguyên tư thế chờ đợi. Cuối cùng, Jisoo gạt tay cậu xuống, quay lại với bộ xếp hình, buông một chữ:
"Bận."
Sehun bật cười trong cổ họng.
"Cứ thế này... ta sẽ chán em sớm thôi."
Cậu cúi xuống, đặt môi lên má cô rồi đứng dậy.
"Đi đây, người đẹp. Đừng nhớ ta quá đấy nhé!"
Cửa phòng Sehun không được đóng kín mà chỉ khép hờ... Và Taehyung, sau một cái liếc tưởng như vô tình, vừa quay mặt đi. Trong một giây, hàng mi rợp cụp nhẹ, hàng ngàn mũi tên như xuyên không đâm thẳng vào trái tim cậu. Nhói! Chỉ một giây thôi, Taehyung tiếp tục bước...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip