22 , 𝒾 𝓌𝒾𝓁𝓁 𝒸ℴ𝓂ℯ 𝓉ℴ 𝓎ℴ𝓊
[tôi sẽ tiến về phía em]
- Em cảm thấy như chúng ta đang ân ái giữa lúc làm việc vậy, cảm giác ngài có chút...
"Có chút cũng thích em."
Và quyết định im lặng của Kim Taehyung đã thành công biến bầu không khí giữa bọn họ trở thành gượng gạo.
Phải rồi, Park Jimin trông mong gì ở hắn chứ, đáng lẽ ra phải nghĩ tới chuyện ngượng ngùng này trước khi nói... coi như đây lại là cậu gây lỗi rồi đi.
- Vì em không thoải mái nên chắc sẽ phải tập nạp độc tố một mình thôi. Trời cũng sắp tắt nắng rồi, nên nhanh một chút.
Gượng cười rồi đứng dậy tự tách mình ra khỏi hắn, Park Jimin vẫn là cảm thấy rất hối hận khi nói cho Kim Taehyung biết suy nghĩ linh tinh của mình.
Giờ thì hay rồi, cậu ấy thật sự rất ghét cái bầu không khí chết đẫm này!
Đến phía sau cái cây lớn rồi hoá thành một con bọ hung nhỏ nấp đi không để hắn quan sát biểu hiện của mình nữa, Park Jimin coi như là đang làm điều vô nghĩa để tách biệt khỏi sư phụ rồi đi, bởi vì Kim Taehyung là thần thánh kia mà, huống hồ cậu còn là đồ đệ thân cận của hắn, làm sao Thần Hổ không nhìn ra được rằng em lại vì chuyện này mà buồn nữa rồi kia chứ.
Bọ hung thì đúng là không nhìn được biểu hiện thật, nhưng hắn có thể làm phép để đọc suy nghĩ của cậu ấy mà. Kim Taehyung có bao nhiêu cách kia chứ, chỉ có hắn tránh được cậu ấy thôi chứ làm đồ đệ thì làm sao có tư cách đòi tránh sư phụ.
Nghĩ tới, Park Jimin liền không ngốc nghếch nữa mà trở về làm dạng người tiếp tục tập trung vào bài học tách độc tố của ánh nắng trước khi mặt trời xuống núi. Công thức mới của cậu ấy đấy, mỗi khi đau lòng thì cứ lơ hắn đi là được, để sư phụ muốn làm gì thì làm, cậu ấy chỉ khi hoàn thành xong việc của mình thì mới có thể tránh hắn được nên gì thì gì cũng phải tập trung vào chính chuyện trước. Huống hồ không lơ Kim Taehyung đi thì cũng đâu thể làm gì được hắn nữa; "người ta" là sư phụ, "người ta" là thần, cậu đến tư cách buồn phiền về người ta còn không có thì còn làm được gì nữa đâu.
À, mới nói sẽ lơ đi vậy mà lại nghĩ về hắn nữa rồi, thật là-
Không chịu khuất phục, Park Jimin tạo ra một vòng chắn giữa cậu và thế giới để có thể hoàn toàn tập trung vào bản thân mà thực hiện chuyện "mở lòng đón nhận thứ mới" mà sư phụ đã nhắc tới trước đó; Miêu Tinh vận nội công tách độc tố ra khỏi ánh nắng, mang nó từ trên trời cao xuống tới trước mặt mình, có chút điên cuồng mà liên tiếp đập chúng vào người buộc thân thể dung nạp như cách Kim Taehyung đã làm vào lần trước đó.
Dĩ nhiên kết quả vẫn là không được vì chẳng giống khi đó được hắn ôm rũ bỏ phòng bị, bây giờ Phác Chí Mẫn vì tâm trạng bất ổn còn muốn co mình lại khỏi thế giới thì hiển nhiên là không dung nạp được thứ mới.
Những "quả cầu độc tố" được mang xuống rồi lại bay ngược lên trở về với "vật chủ", Miêu Tinh một chút cũng không nạp được cái gì cả.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cậu ấy sẽ chịu thua, Park Jimin thay vì nói là kiên trì thì giống với đang phát tiết hơn, cậu vẫn tiếp tục lặp lại một vòng tròn thất bại đó của mình cho đến khi... cho đến khi cậu cảm nhận được ở phía sau có xuất hiện "ấm áp" và một cái ôm quen thuộc.
Bây giờ cuồng dã mới có giấu hiệu ngừng lại, bây giờ Park Jimin mới thôi dùng bản thân để phát tiết.
- Ngài đã phá vòng kết giới của em sao?
Nếu thật sự là như vậy thì chắc chắn Miêu Tinh sẽ tức giận ngay lập tức, bởi vì đó lại là sư phụ tự ý, không tôn trọng cậu ấy. Vòng bảo vệ cậu tạo ra để ngăn cách bản thân thế mà hắn chỉ cần muốn thì lại phất tay phá đi luôn; như vậy chính là không tôn trọng giới hạn của cậu ấy, như vậy thì chính là hắn chỉ cần bản thân muốn thì liền vượt qua giới hạn định sẵn nhưng đối phương thì lại cấm cản không cho được phép làm như vậy.
Nếu Thần Hổ đã làm thế thì Miêu Tinh sẽ ngay tức khắc mọc móng vuốt.
Nhưng không phải, ngài đã không làm thế.
Bởi vì ngài chưa bao giờ không xem trọng em, bởi vì ngài chưa bao giờ muốn đối xử với em không công bằng, bởi vì ngài hiểu em nhất.
- Kết giới của em có lỗ hỏng. Ta không phá huỷ nó, nó tự mở ra khi ta bước vào.
Lỗ hỏng đó chính là hắn, lỗ hỏng đó chính là điểm mạnh cũng như là điểm yếu của Park Jimin. Thần Hổ là lỗ hỏng duy nhất trong trái tim sắt đá của Miêu Tinh, là người duy nhất cậu có thể... hoàn toàn mở lòng.
- Vậy ngài bước vào kết giới của em để làm gì?
- ...
Lại là im lặng, Kim Taehyung lại lựa chọn im lặng.
- Em phải tập luyện nhiều hơn, mau buông em ra.
"Đã thế thì hãy cứ lẳng lặng mà rời khỏi đi chứ, sao lại làm vậy, sao lại cứ chơi đùa với tâm trí em như vậy?"
- Ta xin lỗi.
Buông vòng tay đang níu giữ thân người của cậu ấy ra, Kim Taehyung có chút bẽn lẽn nắm lấy bàn tay nhỏ mà nói ra điều phiền muộn của cả hai bọn họ.
- Ta cũng giống như em, không hề dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai cả.
Hắn từng bị phản bội, từng trải qua tan vỡ, từng đối với thế giới tồn tại nhiều thất vọng, từng nếm qua đắng cay để có được vị trí hiện tại; vì vậy nên như em cũng thấy đấy, lưng hắn nhiều sẹo, ngực hắn cũng đầy rẫy vết cắt, trước khi có thể tự chữa lành cho mình hắn cũng đâu dễ dàng gì. Từng nỗi đau một đều hằng dấu lên con người này hết cả rồi; hắn vẫn còn nhớ mình đã đau đến thế nào chứ, hắn vẫn còn nhớ mình đã thất vọng đến thế nào chứ; vậy nên hắn lại phải khép chặt lòng mình mà, vậy nên hắn mới phải tự ôm lấy mình mà.
- Ta không thể ngay lập tức tiến về phía em.
"Lạnh lùng, kiêu ngạo, xa cách,..." đều là những từ họ dùng để miêu tả Kim Taehyung.
"Ấm áp" mà Park Jimin nói cậu rung động vì nó là không có, "dịu dàng" mà Park Jimin hay thì thầm với hắn rằng em rất thích cũng không có. Vốn dĩ thì con người thật của Thần Hổ chính là những tính từ khô khan kia, vốn dĩ thì ngài không hề tốt đẹp như em nghĩ, vốn dĩ thì từ đầu quyết định thương Kim Taehyung Park Jimin đã phải chấp nhận mang phần thiệt về mình rồi.
Hắn biết, tất cả hắn đều biết hết.
"Nhưng ta thật sự cũng không muốn, ta cũng không muốn đối với em tàn nhẫn."
- Tiểu Miêu, sư phụ cũng không hoàn hảo, ta cũng không hề muốn em phải chịu đau đớn khi yêu ta.
- Sư phụ lúc nào cũng muốn bảo vệ em cả, em cũng biết điều đó mà...
Hắn sợ nếu họ không đến đâu thì cả hai sẽ đều phải đau, hắn sợ nếu vì đau mà Park Jimin quay trở về tà đạo hỏng mất một đời thì sẽ không tốt, hắn sợ nếu chấp nhận dang tay ôm lấy em vào lòng rồi thì lại sẽ có ngày hắn vụt mất em khỏi vòng tay. Trải qua nhiều không đồng nghĩa với chuyện phải thích nghi đau đớn, hắn vẫn ghét tan vỡ, hắn vẫn ghét phản bội, hắn vẫn ghét thất vọng. Thậm chí là sẽ tan vỡ đến không thể chắp vá nổi nữa nếu nó xảy ra trên em, người mà hắn vẫn luôn tay đẩy ra xa.
Bởi vì "em" quan trọng lắm, ngay giây phút nghĩ mình phải tách bản thân ra khỏi em thì Kim Taehyung đã biết được hắn đã, đang và sẽ tin tưởng người này rất nhiều rồi. Vậy nên mới phải tách rời, vậy nên mới phải khổ sở như vậy vì sợ nếu "hợp" rồi thì sẽ "tan".
Nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Bởi vì bây giờ hắn lại nghĩ khác rồi.
Bây giờ hắn nghĩ... dù có phải tan vỡ hay thất vọng thì tất cả cũng đều xứng đáng cả thôi, bởi vì "hợp" rồi thì mới có thể "tan" mà, nếu thật sự không có gì là mãi mãi và bọn họ sẽ có ngày phải trải qua đau đớn tột cùng đi chăng nữa thì nó cũng đều xứng đáng cả, vì hơn cả nỗi sợ-hơn cả bất cứ thứ gì, được bên cạnh em mới là thứ mà hắn muốn hướng tới bây giờ.
- Vậy nên điều ngài đang muốn nói ở đây là gì?
- Kim Taehyung, em không đoán. Em sợ mình sẽ nghĩ sai lắm...
- Ta xin lỗi vì đã khiến em tổn thương và... Xin hãy chờ ta, tuy là không thể nhanh nhưng-
Cái ôm bất chợt của Park Jimin thành công dừng lại sự "mất bình tĩnh" bên trong Kim Taehyung.
Thật sự thì cả ngàn năm qua cậu ấy đã chờ gì chứ? Chẳng phải chỉ chờ có mỗi chuyện này thôi sao? Chẳng phải chỉ chờ hắn hướng về cậu ấy duy chỉ một chốc này thôi sao?
Phải, cả ngàn năm qua đều cố gắng chỉ vì một điều này thôi, nên bây giờ mới vui đến phát khóc như thế...
- Xin hãy chờ ta, tuy là không thể nhanh nhưng ta hứa sẽ từng chút một tiến về phía em.
Đưa tay lên giúp em lau đi những giọt nước mắt không phù hợp với mình, Kim Taehyung lần này cũng như mọi khi nhẹ nhàng trấn an Park Jimin, hệt như cách mấy ngàn năm qua em đã luôn làm với con tim khép chặt của hắn vậy- dịu dàng vỗ về.
:leehanee
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip