35. B

- Kim Tổng của chúng ta tới rồi kìa!

- Chào mọi người ạ!

Anh cười nhẹ nhàng, vẻ mặt lễ phép chưa bao giờ thấy đối với Jin.

Park Jimin bỏ đũa, đứng dậy.

Kim Seok Jin người duy nhất có thể cứu vãn tình hình kéo tay áo cậu lại, nghiêm mặt bắt buộc "cấp dưới" ngồi xuống.

Và rồi "cấp dưới" cũng tạm thời yên ắng.

Kim Taehyung biểu cảm thoáng chút hoảng loạn.

- Vào ngồi đi, đứng đó chi đứng quài?!

Min Yoongi.

- Đúng rồi, vào ngồi với anh nè!

Jung Hoseok tươi cười, kéo ghế còn trống cạnh mình ra vui vẻ nhường cho "đứa em chồng" duy nhất.

- Đặt mông xuống tao lấy kiếm của Park Jimin tao xiên từ trên đầu xiên xuyên xuống tới ghế.

Min Yoongi thân thiện mỉm cười, cầm dao gọt táo, để sẵn tủ lạnh cho tráng miệng.

- Đừng trút vào trái táo. Vào bàn đi. Còn em, tới kế bên bé Min ngồi, nó xiên thật, không có giỡn.

Seok Jin thở dài. Đời người chưa bao giờ anh thấy cái đám nào mà đồ ăn dọn ra trước mỏ rồi mà nó vẫn còn lộn xa lộn xộn, nhốn nha nhốn nháo.

- Hyung, em lớn rồi!

- Anh thích gọi bé?

- Thì anh thích thì anh gọi, làm thấy ghê!

À, hai cái con người này cãi nhau qua lại vụ "bé" hay "không bé" "quài" á mà, không cần để tâm đâu.

- Nhanh nhanh, đói rồi! Taehyung, vào chỗ vào chỗ. Bởi vậy gọi đầu tụi nó tới chi không biết!

Kim Namjoon mệt mỏi rồi!!!

- Thích.

Mặc dù Kim Namjoon hay tạo nghiệp lắm nhưng mà chỉ có vợ mới đủ "trình" quật anh thôi nha!

- Anh không thích ngồi gần người đó đâu, anh ngồi với em nha!?

Jeon Jungkook đang bới tới chén cơm thứ năm rồi...đừng để Kim Seok Jin phang tô canh vào mặt em nó chứ!

- Anh đừng có lôi em vào! Ngoan ngoãn vào chỗ đi! Để lát nữa Jin hyung đói rồi ổng tán cho vài cái thì đừng có than với em!

Jeon Jungkook đem "vứt" cậu vào lòng "ai kia".

Trả hàng, trả hàng, trả hàng!!!

---------------

Sau một đống sóng gió thì cuối cùng bảy vị oái ăm kia đã có thể yên vị vào chỗ. (tại tác giả thích cù nhây nên vậy.-.)

- Mọi người bình thường ăn uống cũng im lặng vậy ạ?

Kim Taehyung cầm chén cơm, cẩn thận lên tiếng.

- Tại có anh thôi.

Jungkook.

- Ah, mọi người cứ bình thường đi ạ! Cứ coi như em không có ở đây cũng được!

Với mục đích "làm thân" với những người xung quanh Jimin thì anh càng mong mọi người có thể bỏ đi sự khách sáo.

- Bình thường cũng được. Miễn em biết giữ mồm giữ mép!

Namjoon đặt gắp rau vào chén Seok Jin, nói.

- Không sao đâu! Bình thường em cũng giữ mồm giữ mép mấy chuyện của Yoongi hyung mà! Em quen rồi, mấy cái chuyện của Jiminie nữa, mọi người cứ nói chuyện tự nhiên đi ạ!

Park Jimin nhột nhẹ nhàng:))))

Cũng từng kè kè bên nhau tới mức chuyện gì cũng chia sẻ đấy...

- Vậy được! Anh tính hỏi nãy giờ rồi.

- Hỏi gì cơ?

Jung Hoseok lanh lẹ.

- Ờ, lanh lắm! Ông ta chết chưa?

Kim Seok Jin hỏi.

Jung Hoseok sặc cơm:)))

Lý do đơn giản là vì...

- Hôm qua đi chơi với em, đơn hàng một trăm phần trăm chưa được đọc qua.

Yoongi thay Hoseok trả lời, bỏ cơm vào miệng, liếc nhẹ sang con người nào đó hôm qua mạnh miệng bảo rằng rảnh rỗi lắm bắt buộc anh chở đi chơi.

"Tiểu Hi Vọng" cười cười, đại ca, tha lỗi, ngày mai em liền làm! Ở đây em út nhiều lắm, ít nhất đừng làm bẽ mặt em chứ!

- Ngày mai?!

Kim Seok Jin tâm trạng đang thoải mái không để bụng.

- Vâng! Ngày mai!

Đa tạ!

Xong một việc.

- Yoongi hyung?

Với cương vị là người xém cao nhất, Kim Namjoon tiếp tục.

- Hôm qua đang làm thì baby gọi tới, hơi chật vật nhưng mà cũng xong rồi.

Yoongi bỏ đũa cơm vào miệng, an tâm nói.

Seok Jin cú nhẹ vào đầu Hoseok.

- Em lộng quyền thế nhỉ?

- Em lộng quyền khi nào? Anh là tự nguyện. Đúng không anh ơi?

Anh trả lời sao nghe cho lọt tai cái nà!

- Em nói đúng thì là đúng.

Yoongi mỉm cười, tách xương ra khỏi cá, gọn ghẽ để vào chén người thương.

- Quên nói, sao anh không kể chuyện này cho em?

Jung Hoseok.

- Thì chẳng phải bây giờ em cũng biết rồi hay sao?

- Nói vậy cũng nói được. Sau này không gọi cho anh nữa.

- Về nhà nói anh nha!

Park Jimin tôi còn ế, Park Jimin tôi thấy khó chịu vl~

- Em sao rồi? Giết nó chưa? Hay buồn tình nằm ở nhà nên chưa làm?

- Em buồn tình hồi nào???

Cậu giọng ấm ức.

- Chứ sao anh mày thấy báo đài đồ này kia im ắng vậy ta? Người đó cũng là "nguồi lớn" mà ha?!

Jung Hoseok. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!

- Nói chứ em chưa làm~ Anh, mốt. Mốt nha?!

Jimin quay qua Namjoon.

- Rồi rồi, mốt! Hạn chót đó!

Ngươi mè nheo như vậy, ta không chấp!

- Nhưng mà, anh dò xét nãy giờ, anh dò người yêu ham ăn của anh chưa nhỉ?

Tới lượt Kim Seok Jin sặc. Cái này người ta gọi là nghiệp quật:)))

- Biết tỏng rồi, dò chi?!

- Sao sao? Nói cho anh em nghe anh lớn của chúng ta gương mẫu tới nhường nào nà!

Bạn cùng tuổi bon chen.

- Hôm qua đi tắm ra, anh có nhắc anh lớn của mấy đứa. Nhưng mà, anh ấy lại bảo là lười quá, xong bắt anh đi làm giùm. Có thể gọi là xong rồi!

Kim Namjoon rút nĩa ra khỏi tay người lớn hơn hai năm tuổi đang trao ánh nhìn không mấy thiện cảm kế bên.

Em đâu có ý nói anh lười biếng, tại mấy đứa nó xin quá nên em mới kể đó chứ!

- Hay ghê luôn! Nãy bày đặt cú đầu em cơ!

Jung Hoseok một lần nữa có dịp trả thù.

- Ít nhất là baby cũng không có đùn cho em làm giúp nha anh ơi!

Anh phụ bấy bì một tay.

- Nè! Lo ăn đi! Tin lát hồi anh mày thu tiền cơm không?

- Ăn cơm đi nào mọi người! Em không mang bóp đó, em không muốn bị rượt  về tới nhà đâu!

Jungkook cười.

--------------

Lại sau một đống trái ngang, thì bảy con người ấy cũng ăn xong bữa cơm. Park Jimin và Kim Taehyung chơi kéo-búa-bao thua nên dù có không muốn, thì cũng hải ở lại rửa chén.

- Không có gì để nói với tôi sao?

- Không có.

Hai đôi mắt hoàn toàn không hướng về nhau, nhưng nội tâm lại khác.

- Nhưng tôi thì có.

- Dạo này em vẫn tốt chứ? Sao lại để bị cảm thế?

Tôi đã rất lo lắng cho em.

- Không phải chuyện của anh.

Tráng nước cái chén đã được cọ sạch. Park Jimin không thèm để tâm mấy câu đó của anh.

- Này, tại sao tôi muốn bắt chuyện mà em lại cứ tránh né thế?

Kim Taehyung ấm ức.

- Biết thế mà vẫn cứ cố chấp. Làm vậy chi?

Hai mắt vẫn là không nhìn đến anh.

- Em quay sang đây. Mấy cái chén đó trông ổn hơn tôi à?

Anh nắm lấy hai vai cậu, xoay về hướng mình.

Gương mặt xinh đẹp ấy. Nó rất tuyệt vời. Không phải theo kiểu ngây thơ, cũng không phải theo kiểu quá sắc nét(?). Chỉ đơn giản là đẹp. Là do tôi yêu em nên trong mắt tôi chỉ có em. Nhan sắc của em là tuyệt trần!

Đôi mắt em nhìn tôi, trong đó có phẫn nộ, có cô đơn, và cũng có buồn bã.

Tôi không biết vì sao cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tôi tự ghét bản thân mình, vì cái lý do ngu ngốc nào đó đã để ánh mắt yêu thương em hay hướng về tôi khi trước thành ra như vậy, em chắc hẳn không có được khoảng thời gian hạnh phúc như tôi vẫn tưởng.

Tôi biết rằng tôi không xứng đáng để nhận lại ánh mắt ấy từ em. Nhưng vì đó là em, nên tôi sẽ hi vọng. Tôi sẽ cố gắng để nhận được từ em sự tha thứ. Vì em là duy nhất, vì em, là người tôi yêu.

- Tôi...cầu xin em sự tha thứ.


















































#leehanee

Vầy mới tạm gọi là đánh úp nè!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip