2 [25] : 𝗉𝗋𝖾𝗍𝗍𝗒 𝗅𝗂𝖾𝗌

[Jimin's pov]

- Chúng ta làm lại có được không? Tôi sẽ trao cho cậu tình cảm này một lần nữa vì chúng ta vẫn còn cơ hội. Có được không?

Kim Taehyung nói ra với tôi lời giả dối như một bước tiếp trong kế hoạch của anh ấy.

Dù đã biết trước rồi nhưng vẫn đau lòng như thế sao?

Ước gì tôi có thể xem đây là một lời nói thật vì cảm động của anh ấy... Ước gì tôi có thể tiếp tục mơ tưởng về viễn cảnh tươi đẹp của chúng tôi... Nhưng chắc là đã quá trễ rồi.
Thực tại không cho phép tôi tiếp tục ngu ngốc nữa, vì nó đã quá rõ ràng rồi. Rằng là anh không thể quay về nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, rằng là anh ấy đã căm ghét tôi quá lâu để có thể thay đổi rồi.

Nhưng... trong thời khắc này sao? Những lời thật lòng của tôi lẽ nào cũng không được anh cho vào trong tâm một chút nào sao? Dù sao thì đêm đó cũng là một thời khắc đặc biệt mà.
Lẽ nào anh không nhận ra lo lắng của em? Lẽ nào anh không nhận ra em thật sự đối với những đau đớn anh phải chịu cũng rất "đau" hay sao? Lẽ nào... anh vẫn không nghĩ em yêu anh nhất sao?

- Cậu sao vậy?

Tiếng gọi bất chợt của Taehyung kéo tôi về với thực tại sau khi thấy tôi đứng như trời trồng không trả lời anh ấy một cách kỳ lạ.

Cũng phải... vì có chút bất ngờ với sự tiến triển của kế hoạch nên biểu cảm của tôi như bị chết lặng vậy, nó đơ cứng, thậm chí đến cả tay chân cũng vì thế mà đổ cả mồ hôi lạnh luôn.

- À, em...

- Em có muốn chúng ta bắt đầu lại không?

Kim Taehyung nghiên đầu nhìn vào mắt tôi, anh ấy so với vừa rồi hiện tại ổn hơn nhiều, không còn tức giận nữa.

- Em có.

- Vậy từ bây giờ có chuyện gì cũng nói với tôi nhé? Tôi mong em không phải khó chịu như vậy nữa. Có lẽ chúng ta đã hiểu lầm nhau quá lâu rồi.

Không thể đâu... chúng ta từ lúc bắt đầu đã là dối trá rồi...

- Được.

Tôi nặn ra một nụ cười mỉm đáp lại Taehyung.

Có lẽ đúng là vậy rồi, anh không xem trọng tôi nên lời nói đó chắc cũng chẳng khác đâu. Dù là tôi có nói thật đi chăng nữa thì cũng không khác được gì cả. Vì là anh từ đầu đã không muốn công nhận rồi. Không chỉ là chuyện tôi đối tốt với anh mà ngay cả chuyện tôi thương anh, anh cũng không muốn chấp nhận...

- Anh có thể nói... yêu em được không?

Tôi yêu cầu anh ấy với hốc mắt đã dần trở nên khô khốc. Cảm xúc này thật giống với lần kỷ niệm ngày cưới kia quá, cảm giác khi hiện thực buộc em phải chấp nhận việc anh không thể yêu em...

- Tôi yêu em.

Một câu ba từ, Taehyung thuận ý tôi nói ra ba chữ nhẹ tựa như không. Anh ấy nói rất tự nhiên, nhưng không có ý nghĩa gì cả.

- Em cũng yêu anh nữa.

Tôi đáp lời anh ấy bằng "nặng tình nặng nghĩa".
Hai chữ "yêu anh" đó em dám chắc mình đã nói ra rất nhiều lần rồi Taehyung à, dù không tin nhưng anh hãy nhớ rằng em nói mình thật lòng nhé. Vì ngoài như thế ra thì cũng chẳng còn cách nào khác cả, bởi dù sao thì anh cũng chẳng sẽ tin em.

- Chuyện của hôm đó chúng ta từ đây về sau không cần nhắc lại nữa nhé?

- Anh vẫn khó chịu khi nhắc đến ám ảnh sao?

- Ừ, tôi... tôi thấy không thoải mái.

- Đừng lo. Em sẽ ở bên cạnh anh. Nếu được thì... giúp anh không phải đau nữa. Dù sao thì em cũng chỉ cần như vậy thôi.

Tôi vừa nói vừa ngước lên nhìn anh ấy nở một nụ cười thật lòng, biết được chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa nên tôi cũng không dám hi vọng cái gì cả. Chỉ là... đây là mong ước riêng của tôi thôi. Tôi thật lòng không muốn phải thấy anh đau đớn như vậy thêm lần nào nữa nên nếu trong quãng thời gian ít ỏi còn được bên cạnh này mà anh có thể không phải bị chuyện cũ dày vò nữa thì thật tốt.

- Sắp tới là kỷ niệm ngày cưới, em có kế hoạch gì không?

Anh ấy làm vẻ mặt hào hứng hỏi tôi, sẵn cũng là để chuyển chủ đề giảm căng thẳng luôn.

- Sao lại hỏi em?

- Vì tôi nghĩ em sẽ có sáng kiến hay?

- Em chưa có. Với cả, anh cũng chưa từng thích cách bài trí của em.

Hoặc do đó là em nên anh mới không thích. Em cũng không chắc nữa.

- Hay thử thêm một lần nữa nhỉ? Tôi không nghĩ mình sẽ "lại" không thích đâu.

Vì lần này anh có lý do để giả vờ mà. Chẳng phải chỉ cần cười và thuận ý thì sẽ thành "thích" rồi sao?

- Không, mọi khi toàn là em thôi nên nay đến phiên anh có được không?

Tôi thật tình cũng không có hứng để động vào ngày đó thêm lần nào nữa đâu. Một thảm kịch ăn sâu vào tâm trí, bấy nhiêu đã là quá đủ rồi.

- Nếu em muốn thì dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ là người chuẩn bị cho năm nay vậy. Hẹn em năm sau đi.

Kim Taehyung cười với tôi rồi nói nửa thật nửa đùa.

Chắc cũng chẳng có thêm một buổi kỷ niệm ngày cưới nào nữa đâu. Đây có lẽ là lần cuối rồi, anh cũng biết mà.

- Hôm đó em sẽ có quà tặng anh.

Kiếp trước tôi từng làm cho anh ấy một con dao lục, tuy là dao nhưng không có sắt hay nhọn gì cả, ý nghĩa chỉ là để anh có thể nhớ tới tôi thôi. Tôi rất vừa lòng với bản thiết kế đó nên sẽ vẽ lại xem sao. Có lẽ anh ấy sẽ chẳng thích thứ tôi vừa ý đâu nhưng biết đâu được, biết đâu sau này nó thật sự có thể khiến anh nhớ đến một kẻ không đáng nhớ như tôi thì sao? Hoặc viễn cảnh tốt hơn nữa là anh có thể mang nó bên mình và xem như là có tôi cạnh bên trong những lúc "cùng cực" kia cũng được.
Dù gì thì tôi cũng chỉ mong anh không phải đau nữa thôi.

- Tôi cũng có quà cho em.

- Vậy đợi xem nhé. Biết đâu em lại không thích thứ anh chuẩn bị thì sao?

Tôi vừa cười vừa đùa với anh ấy. Đối với anh thì... thứ tôi ghét cũng sẽ biết thành thích thôi. Chẳng có gì phải đoán cả, ai cũng biết điều đó hết.

- Vậy để xem, biết đâu em lại thích đến không kiềm được bản thân thì sao.

- Vậy anh cẩn thận đi nhé, em có thể sẽ ôm lấy anh đấy.

Biết đâu anh lại chịu không nổi rồi đẩy em ra ngay thì sao.

- Rất sẵn lòng. Ngày hôm đó tôi tự ý ôm em sao không nói, hiện tại "được" em ôm chẳng phải là "chuyện vui" hay sao?

Thì đúng là anh ấy từng ôm lấy tôi vì cảm động rồi nhưng để mà nói là tới mức thích thì chắc vẫn chưa đâu.

- Vậy anh có thể ôm em ngay bây giờ không?

- Cũng chẳng khó.

Taehyung nói rồi choàng tay qua eo kéo người tôi vào lại gần sát anh ấy.

Không cảm thấy kinh tởm nữa à? Gần kề với kẻ mà anh bài xích nhất đời mình?

- Được rồi, em tin rồi. Anh mau buông ra đi.

Miễn cưỡng quá cũng không có tốt. Dù là đang tay trong tay nhưng cũng vẫn "đau" lắm...

- Tôi muốn ôm là chuyện của tôi. Em tin hay không thì có liên quan gì chứ?

Kim Taehyung lại lần nữa kéo tôi sát đến bên mình, lần này mới thật sự vòng tay ôm lấy, một tay vẫn cố định trên eo còn cái còn lại choàng lấy từ phía sau vuốt lưng tôi như đang an ủi vậy. 

- Tôi ôm em được, không khó chịu.

Anh nói với tôi trong khi chúng tôi vẫn đang ôm lấy nhau không thể nhìn mặt, giống như là đang thật tình báo một tiếng để tôi không phải lo vậy.
Dường như bên trong của căm hận kia cũng có đâu đó được một chút thấu hiểu rồi...

- Em sợ anh ghét...

Tôi nói nửa úp nửa mở, tuy là khó nghe, nhưng là đem thật lòng-đối với thật lòng.

- Tôi "không ghét" nữa rồi... đừng lo.





:leehanee

không ghét chuyện ôm thôi đừng có nghĩ xa quá mấy bà ưi

tâm lý hai người này bất ổn quá dị
nhm vote cũng bất ổn ngang vậy:))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip