Chương XVI:

Lời kể của An Nhiên

Tôi bàng hoàng trước lời nói của Tú Bân, nhưng rồi ngay lập tức chuyển sang trạng thái khó chịu:

-Anh nói gì vậy? Đây không phải là chuyện để đùa đâu!

-Em nghĩ anh sẽ lấy chuyện này ra để đùa sao?

Tim tôi hẫng một nhịp khi nghe anh trả lời, tôi đã trông đợi một lời xin lỗi ngay lập tức và sự phủ nhận cho những gì anh ấy vừa nói. Dừng một chút để định thần, tôi lấy hết dũng khí trả lời Tú Bân

-Không thể nào, suốt khoảng thời gian vừa qua, tụi em vẫn nhắn tin đều đặn với nhau, làm gì có những chuyện như thế được.

-Anh cũng không biết giải thích thế nào, nhưng với tình trạng của cậu ấy hiện giờ, anh nghĩ có lẽ cậu ấy đã phải nằm viện điều trị được một khoảng thời gian rồi.

-Chuyện này...làm sao anh biết được?

-Cái này...anh không thể nói được. Anh biết khoảng thời gian này em đang rất bận rộn với kì thi sắp tới, nhưng anh nghĩ đây cũng là chuyện quan trọng, em nên được biết, để không phải hối hận. Thể trạng cậu ấy không tốt, anh cũng không biết như thế nào mà cậu ấy vẫn có thể đều đặn nhắn tin với em, vì có thể, với cậu ấy bây giờ, việc sinh hoạt bình thường cũng đã là điều khó khăn.

Thấy tôi mãi không đáp lại, anh nói tiếp

-Sau nhiều chuyện đã xảy ra, tin anh hay không là do em lựa chọn, anh chỉ không muốn vì sai lầm từ phía anh mà khiến em đau khổ thêm một lần nào nữa. Giờ anh có việc phải đi rồi. Tạm biệt.

Tú Bân nói rồi dập máy, để lại tôi với một đống những hoang mang trong đầu. Tôi vội vàng gọi điện cho Hy Thừa.

Chuông reng một hồi thì thông báo hiện lên người nhận đã từ chối cuộc gọi. Nhưng sau đó, Hy Thừa ngay lập tức nhắn tin cho tôi:

"Anh đây

Có chuyện gì sao em? Anh đang không tiện nghe điện thoại lắm"

Tôi gọi điện với mong muốn xác nhận rằng anh vẫn ở đấy, rằng anh vẫn ổn. Nhưng anh không bắt mà lại nhắn tin hỏi tôi, làm tôi cũng không biết nên trả lời anh thế nào. Tôi lảng tránh bằng vài dòng tin nhắn:

"À không có gì đâu anh

Em nhớ Hy Thừa

Nên em muốn nghe giọng anh chút thôi"

Tôi hỏi thăm anh như bình thường, và anh cũng trả lời tôi như mọi khi. Nhưng khi mọi thứ quá bình thường và êm đềm, con người ta thường hoài nghi liệu sự êm đềm ấy là thực hay giả. Cơn sóng cuộn trào trong tôi không có ý định dừng lại. Vì không thể kiềm chế, tôi đã gửi đi dòng tin

"Anh có đang giấu em chuyện gì không?"

Tôi thấy mấy dòng "đang soạn tin" ở góc trái màn hình cứ hiện lên rồi biến mất, tại sao anh không ngay lập tức trả lời tôi chứ? Mê man với những suy nghĩ, tôi giật mình khi tiếng thông báo tin nhắn đến bỗng reo lên.

"Anh không

Sao tự nhiên em lại hỏi thế?"

Còn chưa biết trả lời Hy Thừa sao cho thỏa đáng, anh đã vội nhắn lại cho tôi mấy dòng

"Xin lỗi nếu anh đã làm gì để
em phải lo lắng

Giai đoạn này chắc hẳn là rất
khó khăn với em

Nên đừng suy nghĩ nhiều nhé

Thay vì xem anh là một mối
bận tâm, hãy đơn thuần coi anh
là một nơi để em giải tỏa muộn
phiền, một người để chia sẻ với em những vất vả ngoài kia thôi, được chứ?

Chúng ta còn cái hẹn với nhau vào
mùa hè này mà, em nhớ không?

Vậy nên hãy cố gắng qua khoảng
thời gian này nha.

Đọc những câu từ mà anh nhắn, lòng tôi bỗng nhẹ đi đôi phần, quả là, Hy Thừa luôn là chỗ dựa vững chắc cho tâm hồn của đứa trẻ trong tôi. Tôi nhắn "em biết rồi, cảm ơn anh" rồi đổi chủ đề để xua tan bầu không khí nặng nề mà tôi vừa mang đến.

Buông điện thoại sau khi tạm biệt Hy Thừa, tôi nghĩ đến Tú Bân.

Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra, thì sao Tú Bân lại phải gọi tôi giờ này chỉ để bịa ra một câu chuyện như thế.

Vì không có chút gợi ý nào, tôi chỉ có thể đưa ra suy đoán dựa trên tình huống hiện tại.

Một là, anh ấy đã nghe nhầm tin đồn bậy bạ ở đâu đấy.

Còn hai thì...có lẽ là do tôi đã làm tổn thương Tú Bân, và một khi một đứa trẻ, dù là thuần khiết nhất, bị quay lưng, nó có thể sẽ bộc phát những hành động sai lầm và ích kỉ.

Dẫu vậy, với cách diễn đạt của Tú Bân, tôi vẫn tin vào suy đoán đầu tiên hơn, Tú Bân có lẽ đơn giản chỉ không muốn tôi lại đau lòng, nên đã nói ra những thông tin mơ hồ mà anh ấy có dù biết tôi có thể một lần nữa hiểu lầm anh ấy.

----Một ngày đầu thu sau kì thi THPTQG, năm 2016, Sài Gòn----

Kì thi THPTQG kết thúc, tôi thành công đậu vào ngành báo chí của Đại học Khoa học xã hội và nhân văn cùng cô bạn thân của mình, Hạ Vân. Sau khi nhận được kết quả đậu, tôi vội vàng soạn mấy dòng tin nhắn để thông báo tin vui cho Hy Thừa, nhưng rồi lại xóa đi.

Tôi đặt vé tàu đi Đà Lạt ngay trong sáng hôm ấy, khi đã ổn định trên tàu, tôi nhắn vội cho Hy Thừa.

"Anh ơi, nghe nói hôm nay
là ngày hoàng hôn ở Đà Lạt
đẹp nhất trong năm đấy.

Em muốn xem quá đi mất
Từ căn cứ của chúng ta,
có thể thấy được mặt trời
lặn rất rõ luôn

Anh có thể ra đó chụp cho
em xem được honggg

Năn nỉiiiiii"

Một lát sau đó, tôi thấy anh trả lời tin nhắn:

"Được rồi, anh chụp cho em"

Thấy cá đã cắn câu, tôi hí hửng tắt điện thoại rồi đánh một giấc chờ đến Đà Lạt.

----Chiều thu, năm 2016, Đà Lạt----

Tôi hớt hải trả tiền sau khi xe dừng lại ở gần chân đồi, vì bắt xe ở sân ga mãi không được nên tôi đến muộn hơn dự tính. Khỉ thật, tôi đã định sẽ gặp anh ngay đúng lúc mặt trời bắt đầu lặn mà.

Vội vàng chạy đến chỗ cánh cổng sắt cũ, bỗng tôi nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên, là từ Hy Thừa, anh ấy gửi ảnh mặt trời lặn cho tôi. Hehe, dễ thương ghê. Tôi không kiềm được sự phấn khởi mà cười toe, xem tấm ảnh, rồi lại nhìn sang hộp giày tôi mua tặng anh. Đợt trước Hy Thừa nói đã tập vật lí trị liệu thành công, có thể đi lại bình thường rồi, tôi cũng hi vọng có thể sớm thấy anh mang đôi giày này rồi nhảy cho tôi xem.

Đến gần lối vào, tôi nhìn thấy một bóng người từ bên trong bước ra.

-Hy Thừaaa

Bóng người ấy giật mình rồi lùi lại, tôi vội chạy đến, nhưng rồi tôi bất ngờ nhận ra

-Thái Hiền?

-A...An Nhiên, sao em lại ở đây giờ này?

-Hehe, em thi xong rồi, kết quả cũng rất tốt, em lén về mà không cho Hy Thừa biết trước đấy, anh ra đây ngắm mặt trời lặn cùng Hy Thừa ạ? Hy Thừa đâu rồi anh?

-A...An Nhiên à...

-Dạ? Anh ấy ở bên trong sao, chúng ta cũng vào trong thôi.

Tôi vừa bước tới tính vào trong, thì Thái Hiền bất chợt dùng một cánh tay chặn ngang trước mặt tôi.

-Zì zọ, cho em vô

Vừa nói, tôi vừa chui tọt qua cánh tay anh, quay ra lườm Thái Hiền một cái vì dám trêu tôi, quay lại đã là chỗ quen thuộc của tôi và Hy Thừa, nhưng cánh đồng vắng tanh, không có một ai, chỉ có một mặt trời đã lặn được đôi phần, một cái cây quen thuộc và...một ngôi mộ, bên cạnh cái cây ấy. Tôi bần thần đi lại chỗ ấy, lòng đan xen sự bất ngờ, nhiều lo lắng và một nỗi sợ vô hình.

"Lý Hy Thừa, hưởng dương 22 tuổi."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip