⋆ Neuvillette『Em Rời Xa, Mưa Ở Lại』
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ ┊𖥸
┊ ┊ ┊ ┊ ˚✩ ⋆。˚ ✩ ➳
┊ ┊ ┊ ✫ ➳
┊ ┊ ☪⋆ 𖥸
┊ ⊹ ➳
✯
.___________________________________.
Tình Yêu Dưới Ánh Nắng Buổi Chiều
Fontaine, thành phố nơi vẻ đẹp của nước và ánh sáng hòa quyện. Thành phố này không chỉ nổi bật với những cột nước cao vút và những công trình vĩ đại mà còn là nơi của những phiên tòa công lý, nơi mà mọi người đều tìm đến sự thật, công bằng. Là một nhà thẩm phán tối cao, Neuvillette là người đứng đầu, quyết định những vận mệnh quan trọng của dân chúng. Anh luôn nghiêm túc và điềm tĩnh, ít khi bộc lộ cảm xúc hay tham gia vào những cuộc giao tiếp không liên quan đến công việc.
Nhưng một buổi chiều, tất cả những quy tắc ấy có lẽ đã thay đổi, khi anh gặp cô.
Cô là một người bình thường trong thành phố này, mặc một chiếc váy dài trắng xanh, ngồi trên chiếc ghế bên bờ biển, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu lên làn da, tóc nàng mềm mại như những tia nắng vàng. Âm thanh của sóng vỗ, của gió nhẹ nhàng làm không khí thêm phần dịu dàng. Mắt cô nhìn ra xa, ngẩn ngơ như một nàng thơ bước ra từ trong một câu chuyện cổ tích.
Khi cô bắt đầu ngân nga, giọng hát trong trẻo vang lên giữa không gian rộng lớn, bài hát đã lâu rồi cô không hát lại, một bài hát mà bà đã dạy cho cô khi còn nhỏ. Những câu hát nhẹ nhàng, dịu dàng, như thể đang cầu nguyện cho một sinh linh nào đó trong lòng đại dương:
"Thủy long ơi... xin đừng khóc~"
Neuvillette, đang trên đường trở về từ một phiên tòa, vô tình dừng lại khi nghe thấy âm thanh ấy. Anh vốn dĩ ít khi bị thu hút bởi những thứ như thế, nhưng giọng hát này, đầy dịu dàng và buồn bã, khiến anh không thể rời mắt. Anh nhìn cô, như thể những cảm xúc khô cứng trong lòng bỗng dưng nảy mầm.
Anh bước lại gần, đôi mắt thâm trầm của mình không rời khỏi cô. Ánh mắt cô bắt gặp anh, nhưng không có gì ngoài sự nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng qua. Neuvillette lên tiếng, giọng anh vẫn trầm ổn, nhưng có lẽ vì sự thay đổi bất ngờ này, có gì đó mềm mại hơn trong câu nói của anh.
"Thủy long không thường xuyên khóc đâu..."
Cô cười nhẹ, giọng hát cũng ngừng lại. Có lẽ những từ này mang một chút sự thấu hiểu, như thể anh đang nhận ra một điều gì đó mà cô đã không nói ra.
"Thủy long, nếu có thể, tôi hy vọng sẽ là người khiến Thủy long không còn phải khóc nữa," cô nhẹ nhàng đáp lại, mắt cô nhìn về phía biển xa, nơi những con sóng lặng lẽ vỗ về bờ cát.
Neuvillette nhìn cô, sự kiên định trong ánh mắt của anh như đã bị lay động. Những lời này không phải là những từ ngữ lạnh lùng trong tòa án, mà là những cảm xúc chân thật, là sự quan tâm, lo lắng. Và một điều gì đó trong anh bắt đầu thay đổi.
Cả hai ngồi im lặng một lúc, không có ai nói gì thêm, chỉ có âm thanh của sóng biển, của gió thổi qua, và ánh nắng chiều dần dần nhạt đi. Neuvillette không vội vàng rời đi, anh chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát cô, như thể muốn hiểu thêm về nàng, một người con gái mà lần đầu tiên anh gặp, nhưng lại có cảm giác như đã quen thuộc từ lâu.
"Thủy long..." Neuvillette gọi nhẹ.
Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt trong suốt, như thể có thể nhìn thấy sâu thẳm trong lòng anh.
"Anh đã từng cảm thấy cô đơn chưa?" cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, như gió thổi qua từng kẽ lá.
Neuvillette hơi ngạc nhiên, không phải vì câu hỏi mà vì sự chân thành trong đó. Anh im lặng, lắng nghe.
"Không ai thực sự hiểu được nỗi đau của những người làm công lý," anh đáp sau một lúc, giọng trầm thấp. "Nhưng có lẽ... cô có thể giúp tôi hiểu thêm."
Cô nhìn anh, đôi mắt nàng ánh lên một chút dịu dàng, và trái tim Neuvillette bỗng nhiên nhói lên một cảm giác lạ lùng mà anh chưa từng trải qua. Có lẽ, từ lúc này, không chỉ có công lý mà tình yêu cũng sẽ là thứ anh phải học cách thấu hiểu.
Ngày hôm đó, họ không còn chỉ là những người xa lạ. Cô, người đã khiến cho Thủy Long trong lòng anh không còn phải khóc nữa. Và Neuvillette, người đã khiến cô cảm thấy mình không bao giờ phải đơn độc.
---
Tình Yêu Vĩnh Cửu
Thời gian trôi qua, mùa xuân đến rồi đi, và mùa hè khắc khoải cũng phai dần. Tình yêu giữa Neuvillette và cô gái ấy ngày càng sâu đậm, dù cho công việc của anh luôn đẩy anh vào những cuộc họp dài, những phiên tòa khắc nghiệt, và dù cô chỉ là một người lặng lẽ ở bên cạnh, những giây phút bình yên và những nụ cười nhẹ nhàng giữa họ đã là những ký ức ngọt ngào mà anh không thể nào quên. Cô là ánh sáng xua tan bóng tối trong trái tim anh.
Nhưng rồi, một ngày, khi mùa thu đến, cô bắt đầu có những cơn đau bất ngờ. Ban đầu chỉ là một cơn ho nhẹ, rồi sau đó là sự mệt mỏi, là những lúc cô không thể đứng vững. Neuvillette, với tất cả sự lạnh lùng trong công việc, giờ đây không thể kìm nén được sự lo lắng và đau đớn khi nhìn thấy cô ngày càng yếu đi. Anh đã không thể làm gì để ngăn chặn sự tàn phá của căn bệnh trong cơ thể cô.
"Cô... cô không thể cứ như vậy," Neuvillette nói, giọng anh run rẩy, lần đầu tiên anh không thể giữ vững bản thân. Mỗi lần anh nhìn cô, trái tim anh như thắt lại, từng khoảnh khắc trôi qua, anh càng cảm thấy mình mất đi cô nhiều hơn.
Cô cười nhẹ, một nụ cười hiền hậu như những ngày xưa. Nhưng trong đôi mắt nàng, có thứ gì đó mơ màng, như thể cô đã nhìn thấy một thế giới khác, một nơi không còn nỗi đau, không còn sự mệt mỏi.
"Anh à... em không thể ở bên anh mãi được... nhưng... em vẫn sẽ luôn bên anh, ở một nơi nào đó." Giọng cô yếu ớt, nhưng vẫn ấm áp.
Những lời đó như một gáo nước lạnh, dội vào trái tim Neuvillette. Anh nắm chặt tay cô, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt của nàng. "Không... không thể như vậy. Em phải sống, em phải sống để ở bên ta chứ..." Nhưng mọi lời anh nói đều trở nên vô nghĩa trước căn bệnh đã cướp đi sức lực của cô.
Rồi một buổi sáng mùa thu, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ phòng bệnh, Neuvillette đứng bên cạnh giường bệnh, không rời mắt khỏi cô. Nàng mở mắt lần cuối, và trong cái nhìn ấy, Neuvillette thấy được một sự bình yên, như thể cô đã sẵn sàng cho hành trình của mình.
Cô mấp máy môi, một lần nữa cất lên lời bài hát mà ngày xưa cô từng hát cho anh khi hai người lần đầu gặp nhau, từng lời hát buồn bã nhưng cũng đầy hy vọng:
"Thủy long ơi...xin đừng... khóc..."
Khi những từ đó thoát ra khỏi đôi môi của cô, Neuvillette cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Anh muốn hét lên, muốn níu kéo nàng lại, nhưng không thể. Giọng hát của cô dần mờ đi, và trong giây phút đó, cô đã rời xa anh, mãi mãi.
Những ngày sau đó, Neuvillette không còn là chính mình. Công lý, công việc, tất cả dường như trở thành những điều vô nghĩa đối với anh. Nàng đã đi rồi, nhưng cái hình ảnh của nàng, cái giọng hát dịu dàng vang vọng trong tâm hồn anh, vẫn mãi không thể phai mờ.
Anh không còn nghe thấy tiếng sóng biển, không còn thấy những buổi chiều hoàng hôn đẹp đẽ như trước nữa. Mọi thứ trong Fontaine vẫn như vậy, nhưng Neuvillette lại cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như một màu xám xịt, trống vắng, như thể một phần của anh đã bị cướp đi.
Cô đã trở thành một phần trong anh, một ký ức vĩnh cửu, một tình yêu bất diệt mà dù thời gian có qua đi, anh sẽ luôn giữ mãi trong trái tim mình.
Và vào những buổi chiều, khi gió nhẹ thổi qua bờ biển, khi ánh nắng bắt đầu lụi tắt, Neuvillette vẫn đứng đó, mắt nhìn ra xa, lắng nghe tiếng sóng vỗ, và trong những cơn gió, dường như anh vẫn nghe được giọng hát của cô, dịu dàng, như một lời hứa.
"Thủy long ơi...xin đừng khóc..."
---
Mưa Đổ, Nỗi Nhớ Vẫn Vẹn Nguyên
Mưa bắt đầu rơi từ khi nào, Neuvillette không thể nhớ rõ. Dường như ngay lúc cô ra đi, những giọt nước mắt của trời cũng hòa vào nỗi đau trong lòng anh, làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ, như thể tất cả đều đang tan biến trong cơn mưa đẫm.
Anh đứng trước mộ cô, đôi mắt đẫm lệ, không thể ngừng khóc. Những giọt nước mắt chảy xuống, hòa cùng mưa, nhưng không thể xóa nhòa được nỗi đau trong trái tim anh. Cả thành phố Fontaine dường như chìm trong một sự tĩnh lặng lạ thường. Con đường nhỏ dẫn đến nơi cô nằm yên, vắng lặng, chỉ còn lại âm thanh của mưa rơi, vỗ về từng viên đá lạnh lẽo trên mặt đất.
Neuvillette không thể thở được, cảm giác nghẹn ngào cuộn trào trong lòng anh. Anh muốn nói với cô rằng anh yêu cô, rằng anh sẽ nhớ cô mãi mãi, nhưng những lời đó không thể đến được bên nàng nữa. Cô đã rời xa anh, để lại một khoảng trống không gì có thể lấp đầy.
Mưa rơi từng cơn nặng hạt, như thể trái tim anh cũng đang vỡ vụn theo từng giọt mưa đó. Anh cúi đầu, cảm nhận từng hơi thở khó khăn của mình, và rồi... anh ngẩng lên, nhìn vào tấm bia mộ lạnh lẽo, nơi tên cô đanh nằm, anh tự nhủ, nhưng nỗi đau lại càng sâu sắc hơn. Mưa vẫn rơi, không hề ngừng lại, như thể không muốn cho anh thời gian để đối mặt với sự thật.
Anh đứng đó, lặng lẽ. Đôi tay anh nắm chặt lại, nhưng vẫn không thể ngừng run rẩy. Mắt anh nhắm lại, những ký ức về cô như một cơn sóng dữ cuốn đi hết tất cả. Lúc cô mỉm cười, lúc cô ngân nga bài hát ấy, và cả những phút giây bình yên khi cô ở bên anh, tất cả vẫn sống mãi trong trái tim anh.
Rồi anh quay đi. Đôi chân anh nặng nề, như thể mỗi bước đi là một sự chiến đấu chống lại nỗi đau. Nhưng mỗi bước lại càng làm anh cảm thấy trống vắng hơn. Mưa vẫn rơi, từng giọt nặng trĩu, như thể chia sẻ nỗi buồn với anh.
Cái cảm giác mất mát, cái cảm giác cô đơn, như thể mỗi giọt mưa đều thấm vào từng ngóc ngách của trái tim anh. Dẫu biết rằng cô không thể quay lại, nhưng anh vẫn giữ trong lòng những lời hứa, những ký ức ngọt ngào, những tiếng cười, những phút giây dịu dàng mà cô đã mang lại.
Bước chân anh lặng lẽ bước đi, không quay lại. Mưa vẫn đổ, không ngừng rơi, nhưng trái tim anh thì vẫn không thể ngừng đau. Cô đã đi rồi, nhưng tình yêu của họ, tình yêu ấy sẽ vĩnh viễn sống trong anh, dù mưa có rơi, dù thời gian có trôi qua.
---
Tạm Biệt, Người con gái Anh Yêu
Khi bước chân Neuvillette càng lúc càng xa, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, có những âm thanh nhỏ nhẹ vang lên giữa không gian vắng lặng, như những lời thì thầm dịu dàng từ một nơi xa xôi. Lời nói ấy nhẹ nhàng, như cơn gió thoảng qua, nhưng đủ để làm trái tim anh như bị xé nát thêm một lần nữa.
"Chúc anh tìm được một người khác tốt hơn em... tạm biệt Neuvillette..."
Câu nói ấy như một sợi dây mỏng manh, kéo anh quay lại, nhưng anh không thể. Anh đứng lại giữa cơn mưa, cảm nhận từng lời thì thầm đó như một nhát dao sắc lạnh đâm vào trái tim mình. Đôi mắt anh nhòa đi vì những giọt nước mắt không ngừng rơi. Cô, người con gái anh yêu thương, dù đã ra đi, vẫn lo lắng cho anh, vẫn muốn anh hạnh phúc. Nhưng làm sao anh có thể tìm được một ai khác khi trái tim anh đã dành trọn vẹn cho cô?
Anh cố gắng không quay lại, nhưng trong lòng, nỗi đau lại càng rõ ràng hơn. Những ký ức ngọt ngào về cô cứ ùa về như những con sóng vỗ vào bờ, không thể dừng lại. Những lời hát, những ánh mắt trìu mến, những nụ cười mà anh đã từng nhìn thấy giờ đây chỉ còn là những hình ảnh mờ ảo trong tâm trí.
"Không... em là duy nhất," Neuvillette lẩm bẩm, nhưng không ai có thể nghe thấy.
Mưa vẫn không ngừng rơi, cứ thế thấm ướt mọi thứ, nhưng trong trái tim anh, nỗi đau không thể rửa trôi. Cô đã đi, nhưng những lời tạm biệt ấy sẽ luôn là một phần trong anh, không thể nào quên được.
"Tạm biệt, người con gái anh yêu. Em sẽ mãi là một phần trong anh," Neuvillette thì thầm trong gió, dù biết rằng cô sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.
Những âm thanh nhỏ thì thầm trong không gian mưa là lời chia tay cuối cùng. Cô đã ra đi, nhưng tình yêu của họ, dù không còn được sống trong thế giới này, vẫn sẽ mãi tồn tại trong những trái tim không bao giờ quên.
.___________________________________.
-Hết-
2429 từ.
• Thấy hay vote cho mình có thêm động lực nhé💞
•tự nhiên thấy tội ảnh:))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip