C11 : Nguyễn Diệp Cún?
"A mỏi quá."
Diệp Anh ngồi thở dài trong lớp học trống vắng. Chả là buổi sáng đã bỏ dở việc để về với Thuỳ Trang. Giờ phải ôm hết mọi việc vào người.
Giáo viên có nhờ Diệp Anh và Phương Vũ đại diện lên ý tưởng cho lễ hội sắp diễn ra của Học viện. Ban đầu Diệp Anh đã định từ chối nhưng lại thay đổi vì nếu cô lên ý tưởng thì có thể làm những chủ đề nàng thích. Có thể làm cho nàng vui vẻ hơn...dù sao cũng là lễ hội đầu tiên Thuỳ Trang tham dự.
"Rồi...ở đây thêm một chút hoa..đây nữa. Trang thích màu hồng...vậy làm màu chủ đạo là hồng trắng."
"Diệp Anh."
Một cái tên nhưng hai tiếng gọi đồng thanh. Cô giật mình ngước lên nhìn người gọi. À, là Thuỳ Trang bé nhỏ...cùng với Phương Vũ.
"Trang, sao bạn ở đây...Để tôi."
Mắt thấy Thuỳ Trang đang cầm hai ba túi bánh, còn thêm một bình nước, cô nhanh chóng phi ra đoạt hết về tay. Gật đầu chào Phương Vũ. Bạn kia cũng đã quen nên không mấy bất mãn.
"Mình cũng đang rãnh, làm chung đi cho nhanh."
"Ừm...nào Trang, vào đây."
Thuỳ Trang muốn đến chơi với Diệp Anh thôi mà lại thấy cô và Phương Vũ tập trung quá chỉ dám ngồi một xíu là đi ra ngoài, sợ sẽ cản trở hai người.
Nàng nhớ đến con rồng xám kia, lại muốn đến tìm nó. Lan Ngọc đã nói con rồng đó bây giờ hoàn toàn bị khắc chế lại, sẽ không đột ngột bị phá giải giống lần trước.
"Diệp Anh, mình đi chơi một chút có được không?"
"Được, nhưng đừng đi xa quá nha. Tôi sắp xong rồi."
"Mình biết rồi."
Phi nước đại đi đến phòng trưng bày, Groied làm nàng có một cảm giác rất lạ, mỗi lần gặp nó cứ bồn chồn trong lòng nhưng lại không sợ hãi nó. Mắt rồng được che lại, hai tay và chân cũng được xích lại tuy vậy mà lại không làm vơi đi sự oai phong của nó.
Libertas....ta sẽ giết chết ngươi.
"Ai đó?"
"Công chúa."
"Ah..."
Giật mình quay lại, là Thanh Hạo. Cậu ta tiến lại đến bên cạnh nàng, khó hiểu tại sao nàng lại đến đây một mình.
"Sao cậu ở đây vậy? Đi một mình sao?"
"Diệp Anh đang bận nên tôi đi dạo."
"Vậy...cậu muốn đi lên thư viện với tôi không? Ở đó vui hơn."
"À...thôi không cần đâu. Tôi chỉ đi một lát phải quay lại rồi."
Thuỳ Trang vẫn chưa quên được những lời lúc sáng Thanh Hạo nói về Diệp Anh nên cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
"Nhưng sao lúc nào cậu cũng bám theo Diệp Anh thế?"
"Tôi thích Diệp Anh."
Không muốn tiếp tục đứng đây nữa, Thuỳ Trang quay người bỏ đi, trở lại lớp học. Haiz, hai bạn vẫn chưa xong việc. Đứng ở ngoài đợi vậy. Diệp Anh nhìn thấy bóng nàng đứng ở cửa lớp...
"Sao đứng ngoài đây vậy?"
"Bạn xong chưa? Mình sợ vào làm phiền bạn."
"Không phiền, bạn vào ăn bánh đợi tôi đi. Còn hai mục nữa là tôi xong. Đứng đây mỏi lắm."
"Hay thôi,mình đứng..."
"Chậc, ngoan nào."
Kéo tay nàng vào, cẩn thận xé túi bánh đặt vào tay nàng, còn xoa đầu công chúa nhỏ xong mới tiếp tục công việc. Thuỳ Trang đỏ mặt cúi gầm xuống. Đỏ hết cả hai tai luôn.
........
"Diệp Anh ơi."
"Hửm?"
"Mình muốn đến Alegre."
"Được."
Hai bạn nhỏ đi đến khu vườn xinh xinh. Hôm nay những hạt giống đã nảy mầm rồi, suốt quá trình đều là tự nhiên vì Thuỳ Trang muốn vậy. Diệp Anh cũng không dám lén lút dùng hạt tiên để thúc đẩy. Cứ theo ý công chúa đi.
Ánh hoàng hôn ngã vàng chiếu vào nhà kính, tạo nên một khung cảnh yên bình. Thuỳ Trang thích thú chạy nhảy khắp nơi, cô cũng chạy theo sát phía sau sợ nàng sẽ ngã.
Thuỳ Trang vui vẻ tự khắc Diệp Anh cũng sẽ vui vẻ.
"Ah bạn ơi."
"Sao đấy Trang?"
"Kia kìa."
Tay Thuỳ Trang chỉ về phía trước, Diệp Anh nhìn theo thì thấy một con cú mèo nâu, lạ ở chỗ ở đây là nhà kính. Làm gì có cú mèo ở đây được. Không lẽ nhà kính lại bị hở cửa?
Diệp Anh không suy nghĩ nhiều, muốn bắt nó thả ra ngoài. Vừa mới lấy một cành cây thì nó đã bay xuống và biến thành một cô gái. Dáng người mảnh khảnh, khoác một chiếc áo choàng đen che phủ cả đôi mắt.
Ngay lập tức đề phòng, Diệp Anh đứng phía trước che cho Thuỳ Trang. Ánh mắt nhìn thẳng về người đôi diện muốn dò ra ý tứ.
"Cô là ai? Sao lại vào được đây?"
"Biến vào chứ sao mà vào. Mà nhé hai đứa trồng hoa thì cũng nên mở cửa cho có không khí, chứ sao mà ngột ngạt ghê á. Chị không bay lại mà đứng yên chờ có khi bị hai em hại chết mất."
Đứng nghệch mặt ra nghe người kia nói một tràng, hoàn toàn không hiểu gì hết. Nhưng tay Diệp Anh vẫn chưa buông Thuỳ Trang phút giây nào.
"Ah, chị Quỳnh Nga."
Thuỳ Trang lúc này cũng nhận ra đây là ai, reo lên vui mừng, chạy lại ôm chầm lấy người con gái kia. Cô nhìn xuống bàn tay vừa bị nàng buông bỏ, trong lòng có chút hụt hẫng.
"Huhu bé Trang nhớ chị rồi."
"Chị Nga giỏi quá đi, bây giờ có thể thay đổi hình dạng rồi."
"Chị giỏi là chuyện đương nhiên rồi em, nhưng chị vẫn cho phép em khen chị."
Tôi cũng giỏi mà. Thuỳ Trang, còn tôi thì sao?
"Chị, đây là Diệp Anh. Bạn của em á."
"Bạn hửm? Chắc là bạn không?"
"Dạ, Diệp Anh, đây là chị Quỳnh Nga.Lúc trước khi ở với ba mẹ nuôi, chị ấy ở cạnh nhà mình. Chị tốt lắm."
"À ừm, chào chị."
"Oh ho, thôi đừng. Dù sao em cũng là tiểu thư Hoàng gia. Chị là dân thường thôi. Chị phải chào em mới phải."
Phải nói là, Quỳnh Nga nói câu nào là chặn cứng miệng Diệp Anh câu đó, muốn nể mặt Thuỳ Trang lắm nhưng sao con người này khó ưa quá thể.
"Diệp Anh dễ thương lắm, không có như mấy cô tiểu thư lúc trước đâu. Phải không Diệp Anh?"
"Ừm."
Diệp Anh kéo nhẹ tay nàng về phía mình, tay lần theo mà đan với Thuỳ Trang. Không một khe hở.
"Vậy bây giờ tôi có thể biết tại sao chị lại xuất hiện trong vườn của chúng tôi không?"
"À chị định tìm Thuỳ Trang xem em ấy ở đây có bị ai ức hiếp hay không thôi. Trang nó hơi nhát và sợ mình phiền nên chị không an tâm lắm."
"Ở đây có Diệp Anh á chị, bạn siêu tốt với em luôn.Em cũng không còn nhát nữa đâu ah."
"Ừm, nếu vậy thì chị về được rồi. Trang ổn."
Quỳnh Nga dùng ánh mắt thù hằn nhìn về Diệp Anh. Người ta có lòng quan tâm, còn xém bị chết ngạt trong đây mà nỡ lòng đuổi thẳng vậy sao?
"Nè e-tiểu thư à, chị đến tìm Trang thì chí ít cũng nên để chị nói chuyện với Trang một chút chứ."
"Phải đó Diệp Anh. Lâu rồi mình chưa gặp chị Nga. Bạn đi với mình đi nha."
"..."
"Bạn ơi."
Vốn có sự khó chịu trong lòng nên muốn từ chối, Thuỳ Trang lại làm nũng như thế, Diệp Anh mắt nhắm mắt mở...đồng ý đi cùng.
"Yeah...đi thôi."
Không biết nghĩ gì, Diệp Anh nắm tay Thuỳ Trang đi phía trước, bước chân có chút vội vã kéo theo nàng cũng phải chới với chạy theo. Quỳnh Nga thản nhiên đi sau, vừa đi vừa ngắm cảnh. Gần ra đến cửa thì...
Cạch.
Diệp Anh khoá cửa nhà kính lại rồi. Ném lại cho chị một ánh mắt thách thức.
"Vào thế nào thì ra thế đó."
Quỳnh Nga chưng hửng nhìn về phía ổ khoá, trong lòng bắt đầu nổi sóng. Ánh nhìn đặt lên hai cái tay đang nắm chặt kia, nghĩ ra một ý tưởng.
Dùng phép điêu luyện nên chị có thể dễ dàng ra ngoài, tiến đến chỗ hai bạn nhỏ. Nhẹ nhàng tay mình lên vai Diệp Anh, đọc một câu niệm.
"Hooi jopd kflum heaj oau."
Không kịp trở tay, Diệp Anh dính chưởng và bị biến thành....một chú cún trắng. Thuỳ Trang kế bên cũng hốt hoảng lay người Quỳnh Nga.
"Gâu...gâu gâu...gruuu." : Nèeee, sao lại chơi lén. Hèn hạaaa
"Chị Nga, chị làm gì vậy. Diệp Anh của em. Chị mau biến bạn ấy lại bình thường đi."
"Bình tĩnh Trang, thấy dễ thương hơn lúc làm người không?"
"Không mà, chị Nga." - Thuỳ Trang sắp khóc rồi đấy, mau trả Diệp Anh lại cho em bé đi.
"Gâu gâu...gấuuuu gâu gâu." : Trang ơi bạn đừng có khóc. Tôi ở đây với bạn mà.
Cún Diệp Anh nhảy thẳng vào lòng nàng, hành động như muốn ôm lấy Thuỳ Trang dỗ dành.
"Tiểu thư cún, nếu em ngoan ngoãn chút thì chắc 1-2 ngày nữa chị đây sẽ giải cho em. Em mà còn ba gai với chị, tự hiểu đi.."
Thuỳ Trang vẫn còn hoang mang thì việc xảy ra, Quỳnh Nga cũng tận tâm giải thích. Sau khi chắc chắn rằng Diệp Anh sẽ không sao và trở lại như thường thì nàng mới an tâm. Bế cô vào lòng đi cùng với Quỳnh Nga.
"Thế giờ bạn không còn là Diệp Anh nữa rồi. Diệp Cún."
Gâu gâu...gâu gâu gâu : Diệp gì cũng được, bạn thích là được.
____________
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip