𝚑𝚞̀𝚗𝚐 𝚗𝚐𝚊̂𝚗

dạo này hùng huỳnh thấy hình như anh người yêu nhỏ bé của cậu có chút vấn đề, cụ thể là sau buổi live khuya vài hôm trước. như hôm qua, cậu thấy anh đang trốn vào một góc ngồi trầm ngâm, và khi cậu vừa muốn lại gần thì anh lại bật dậy rồi chạy biến vào phòng trùm chăn đi ngủ. hùng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là anh có thể mệt nên vẫn vô tư ôm thái ngân ngủ ngon lành, hoàn toàn không nhận ra người trong chăn đang run run kiềm lại cơn nức nở.


thái ngân dạo này đang không ổn, từ lúc có tin anh tham gia chương trình, đã có vô số bình luận chửi bới trách móc anh bằng những từ ngữ vô cùng nặng nề. nếu là trước đó, anh vẫn tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng bây giờ, thái ngân cảm thấy mình càng ngày càng khó chịu và bất lực với điều đó. anh ghét cảm giác dù có người vẫn đang bên cạnh anh, đang ôm lấy anh, nhưng anh lại không thể nào mở lời để chia sẻ về sai lầm, cảm giác tội lỗi và sự tổn thương mà anh phải cắn răng chấp nhận suốt ba năm qua. thái ngân biết rõ hùng huỳnh biết về quá khứ của mình nên anh sợ khi nhắc lại điều đó, bản thân anh sẽ làm cậu chán ghét anh vì có ai lại đi tha thứ cho kẻ tồi như anh chứ.


mọi thứ vẫn trôi qua cho đến buổi livestream khuya vài hôm trước đã đẩy mọi thứ lên đỉnh điểm khi mà mỗi lần anh xuất hiện ở màn hình, thái ngân liền thấy có vô số bình luận tiêu cực lập tức nhảy lên liên tục. có vẻ hai người kia cũng không để ý đến điều đó nên thái ngân cũng cố gắng lờ đi và âm thầm gặm nhấm nó khi ở một mình.

∘₊✧──────✧₊∘

hùng huỳnh khó chịu và cực kì bồn chồn lo lắng, đã 11h đêm và thái ngân vẫn chưa về nhà chung, trong khi hôm nay anh cũng không có lịch trình hay công việc gì, trợ lí của anh cũng nói là không có công việc gì đột xuất. điện thoại đổ chuông liên hồi rồi tự ngắt, thái ngân đã bỏ lỡ hàng ngàn cuộc gọi từ cậu. hùng lo lắng tới mức mất cả bình tĩnh, muốn gọi cả cảnh sát nhưng may mắn là quang trung đã kịp cản cậu lại trước khi cậu làm gì đó khó coi.


cạch


tiếng mở cửa lập tức khiến hùng huỳnh bừng tỉnh, cậu vội vàng quay ngoắc sang và biết gì không, anh người yêu nhỏ bé đáng yêu của cậu chân nọ đá chân kia, xiên xiên vẹo vẹo, mặt mày vì say mà đỏ bừng, đang cố gắng cởi giày ra. hùng huỳnh lập tức nhào đến cúi người cởi giày cho anh, rồi không một động tác thừa mà vác anh lên phi vào phòng, bỏ lại quang trung đang ngơ ngác cô đơn giữa phòng khách, cả quá trình không hé môi một lời. y cũng hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra, nên lẳng lặng xỏ dép khóa cửa căn hộ mò sang phòng mấy anh trai khác ngủ nhờ, lòng âm thầm cầu nguyện cho vị đội trưởng của 10/10 hôm sau vẫn toàn vẹn mà xuống giường.


hùng huỳnh tông cửa, vội vội vàng vàng đè anh lên nệm, ngó nghiêng điên cuồng kiểm tra xem anh có bị thương ở đâu không. thái ngân nãy giờ vẫn ôm khư khư túi ni-lông đựng mấy lon bia, vì say mà ngoan ngoãn nằm yên cho cậu lật qua lật lại kiểm tra, rồi còn tự bật cười khúc khích, sau đó lại đột nhiên mếu máo rồi bật khóc huhu, làm tên nhóc đang chăm chú quan sát giật cả mình, đã cuống lại càng cuống hơn, tay chân loạn xạ, cuối cùng lại chọn cái ngậm môi anh để ngăn cơn nức nở. thái ngân cũng buông tay khỏi túi mà vòng tay ôm lấy cổ của hùng, vừa nấc vừa run rẩy hôn cậu, anh nhanh chóng chủ động tách môi cậu rồi gấp gáp cuốn lấy lưỡi hùng, sau đó lại như giật mình mà vội vàng buông ra, hai mắt lưng tròng sợ sệt nhìn cậu. hùng đưa tay lên muốn nắm lấy vai anh, anh lại vội vàng lùi lại, dường như đang lo lắng sợ hãi điều gì đó. hết cách, hùng đành bất ngờ lao đến ôm chầm lấy anh, nhấc thái ngân đặt vào lòng mình, rồi nhẹ nhàng xoa lưng an ủi cho anh.


-bé iu, anh ngân, anh nói em nghe có chuyện gì nào?


-hức...huhu....


thái ngân lắc đầu nguầy nguậy, im lặng vùi mặt vào ngực hùng huỳnh nức nở, nhất quyết im lặng không hé nửa lời. hùng huỳnh đau đầu suy nghĩ, dạo này cậu cực ngoan với anh, không hề làm gì có lỗi đến mức anh phải giận dỗi trốn đi uống bia, hoàn toàn không biết được lí do mà thái ngân lại như vậy.


-bé giận em hả, hay em làm gì sai có lỗi với anh đúng không? bé ngoan nín khóc nói em nghe, em cho anh kẹo dẻo nha!


-hức...hông phải...huhu...anh hông có dận em...mà anh mệt lắm...hức hức...anh sợ nữa hùng ơi...huhu...


thái ngân đang say nhưng mà nghe đến hai chữ "kẹo dẻo" liền vội vàng lau nước mắt giải thích, nhưng mới nói được mấy câu lại tiếp tục mếu máo. hùng nhanh trí hỏi anh thêm mấy câu, vừa hỏi vừa chồm sang tủ đầu giường lôi ra mấy bịch kẹo dẻo và một cái hộp nhỏ nhỏ, kẹo dẻo thì đưa cho ngân, còn cái hộp thì hùng giấu sau lưng.


-kẹo dẻo cho bé nè, bé ngoan nói em nghe anh sợ gì vậy áaa?


-a...ức...anh mệt...anh ghét anh, nhưng mà anh hông muốn bị em với mọi người ghét anh...huhu...anh hôn bạn đó...anh sai rồi hùng ơi...anh sợ em cũng ghét anh lắm...huhuhu...


hùng huỳnh âm thầm bật ra tiếng ồ, thì ra là việc này. hùng không ủng hộ hay bào chữa cho việc làm sai của anh ngày xưa, nhưng chuyện đã qua lâu nên cậu cũng không muốn nhắc lại, cậu chỉ đơn giản là yêu anh, muốn che chở, chăm sóc vào bảo vệ anh từ giờ về sau thôi, vậy mà anh nỡ lòng sợ cậu chán ghét anh. hùng yên lặng cúi mặt nhìn cái người nhỏ xíu ngồi trong lòng cậu, mặt mày lem luốc nước mắt đang nhai kẹo dẻo ngon lành mà cười toe toét, đúng là người đáng yêu thì làm gì cũng thấy đáng yêu, nhưng mà vẫn phải nên "thể hiện" tình cảm cho ảnh một chút, nhỡ sau này ảnh lại hiểu nhầm hùng nữa thì mệt.


nghĩ vậy nên hùng nhanh chóng ngậm lấy đầu còn lại của viên kẹo dẻo trên môi thái ngân, thuận thế đẩy anh nằm xuống giường, một tay gạt bỏ mấy bịch kẹo dẻo và túi bia sang một bên, một tay âm thầm mở nắp hộp bao cao su đã giấu sau lưng từ nãy. thái ngân đang ăn kẹo dẻo thì tự dưng bị đè xuống giường, bất lực ngửa cổ chịu đựng nụ hôn đầy mạnh mẽ của cậu, viên kẹo dẻo đang ăn dở cũng bị cuốn lấy mất, đến khi anh bị nụ hôn làm cho tỉnh táo được vài phần thì cả hai đã không còn mảnh vải trên người, quần áo của anh còn được cậu đặc biệt ném ra đến tận cửa.


hùng huỳnh tiếc nuối rời khỏi khoang miệng ngọt ngào của người yêu khi nhận thấy hô hấp của anh đang dần mất kiểm soát, tạo nên một sợi chỉ bạc long lanh ánh lên trong căn phòng tối, sau đó đứt lìa và vươn bên khóe môi anh, cậu khẽ thè lưỡi liếm nó, rồi chầm chậm rải những nụ hôn nhẹ dọc theo cổ và từ từ trượt xuống bụng anh.


hùng tỏ vẻ thích thú khi cảm nhận được thái ngân đang bị kích thích và run rẩy mỗi khi bờ môi mát lạnh của cậu lướt trên da thịt nóng hổi của anh vào tạo nên những dấu đỏ bắt mắt. đột nhiên hùng bất ngờ vươn người ngậm lấy một bên ti của anh làm thái ngân không chịu được mà phát ra một âm thanh cực kì quyến rũ, chưa dừng lại ở đó, hùng còn mon men đến gần hậu huyệt của anh, rồi nhẹ nhàng cho một ngón vào thăm dò. thái ngân lập tức cong người, anh run rẩy chồm dậy muốn ngăn cậu lại nhưng hùng nhanh chóng đè được anh xuống một lần nữa và cho thêm một ngón tay vào bên trong khuấy đảo, vách thịt ấm nóng nhanh chóng co bóp dữ dội, ôm khít hai ngón tay thon dài của cậu. thái ngân lập tức che miệng nhằm giảm âm lượng mấy âm thanh xấu hổ, nhưng mà hùng huỳnh càng càng càng quét mạnh mẽ hơn làm anh cũng không chịu được mà đành che mặt bất lực rên rỉ.


đến khi cậu hoàn thành việc dạo đầu cho anh với ba ngón tay, thì thái ngân đã bắn được một lần rồi. hùng huỳnh hài lòng rút tay, thay vào đó là thằng em đã đeo giáo cẩn thận và đã ngẩng cao đầu từ khi nào, nhưng mà cậu cứ cọ cọ bên mép hậu huyệt làm anh khó chịu vặn người, hai mắt lại tiếp tục rưng rưng.


-e-em chọc anh hả-ức, anh khó chịu mà-


-hình phạt cho bé đó, bé dám nghĩ tới việc em ghét bé, một điều sẽ không bao giờ xảy ra. bé nhớ chưa, lần sau không được như vậy nữa, em yêu bé còn không hết!


-a-anh biết rồi màa-lần sau anh hông dám nữaa


hùng lúc này mới gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó nhấc đùi của anh đặt lên vai mình giữ chặt, rồi chầm chậm tiến vào. hô hấp thái ngân lập tức hỗn loạn, anh vì khoái cảm mà vô thức siết chặt bên dưới, vừa vặn cọ đầu thằng em hùng vào ngay điểm nhạy cảm của bản thân, thành công giúp bản thân bắn lần thứ hai. hùng huỳnh cũng nhân cơ hội mà lập tức đẩy toàn bộ thằng em vào sâu bên trong, sau đó nhanh nhẹn đưa đẩy, tốc độ kinh người làm thái ngân chỉ biết ôm mặt vừa rên vừa khóc nức nở. và đêm dài trôi qua.

∘₊✧──────✧₊∘

quang trung vươn vai, mở cửa căn hộ, vừa vặn bắt gặp thằng em út nhóm 10/10 cởi trần quần short, tóc tai bù xù, ngáp ngắn ngáp dài đang từ bếp đi ra. y chỉ nhún vai cười bất lực, rồi nhanh chân sang gõ cửa phòng thái ngân, hùng vội vàng chen lên trước muốn ngăn y vào, nhưng mà quang trung trừng mắc cảnh cáo rồi đẩy cậu ra, vừa mở cửa thì thấy thái ngân còn đang trùm chăn ngủ ngon lành, cả gương mặt vẫn còn mấy vệt nước mắt lem luốc, vai và cổ lộ ra khỏi chăn thì chi chít mấy vết hôn cắn đỏ tím. quang trung chỉ quay sang đánh vào vai hùng một cái đau điếng, sau đó quay người ra khỏi phòng, trước khi đi còn quăng lại cho cậu một câu cảnh cáo.


-hiểu nhầm hay giận dỗi gì thì gì, lần sau nhẹ tay với anh ngân nghe chưa!

end

huhu lâu rồi mới viết lại dài như này nên là nhiều khi câu cú có hơi dài dòng lan man T^T mọi người đọc thì hoan hỉ bình luận với ủng hộ tui nhéeee:<<< lớp ôn:333

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip