God blessing u, khi bạn đã tìm đến đọc cái fic này thì có thể bạn là người được chọn rồi đó.
🔞 WARNING 🔞 : Nội dung chứa yếu tố 18+, gây ám ảnh. Super predium max luxury full of bạo lực, hành hạ, toxic love🤯. Có yếu tố gore nhẹ, tổn thương tâm lí (?). Tổn hại thể xác, lạm dụng tình dục. Có yếu tố chửi/ thô tục.
❌Chú ý : Tâm lý yếu lập tức CLICK BACK‼‼‼
Đọc thật kỹ tags và warning tôi rào trước, để tôi check cmt điểm danh bà nào tâm lí phải vững mạnh lắm mới đọc hết được cái này.
_______________________________________
.
.
.
.
.
Anh ấy đánh em, nhưng mỗi cú đánh của anh cảm giác như mọi yêu thương vô ngàn.
Anh ấy đánh em, những cú đấm liên tiếp lên khuôn mặt xinh đẹp sau khi tát em thật mạnh đến văng máu chảy xuống cằm nhỏ xinh xắn.
Anh ấy đánh em, đánh vào toàn bộ tấm lưng trần với đường cong mềm mại mịn màng. Trên làn da bóng mượn nõn nà bầm tím những vết thâm sưng đỏ tấy.
Anh ấy đánh em, đập em bằng những cú vả liên hồi lên đôi chân thon thả yêu kiều. Đánh em đến nỗi những lần tới phòng khám bó xương, đến cả bác sĩ điều trị đã quen mặt không cần nhìn hồ sơ của em ấy.
Anh ấy đánh đập em, suồng sã bạo lực tình dục hay đấm em bầm dập. Nhưng đó là tất cả tình yêu anh dành cho em.
Douma không kháng cự điều đó.
Em ấy nhận lấy, ôm lấy tất thảy những cú đấm đá dã man đến giòn gãy xương cẳng. Chấn thương trên người em chẳng hôm nào đếm dưới con số 5, chỉ có luân phiên nhau mà gánh chịu. Cho em vất vưởng còn hơi thở nhỏ nhoi qua ngày.
Như một con búp bê, một cái bao cát cho anh ấy giải tỏa mỗi ngày.
Anh ấy hôn, mà chẳng hẳn là hôn. Cắn lấy em như thú dữ rồi đâm vào bên trong em thô bạo, giáng những cú bạt tai khiến sống mũi sứt mẻ bầm tím của em lần nữa chảy máu. Dù em đã băng bó cách đó không lâu.
Ngôn ngữ tình yêu của anh ấy.
Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời một chút, anh ấy cũng sẽ rất nhanh dừng lại. Nhưng chỉ cần chặn tay anh ấy lại một chút, đừng mong ngày hôm nay có thể đặt được lành lặn hai bàn chân xuống nền nhà.
" Mồm mày sinh ra để làm gì? Sao cứ câm như hến thế hả con đĩ? Mở mồm ra rên cho tao nghe đi xem nào. "
Anh ấy bóp chặt cổ em, quan hệ một cách bạo lực. Thân thể tàn tạ không chỗ lành bên dưới của em như một con búp bê bơm hơi, mặc kệ tiếng thút thít nức nở đứt hơi như sắp chết hay bệnh tình của em. Chỉ cần anh ấy được thỏa mãn.
Em khó khăn mở rộng hơn hai chân, há miệng ra rên rỉ khổ sở ngắt quãng. Lơ đi những dòng máu tanh từ mũi chảy xuống miệng, nồng nặc qua từng kẽ răng thiếu sót gãy rụng.
"Mày còn câm mồm khi tao địt nữa thì không còn cái răng cửa nào mà nhai đâu đấy. Có nuôi để địt thôi mà làm cũng không xong."
" Ư.. ư-... hức.. âng.. ạ... ức.. e... em.. in... ỗi.."
Em nức nở nói không còn tròn tiếng, lợi bị anh tát đến lệch còn toe toét máu khi hôm trước bị anh đánh khi định bẻ răng em nhưng không thành. Chỉ bị anh cắt vài đường trên da cho thỏa rồi bỏ đi.
Có thể do em làm không tốt, đầu bị cầm chặt phía trên đỉnh rồi bị vỗ đâm sầm sập vào đầu giường. Đỉnh đầu em rỉ bền bệt từng dòng máu tươi đua nhau tràn ra, phía dưới vẫn bị anh thô bạo dùng như món đồ chơi tình dục chứ không phải con người.
"Ặc.. ặc... hự... ự... ư-"
Cổ họng em trực tiếp bị nhét con cặc gân guốc của anh vào, máu tươi chảy đầy mặt từ trên xuống. Tròng mắt trợn lên đến đáng thương, có lẽ mắt em là nơi đẹp nhất. Nên khi anh ấy xuống tay cũng không quá mạnh, chỉ bị vài vết sẹo chứ vẫn chưa cào mù mắt em.
Douma.
Phải phục vụ anh thấy thật cẩn thận, không thì anh ấy sẽ tiếp tục bẻ nốt vài cái răng còn lại của em mất. Để đề phòng móng tay em cạ vào khi tuốt, anh đã tâm lí rút hết sạch trực tiếp móng tay móng chân của em.
Trên người em chỉ có vết thương toác miệng hoặc những nơi bị nhiễm trùng hay hoại tử, chẳng nơi nào được lành lặn khi cứ cách vài cm sẽ có dấu vết bạo hành tàn bạo của anh.
Như dấu vết minh chứng tình yêu của em và anh nên được trường tồn.
Vậy nên để duy trì nó, mỗi ngày cứ cách vài cm là những vết bầm rách trên người em lại càng to thêm. Mắt cá chân phải gãy vụn của em mỗi ngày trở lạnh sẽ sưng phồng nhức nhối, cứ đêm đông về buốt rát khiến em nằm cạnh anh thức trắng đêm trông trăng. Đau lại không dám kêu rên vì sợ động đến giấc ngủ của anh, anh sẽ lại bật dậy chửi rủa em.
Được anh ấy hành hạ, mỗi cú đánh cứ như một nụ hôn.
Em vẫn phải mỉm cười thật khó coi khi lợi của em đã rách toạc gần hết, em cứ luôn vật lộn với cái xác sống dở chết dở hấp hối qua ngày. Giật lấy sự tỉnh táo và sự sống qua từng giây với tử thần, khi anh ấy tát em đến ngã gục nổi đom đóm mắt. Đầu óc quay cuồng chỉ cần chú ý lắng nghe những câu chửi khó coi của anh, có lẽ sẽ còn mở mắt được thêm chút để còn biết thở tiếp.
Được nhìn thấy em chật vật thoi thóp là điều Akaza cảm thấy vui sướng nhất trên đời.
Em yêu của hắn vẫn luôn bên cạnh hắn, không rời bỏ đi.
Khi bên em, nhiều lúc Akaza không nỡ xuống tay. Nhưng chỉ khi vậy mới giữ được em thật lâu, thật sâu ở bên mình mãi mãi.
.
.
Douma nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là 2h30 phút chiều. Có lẽ khi kim phút chỉ đến số 45, anh ấy sẽ quay lại phòng khám tư với bốn bức tường quen thuộc hòa với mùi khử trùng này đón em.
Tay em được cắm chi chít những lọ dung dịch khác nhau vào máu, nhìn không kĩ có lẽ mạch máu mỏng manh cùng dây chuyền như là một với nhau.
Thật may lần này anh ấy chỉ cắt một mẩu nhỏ bên sụn tai em, không đập thủng màng nhĩ còn lại của em nữa.
Chờ anh, lặng nhìn sơn ca gãy cánh đậu lại bên khung cửa nhỏ. Có vẻ như cổ họng nó cũng bị thương? Như em rất lâu rồi, chưa từng được nghe tiếng chim hót nữa. Cũng chẳng cất lên được những lời ca ngọt ngào như bông gòn chăng lên những dải nắng xuân.
Em sẽ được đưa về, quay trở lại với chiếc giường đầm đìa máu khô mới chồng chéo vào nhau cũ. Nằm lả mình trên chiếc sofa vương vãi da thịt từng mẩu bị rơi ra của em, mùi máu của em. Ngửi quen như mùi không khí khi em còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
" Cậu ta không đến đón cậu hả? "
" Ơ ạ... e-em.. nhũng.. ông iết"
Em lắp bắp trả lời, kim phút đã đỉnh quá vạch thứ 45. Lệch khỏi nó đã hơn 10 phút.. 20 phút.. rồi lại 30...
Nỗi lo sợ vô vàn trực trờ có thể từ dưới bụng xộc thẳng lên đại não của em, sao anh ấy lại chưa đến. Đã muộn như vậy, đáng lẽ ra giờ này em đã được ngồi trên sofa hoặc bàn mổ của anh rồi.
Thật sợ hãi, có khi nào anh ấy đã bỏ quên em rồi không...?
Không!
Tuyệt đối không thể.
Không thể nào, anh ấy còn đánh đập em. Rõ ràng anh còn rất yêu em cơ mà, anh vẫn luôn chửi rủa em "con đĩ", "chó đẻ", "súc vật" nhiều như thế. Anh ấy phải cần em chứ!! Phải nhớ tới em chứ!! Chắc chắn anh ấy chỉ tới muộn hoặc quên tạm thời thôi!!
Từng phút từng giây trôi qua, đặt nặng như từng giọt nước rơi xuống máy hành quyết đang treo trên cổ Douma.
Vị bác sĩ tư bên cạnh cũng nhìn rõ ra sự lo sự của em, cứ 2 3 phút em lại canh đồng hồ một lần. Tuy đây không phải cảnh tượng hiếm gặp của em, vị bác sĩ già vẫn còn chút nhân tính phân tâm sự chú ý của em.
" Có lẽ cậu ta tới muộn chút do tắc đường, dù sao giờ cao điểm. Hôm trước còn có thiên tai, chuyện bình thường thôi "
Thiên tai?
Thảo nào, 2 hôm trước anh lại ở nhà được dành thời gian cho em nhiều đến thế.
Ra là do nó nên khi em gãy xương đầu gối, anh lại không đưa em tới giường bệnh quen thuộc của vị bác sĩ này hơn. Thời gian với em như một khái niệm gần bị phai nhòa, trong căn nhà mụ mị tối tăm ấy vẫn chứa đầy tình yêu của anh.
" À, hãy bảo vệ tốt bụng của cậu nhé. Vết đâm rạch lần này khá nghiêm trọng hơn so với các vết rạch khác mà thường ngày cậu ta làm lên những nơi khác, thần linh phù hộ cho cậu "
" Âng ạ.."
Vẫn như vậy, nếu không phải chấn thương mạnh thì cũng là nội tạng bị tổn thương. Nhưng em không thể cầu xin vì khuôn miệng bé giờ cũng chẳng thể nói được tròn chữ nữa, có lẽ vị bác sĩ già, phòng khám chui này vẫn sẽ chỉ là một trong những thứ ít ỏi có thể nghe hiểu được em.
Và trong đó không bao gồm cả anh.
Anh luôn quyết định mọi thứ theo ý anh, khi mới bị anh bạo hành và lạm dụng. Em đã từng làm nhiều thứ thật vô nghĩa, cầu cứu theo mọi phương diện nhưng quy ra cũng chỉ là trò hề thừa thãi.
Khi ta còn mở cửa, những người hàng xóm đã rất lâu khiến em quên mất họ trông như thế nào ghé sang. Em luôn phải mặc những bộ đồ dài tay cao cổ dù giữa hè nắng nóng, mồ hôi nhơn nhớt khỏ chịu động vào những vết thương mở toác chà sát với vải len đau xót vô cùng.
Nhưng em không dám kêu, mỗi lần em kêu lên không đúng nơi. Anh sẽ không lưu tình mà đóng một cái đinh thẳng vào lưỡi em một cái.
Mỗi lần có người sang thăm như vậy, họ luôn nhìn em với ánh mắt kỳ lạ trên chiếc xe lăn ấy. Anh chỉ cười một cách thành thục, mượt mà ngụy biện.
"À, do vợ tôi vẫn còn chấn thương tâm lí lớn trong vụ tai nạn kinh hoàng năm đó. Em ấy rất sợ người lạ, chúng ta ra ngoài nhé?"
Em chưa từng gặp một tai nạn nào hết.
Tất cả chỉ là anh bịa ra để che mắt người đời, ngày càng nhiều người tới làm thân hơn. Và có vẻ họ tò mò hơn về một người như bức tượng quấn băng vải kín mít mọi nơi như em, anh đã trực tiếp ném em xuống tầng hầm lạnh lẽo.
Nơi mà em chỉ trơ mắt nhìn gián chuột hồi bọ ăn gặm từng miếng thịt thối rữa bị toác ra của em, nhưng em không làm gì được. Em còn thậm chí không đủ sức đuổi một con chuột cống.
Anh vẫn sẽ xuống, qua khe cửa nhỏ lập lòe ánh điện tựa như một vị thánh anh mang tới lưu quang cứu vớt lấy cuộc đời thảm hại của em
.
.
.
Anh sẽ tới đánh em, hôn em và đâm vào bên trong em mỗi ngày. Có lẽ đó là khoảng thời gian đáng nhớ nhất. Tình yêu của anh ngập tràn trong những cú vả, giật lấy em đâm mạnh lên tường. Chỉ đau một chút sẽ lại nhân được tình yêu của anh, tình yêu vô ngàn.
Tứ chi ghim chặt lên tường đá lạnh, máu thịt nứt toác do bỏng hoặc bị cắt xé. Em đau đớn nhưng chẳng dám ngước lên nhìn anh, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của em anh sẽ bỏ đi mất.
"Anh chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp hơn mắt em cả, Douma"
Lần đầu gặp anh, đã từ rất lâu. Gió êm trên biển lặng ngủ quên trên chiều hồng thổi hôn vào lời nói mê hoặc của anh dẫn em tới nơi này, tuy đau rát vô cùng nhưng vẫn còn âm vang của anh.
Lần cuối anh hôn lên trán em đã từ rất lâu, anh không hôn nữa vì khi hôn em lại nhìn thấy con ngươi ngũ sắc như kẻ đánh cắp cầu vồng này dẫn lối hồn anh lạc trong nơi đó. Nên anh không còn hôn em nữa.
Anh không còn hôn em nữa...
Đúng, anh ấy không còn hôn em nữa. Từ rất lâu.
Em không muốn chấp nhận sự thật, rằng nó rất đau. Em chạy trốn khỏi dải sương mù chằng chịt đau khổ, anh đã thay dần những cái hôn bằng những cái bạt tai hay đấm mạnh cay đắng đến biến dạng khuôn hàm em.
Nhẹ thì ba lần một ngày, nặng thì năm lần một hôm.
Anh chỉ lôi em đi nhưng một bao cát, thắt lưng đau rát cứ vậy chà sát lên những vết đau chưa lành của em. Nhưng em chịu đựng, em không thể rời đi mà không có anh được.
Yêu đến chết những đòn roi, cái quật hay đánh ngã ném em xuống của anh. Yêu những đêm dài anh đập vỡ xương sụn đâm chọc dưới lớp thịt mỏng tóe máu trong không khí, yêu những cú thúc làm xuất huyết trong hay cứa cắt thiếu da trầy thịt. Hay những lần anh làm tình với đống ruột anh rạch chúng kéo ra bên ngoài của em, cổ họng em hay rót sáp nóng vào đống máu thịt bầy nhầy của em thêm nữa.
Nhưng em vẫn nhớ, sao anh ấy lại cắt hết ngón chân rồi lóc bắp thịt của em. Rõ ràng em rất ngoan ngoãn, em không chạy mà.
Anh chỉ để lại câu " Cho mày bớt không nghe lời " .Nhưng chẳng phải Douma đã luôn là bé ngoan sao?
Bên phải tay em đã cụt một nửa, hoại tử đầu xương luôn là miếng thịt ngon cho giòi bọ những đêm em không ngoan bị nhố dưới hầm. Chúng ăn thịt em, em lại phải ăn hết chúng. Ăn hết rồi lại phải tự ăn thịt mình dưới tầng hầm.
Em yêu anh nhiều lắm, mà em cũng biết rằng anh yêu em. Dù anh có lạm dụng đánh đập em tàn bạo thế nào, tình yêu đôi ta vẫn chẳng thể thay đổi. Anh vẫn sẽ chút những áp lực gần kề sâu trong ổ bụng của em, đập đánh thân xác điêu tàn này trong mọi khoảnh khắc.
Em chỉ tiếc.
Chỉ tiếc không thể lau màu nước mắt anh rơi xuống, căng tràn ra những bắp tay khi đêm sương hát về bờ biển xưa cũ anh chẳng nhận ra.
Người đàn ông của em, cũng chỉ là một đứa trẻ bị cuộc đời này chà đạp mà thôi.
Cạch.
Tiếng cửa sổ đóng lại.
Đã 9h30 tối. Vị bác sĩ đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng khám, kéo em về hiện thực trở lại. Thời gian đã trôi thật nhanh ghê, chỉ khi nghĩ về anh em mới cảm thấy gánh nặng ấy chẳng lâu dài tới vậy.
Em mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhỏ nhoi khó phát hiện trên khuôn miệng bị khoét dài chằng chịt vết khâu ấy.
Không biết anh đến chưa nhỉ?
1 tiếng.. 2 tiếng.. Rồi lại 3...
12 giờ đúng, là cái giờ anh đã quỳ xuống cầu hôn em dưới ánh trăng xưa cũ. Bên ánh nến dịu dàng ôm ấp làn khói mơ nở rộ đậu lên quyến luyến ô cửa ngỏ, gió lùa mây trải những cành hoa như thay lời tỏ tình anh gửi ngân ca lên khúc hát tình ca đầy nồng nàn.
Vẫn ánh trăng ấy, sao nay lại thật bạc. Bạc gì em cũng không biết, nhưng nảy màu bạc ấy trắng dài xuyên qua ô cửa phòng bệnh. Chiếu lên những dụng cụ y tế dao kéo kim loại đã khử trùng lạnh lẽo, chẳng phải nến và hoa anh nụ cười của anh nữa.
Anh đã tới chưa?
Ở đây, phòng bệnh này. Em cô đơn, em lạnh. Em cần vòng tay và hơi ấm của anh.
Rên rỉ thoi thóp dưới nhiệt độ đau buốt, em chỉ mong đôi giày da nâu xám quen thuộc dẫn theo bóng hình anh từ cửa phòng phản chiếu. Tới mang em đi, em sẽ chết mòn trong đợi chờ mất thôi.
"Douma"
!!!
Anh ấy tới.
Anh ấy tơi rồi! Cuối cùng anh ấy cũng tới!!
Anh không bỏ em lại, anh chẳng như gió tuyết ngoài kia. Vứt em ra khỏi tổ ấm nhỏ nhoi giữa trời gió tuyết, như một lưỡi dao ấm áp ngọt ngào nhất em cất trong dạ dày của em.
" Ư-ư... ức.."
Em lại khóc, khóc nức nở rồi lại sụt sịt nhưng không phải do anh đánh. Mà là lần nữa nhìn thấy mái đầu kia tiến gần cuối giường bệnh, nước mắt mặn chát chảy xuống những vết thương đau xót. Nhưng em vẫn cười, mặc cho băng gạc khắp người em lại bắt đầu chảy máu hết ra.
" Mày làm từ cái đéo gì thế, khóc gì khóc lắm. Tao đã giết chết mày đâu."
Anh ấy đầu môi buông những lời cay đắng, nhưng hành động của anh lại là ổn định lại cây truyền dịch. Di rời máy móc thuốc thang để đưa em về, dù đã muộn. Vị bác sĩ đã rời đi nhưng tần suất anh đến đây đón em mỗi ngày nên giữ thêm một chiếc chìa khóa phòng bệnh.
" U...u.. an.."
" Sao?"
" Ân.. ức.. hức... ân..."
" Chân đéo gì, bố kê đệm cho mày rồi còn khóc. Khóc lồn gì khóc lắm."
Nhưng anh vẫn bọc lấy chân em bằng áo khoác da của anh, bế em đi về cốp xe thường ngày đặt nằm vào đó.
"Tí đi đường xóc, đau cấm có khóc. Cớm đêm mà nghe thấy mày về tuốt xác với tao"
Em gật gật đầu ngoan ngoãn, từng cử động đau buốt như tháo dỡ từng khớp xương. Anh chỉ nhìn em một cái rồi mới đóng gập xuống cốp xe lại, ra buồng vô lăng trước lái xe đi.
Không biết hôm nay anh ấy làm gì mà đón em muộn thế nhỉ?
.
.
.
.
1h sáng.
Anh ấy đặt em lên giường, ga đã được thay mới. Còn anh vẫn gột rửa ngày dài bụi bặm vương lên làn da anh trong phòng tắm sáng đèn, hôm nay yên tĩnh đến lạ.
Phải chăng anh ấy đã có điều gì đó.. mới? Nhưng không nói cho em...
Lúc nãy anh ôm em, tuy sống mũi em đã gãy vỡ từ rất lâu. Nhưng em vẫn ngửi được cái mùi thoang thoảng của cồn, mùi của thuốc lá và rượu nồng.
Rõ ràng là anh đã che lấp nó bằng mùi hương lạ nào đó.
Nó lẫn lộn trong không khí, khiến em khó nhận ra. Hy vọng rằng anh ấy sẽ không giấu em làm điều gì đó, không tốt cho cả em và anh ấy. Không biết sao, Douma trong lòng có hơi lo lắng và.. sợ.
Em không biết nữa.
Cảm giác bồn chồn không biến mất khi anh bước ra tới bên cạnh, bật sáng đèn ngủ trong phòng với lờ mờ rèm vải màu xanh. Anh không nằm xuống ôm em, giữ chặt em trong lòng rồi ngủ. Thậm chí không tát em khi em cứ nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt long lanh như ngọc trai cực tím vùi dưới giếng sâu bật nhảy, rõ ràng có điều gì đó đã đổi thay.
Tiếng còi trong em ngày càng to lớn và inh ỏi, nhưng em không dám phát ra. Không dám ê a đòi anh nữa.
?
Anh sao lại không tới đây, bên em. Giật mạnh vài luồn tóc còn trơ lại xơ xác của em, đập em rồi ném em xuống khỏi giường nữa?
Sao thế hả anh?
Sao anh lại bước đi, quay lưng trần về phía em và ra khỏi căn phòng này. Căn phòng chứa đầy kỉ niệm của ta ấy, căn phòng anh đã trao cho em tình yêu ấy. Sao anh lại rời đi rồi?
Em ngồi, ngơ ra như một con búp bê hỏng. Nhìn về phía cửa chờ anh quay lại, đồng hồ điểm chỉ 2h sáng. Trăng bạc hôm nay lại không chiếu vào cửa phòng.
Anh quay lại rồi, nhưng với tờ giấy đơn lẻ và đọc chăm chú tập xếp còn lại với một cái bút bi.
Lâu lắm rồi, em chưa từng nhìn thấy anh trầm tĩnh như vậy. Anh ấy đang đọc gì thế nhỉ? Em hiếu kỳ lắm.
" A.. a.."
Akaza ngước đầu lên nhìn em rồi.
Nhưng sao anh ấy không bước tới, đấm gục em rồi vứt em xuống thế? Em không đủ ngoan hay sao? Em làm anh ấy giận hay sao?
Hôm nay từ biểu cảm đến hành động của anh đều thật kỳ lạ. Làm ơn hãy đánh đập em, cưỡng hiếp em. Sử dụng em như một con đĩ ngu ngốc, một cái bao cát sống đi. Làm ơn đừng im lặng đến như thế, em sợ...
"Douma"
"A..."
"Mày có yêu anh không?"
"Không cần nói, chỉ cần gật hoặc lắc đầu cho tao biết thôi"
Em ấy gật đầu, dù quai hàm lạch cạch hay cổ họng đau rát rất muốn thốt lên tiếng kêu "có" như con nhàn nhạn gào rú thảm thiết sâu trong núi đen.
" Vậy mày có muốn ở cạnh anh mãi không? "
Douma lại gật đầu tiếp, em ngoan ngoãn. Dù mặt em khuyết thiếu da thịt, ngập tràn bỏng rát nhưng Akaza lại vẫn cảm giác em vẫn xinh xắn như búp bê mới toanh thuở ban đầu.
Đơn giản thế, anh không muốn mất em.
" Dù cho tao đối xử tệ với mày, đánh đập chửi rủa mày. Mày vẫn theo tao sao? "
Em ngừng lại 1 giây, rồi lại chậm rãi ngoan ngoãn gật đầu.
Em chưa từng lừa dối bản thân.
Cả hai rơi vào khoảng không tĩnh lặng, em chịu không được. Nghe lời chống tay bò xuống tiến đến anh, dù cho xương khớp em bắt đầu có dấu hiện vụn ra nữa.
Douma tới, đặt nhẹ một nụ hôn khuyết thiếu lên gò má anh.
Anh lại rơi nước mắt, bóp chặt cổ em nâng lên mạnh bạo. Khiến em khó thở tranh giành sự sống lần nữa, em ho sặc sụa đỏ mắt nhưng chẳng giãy dụa mà ôm lấy cánh tay căng cơ ấy.
" Con đĩ, mày lúc nào cũng chẳng nghe lời tao gì cả. "
Tuy rằng không được anh cho phép, nhưng em vẫn yếu ớt hôn anh. Hôn cho cơn nổi trận lôi đình của anh dịu xuống, hôn cho bắp tay gân guốc ấy lần nữa mò xuống giữa đùi em. Vào bên trong em, thâm nhập khuấy đảo rồi lại hành hạ em.
.
Akaza không rõ mình đang đau đớn hay đau đầu.
Hắc vân trên trán anh vẫn cứ nổi, nhưng trước thứ đĩ thõa láo toét này vẫn không thể dấu được giọt nước mắt nhục nhã của thằng đàn ông trước mặt nó.
Từ khi nào, từ khi nào cái bồn chứa này lại chi phối cảm xúc của hắn nhiều đến thế.
Hắn đã tự dặn mình rằng, chỉ cần làm chủ nó.
Những cơn ác mộng chìm sâu trong bao tải kia sẽ không tự tiện thoát ra trỗi dậy như vậy.
Bên dưới của hắn, đang tiến vào sâu trong em. Vách thịt đỏ hỏn buông thõng xuống, nơi những đêm xỏ xiên đến quen thuộc. Công cụ phát tiết duy nhất bên cạnh gã, Akaza hoàn toàn không muốn món đồ chơi này hư hỏng chạy khỏi tầm tay của hắn.
Em xinh xắn, ngoan dịu như cầu vồng nhỏ dưới ánh ban mai. Thứ làm hắn ta thổn thức, xé ngang bầu trời đoạt lấy vệt sáng rực rỡ thượng ngàn.
"A... ah... ức... hư.... ư.."
Tiếng em khóc sụt sịt bên dưới, nước mắt thấm đẫm băng gạc đầy máu tanh trên người. Hắn cúi xuống, liếm đi giọt nước mắt tanh tưởi cho em. Tiếp tục trút giận xuống giữa hai chân què quặt của Douma không ngừng, hắn lại không biết bên gò má cao ngạo khuất dưới ánh đèn phòng. Gã đã rơi nước mắt.
"Ahh.."
Cắn xé lấy đầu vú của em như một con thú hoang, hôm nay anh đâm vào trong em dồn dập như vũ bão. Cảm tưởng như lần cuối được làm tình với em vậy, điều này khiến Douma có chút lo lắng khi phục vụ chồng mình.
Hoặc có thể do anh nôn nóng, khó mà kìm được nữa đi.
Chân em được hắn vắt lên vai hắn, khi em võng lưng đón nhận tất cả khó khăn với những cú thúc liên hoàn. Hắn từ phía sau giáng xuống những đòn roi tra tấn tóe máu, thắt lưng thô ráp vô số lần để lại sẹo lớn sẹo nhỏ trên làn da lưng chi chít vết bầm.
Lần nữa, hắn lại treo cổ em lên cây mắc áo dính chặt lên tường. Dùng khuỷu tay đập vỡ nốt đầu gối trái của em khiến Douma kêu lên đau đớn, cổ họng chưa phục hồi chỉ có thể khóc lóc rời rạc không ra hơi. Từng giây từng phút trôi qua với em đều là cực hình bi đát.
Ấy, nhưng không phải địa ngục trần gian.
Hắn chau mày, vẫn thấy eo em đưa đẩy phía trước. Nhưng hôm nay gã lại thấy khó chịu cực kỳ. Hắn muốn rằng đôi chân này chỉ ở quanh hông hắn mãi mãi, muốn đôi mắt xinh đẹp như mưa xuân khi chỉ mãi mãi chứa bóng hình hắn bên trong.
Chát.
Gã tát em, văng nốt vài chiếc răng cửa cuối cùng ra khỏi miệng. Càng tốt thôi, sau này sục cho đứa em của gã không lo cứa vào mấy cái thứ nhô lên của em nữa.
Nhưng có lẽ.. Khoảng thời gian cho cơn ác mộng gã đánh lừa nó, che dấu nó đi vẫn ở đó. Nhưng nó sẽ trồi lên. Không lâu nữa.
"Hư-ức.. ức... a... ô... ôm..."
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn của em, khiến đôi tay khóa chặt cổ tay của em bé phía dưới buông lỏng. Hạ người xuống ôm em.
Rất lâu rồi, hắn lại chưa ôm em như thế.
Akaza luôn tự nhủ mình rằng, có chết cũng sẽ không ôm cái xác bừa phứa kia vào lòng. Dù hiện tại em có xấu xí kinh tởm vô cùng, máu thịt bầy nhầy trộn lẫn ngũ quan. Nhưng lại chỉ nhìn vào mắt em, gương mặt xinh xắn thuở thiên thần lại lập tức xung kích vào tim gã.
Ôi, hắn thật sự đã đánh cắp một thiên sứ cầm tù làm của riêng.
Tham ô vật thể của trời, thần linh trên cao ắt sẽ trừng phạt, thổ địa dưới cần chắc chắn oán than.
Quả báo của hắn sắp tới rồi, vào chiều muộn ngày hôm nay ấy. Khi hắn định lái xe tới phòng khám đón em như thường lệ, bản tin hôm nay lại vang vọng lại như bao ngày.
Vẫn tin tức cũ ấy.
Một cặp vợ chồng phú nhị đại có tiếng trong nước đang tìm đứa con thất lạc của họ trong trẻ mồ côi 13 năm về trước.
Họ luôn tìm kiếm, không ngừng tìm kiếm trân bảo của họ. Trân bảo xinh xắn với con ngươi ngũ sắc tinh xảo hơn những hòn đá quý, chỉ với tấm ảnh hồi bé tí không lệch di đâu mỉm cười ngoan dịu như một đọa sứ thiên thần.
Trân bảo hắn đã đánh cắp của người ta từ rất lâu, mang viên đá quý địa linh dấu trong góc phòng tăm tối ấy.
Hắn từng cho em đi học, nhưng do kinh tế khó khăn. Học phí không đủ nên đã cho em thôi học từ cấp 2, nhưng với em đó vẫn luôn là công lao to lớn Douma trân quý nhất.
Giờ thì màn đêm hòa cùng em, bóng ma tội lỗi sâu thẳm đọa đày lấy anh. Ngày gần chia tách đôi ta ra dần.
Anh ấy, vốn ngay từ đầu không phải một người bạo lực manh động như vậy.
Trong tiềm thức của em, anh có nụ cười ấm áp hơn nắng xuân. Dịu dàng ôm em thủ thỉ mang giấc mơ em bay cao với những dải mây bồng, âu yếm xoa đầu bảo vệ em khỏi những đêm mưa chớp sấm giật xé trời giông bão.
Bản chất anh vốn hiền lành như vậy, anh chưa từng là kẻ đốn mạt chỉ luôn muốn hành hạ em.
Nhưng cái gánh nặng trên vai anh khổ quá, nó lớn tới nỗi khi khủng hoảng ập tới anh. Có những đêm anh còn phải làm làm những điều tù tội phạm pháp giữa trời, ăn cắp hay buôn bán chất cấm như mang miếng cơm kiếm sống của anh và em giữa bụi đời.
Biết thế nào được, là em tự trốn ra khỏi nơi ác mộng ấy. Tự chạy đến bám bên anh bờ vai lấm lét bụi đời, thế mà anh lại không đẩy em ra.
Hai đứa nhỏ mồ côi lang thang đi giữa những con hẻm nguy hiểm đầy tệ nạn trong đêm tối, đem thì gần cầu không thì thùng rác. Anh vẫn cõng em, ôm ấp ru em ngủ. Cho đến tận bây giờ, một căn nhà nhỏ tại ngoại ô.
Áp lực đè nặng lên vai biến anh từ con người khi xưa thành một thanh thép sắt, lại không có mắt liên tục đả thương người.
Em không oán trách anh đâu, vì anh hoàn toàn đủ quyền để làm như thế.
.
.
" Douma "
" Ạ.. "
" Tao sắp phải xa em rồi "
!!?
Anh nói gì cơ??? Anh lại vừa nói cái gì?
Em kinh hoảng dừng lại ngước lên nhìn anh, con mắt long lanh tựa phỉ thúy muốn trút như tuôn ra ngàn vạn dải uất ức giăng kín ngân hà. Em chực chờ khóc nấc, ánh mắt đáng thương như khi xưa lần đầu gặp em ở ổ rác bẩn thỉu năm ấy.
"Ah... oa... oa... a..."
Em ấy khóc rồi.
Khóc không phải vì bị đánh đau, mà vì đau điên dại vết cắt hoằn hoại trong con tim vỡ toang chảy máu nổ tung trong phút chốc. Em gào rống lên bằng hết sức bình sinh, khóc lớn thê thảm rồi cúi gục đầu tuyệt vọng dựa vào ngực anh.
Nhưng nguyên do là gì vậy? Do em lại không nghe lời sao? Hay do anh chán em rồi, em không đủ ngoan ngoãn làm bé yêu của anh ấy nữa?
" Nín đi nào "
" Em có muốn gặp lại cha mẹ của mình không, Douma ?"
Cha mẹ...
Cha mẹ nào? Em vốn sinh ra lớn lên tại nơi địa ngục nhốt trăm đứa trẻ đó, lớn lên bằng những đòn roi và quát thúc bởi các vú nuôi và lao động cực nhọc đổi lấy mẩu bánh mì cứng ngắc cuối ngày đông thôi.
Em có cha mẹ hay sao?
Nếu có thì tại sao họ lại để em lại nơi bùn lầy kinh tởm ấy, để em phải nhiều lần thập tử nhất sinh vì trốn chạy. Và để em.. một lần chạy thoát tìm thấy ban mai giữa đêm đông của mình.
Em lắc đầu, muốn từ chối yêu cầu của anh.
" Thằng ngu này, cha mẹ mày tới đón mày cho ăn sung mặc sướng. Mày biết hai ông bà già của mày có đống tài sản kếch xù thế nào không, bám theo cái thằng bụi vá nghèo rách như tao để làm cái đéo gì? Hả!? "
Anh ấy lại mắng em, chửi em liên hồi. Nhưng em lại không khóc, em biết là anh chỉ muốn đuổi em đi về chốn xa lạ có "cha mẹ" ấy. Em đang chết lặng theo từng giây phút vì anh đang muốn rời bỏ em.
Không, là bỏ rơi em mới đúng.
Anh ấy muốn đưa em ra khỏi nhà, cách anh một nơi thật xa. Sớm mai không còn tiếng la mắng em thức dậy, tối đến lại không có canh ấm anh nấu ấm dạ nữa rồi.
Douma hai tay ôm lên bắp tay của anh, luồn vào áo trong áp lên bầu vú xinh xắn đầy vết cắt của da thịt.
Vậy thì cứ sử dụng em đi, lạm dụng em tới khi chết. Ở bên em những phút giây lìa đời, để khi em trút hơi thở cuối vẫn sẽ còn nhìn thấy bóng hình anh bên cạnh.
" Mẹ mày bị cái đéo gì thế? Đây đéo phải giờ để nứng đâu con đĩ non. Mày trả lời tao? Trả lời tao nhanh! "
Em không nói gì vẫn chỉ cúi gục mặt xuống, lặng lẽ rơi nước mắt. Giọt lệ lưu ly như châu ngọc quý giá đọng xuống mu bàn tay anh, lạnh toát.
" Khóc đéo gì khóc lắm, anh cũng đéo muốn bỏ mày một tí nào... "
" Ư-ư... ức... hức... oaaaa..."
Em òa khóc, Akaza là đồ khốn khiếp thất hứa. Rõ ràng dưới đêm trăng vằng vặc hôm ấy, anh đã thề sẽ bên em bảo vệ em cả đời. Vậy mà giờ đây, người con trai ấy lại là người phá vỡ lời hứa.
Cả hai đều là những đứa trẻ bất hạnh, lang bạt giữa dòng đời khốn khổ. Nhưng cớ sao, cuộc đời tàn nhẫn còn không cho chúng ở bên nhau?
Anh lại lau nước mắt em, cụng trán rồi ôm em vào lòng. Bọc em như trong hơi ấm thoi thóp giữa gió tuyết thuở ban xưa, giá như hai ta gặp nhau muộn hơn một chút. Có lẽ anh sẽ tìm cách cứu vớt cuộc đời tàn tạ của hai ta một cách toàn vẹn.
Anh không muốn xa em tí nào.
Nhưng chỉ vài tiếng nữa thôi, sẽ có người mang em đi mất. Cướp lấy cầu vồng gã trót lọt gạt được trong tay, nau phải trở lại với trời xanh cao vời vợi. Nơi người trần mắt thịt, băm dặm bụi đời như hắn đáng lẽ chỉ nên đứng nhìn ngắm.
Chúng sắp tới rồi.
Tiếng còi cảnh sát inh ỏi như kiếm tìm tội phạm truy nã, hô to inh ỏi trong đêm tĩnh mịch. Làm tiếng tim đập trong Akaza ngày càng một tăng lên.
" TẤT CẢ NGHE ĐÂY, HIỆN TẠI CHÚNG TÔI CẦN TRUY SÁT TỘI PHẠM BUÔN BÁN MA TÚY, TRỘM CẮP VÀ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT VÀ BẮT CÓC MỘT CON TIN CHƯA XÁC ĐỊNH. MANG TỘI DANH LÀ AKAZA. RẤT NGUY HIỂM, HY VỌNG MỌI NGƯỜI XUNG QUANH PHÒNG TRÁNH, TỰ BẢO VỆ BẢN THÂN KHI TỔ ĐIỀU SÁT CHÚNG TÔI HÀNH ĐỘNG. XIN TRÂN TRỌNG CẢM ƠN"
Tiếng còi inh ỏi từ đầu ngõ tràn về, thiếu chút nữa thôi cánh cửa tồi tàn kia sẽ mở toang. Cướp thiên sứ em đi khỏi vòng tay của anh rồi.
ẦMMM.
" Nghe này Douma "
" Ạ..? "
" Anh yêu em rất nhiều, thật đấy "
.
.
_ End _
_______________________________________
Góp ý văn minh, lịch sự nếu bạn cảm thấy chưa hợp lý hoặc thắc mắc các chi tiết trong truyện.
Nhận xét theo cảm nhận của bạn, cmt phản hồi cho tôi có động lực nào.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad những nơi khác đều là ăn cắp
Vui lòng không reup, lấy idea của tôi ở bất cứ nơi đâu khi không có sự cho phép.
_ Lunas Soraphie (Berig) _
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip