Chương 32: Bước qua hận thù (P2)


Bước ra trước cửa bar, nó đã thấy Sana đứng dựa người vào chiếc moto màu bạc của mình, ánh mắt như đang có tâm sự.

Tzuyu bước tới gần, lấy cái mũ bảo hiểm treo trên xe đội vào một cách tự nhiên mà không cần hỏi ý kiến của chủ nhân nó.

-Sao mày biết tao không có xe mà chờ? – Tzuyu khoanh tay nhìn Sana.

-Mày xem thường tao đấy. – Sana chẳng trả lời thêm, miệng hơi cười, leo lên xe.

-Mày đứng đó bao lâu rồi? – Tzuyu ngồi ngay ngắn ở sau yên rồi cất tiếng hỏi.

-Đứng đâu? – Sana cố tình giả vờ như không biết, rồ ga cho xe vọt đi bằng một vận tốc rất nhanh.

-Tao nghĩ mày hiểu ý tao đang nói gì. Mày đứng nhìn tao bao lâu rồi? – Tzuyu nhắc lại.

-Mày thấy tao sao? – Sana tỏ vẻ không sợ hãi khi bị phát hiện mà trái lại, còn rất bình thản.

-Mày ở bất kì đâu tao cũng có thể biết, vấn đề là tao có muốn lôi mày ra hay chưa mà thôi. Mày hay bất cứ ai. – Tzuyu nói, môi hơi nhếch lên. Đây không thể nào gọi là Tzuyu quá tự tin về bản thân mà là nó nói quá đúng về chính mình.

-Cũng phải...chỉ đủ chứng kiến những điều cần thấy thôi. – Sana gật gù.

-Nếu thế thì đừng nói với ai, kể cả Taehyung. Tao không muốn có thêm người biết việc này. Đặc biệt là Jimin và Lisa! – Tzuyu đổi giọng nhanh chóng. Cái lạnh như tràn về bao quanh người Sana.

"Kéttt..."

Sana phanh gấp trên con đường vắng. Ma sát lớn giữa bánh xe và mặt đường đã tạo ra những vệt lửa nhỏ. Sana quay đầu nhìn Tzuyu, giọng như thều thào như nói không nổi:

-Tại sao?

-Tao biết anh hai muốn tốt cho tao, kể cả Lisa cũng không muốn tao đau khổ thêm bất cứ lần nào. Hai người đó xem tao hơn cả bản thân cũng như mày hay Mina hay chị Momo đều mong tao có một cuộc sống tốt nhất. Nhưng...mày nên hiểu rằng...càng yêu thì càng hận. Yêu nhiều bao nhiêu thì hận thù càng sâu sắc bấy nhiêu. Không phá được thù hằn ấy, mãi mãi tao chẳng có cách nào quên đi và hạnh phúc được. – Tzuyu nói chậm rãi.

-Vậy mày tính làm gì? Trả thù? Mày muốn trả thù Jungkook thật sao? Mày có thể thẳng tay làm điều đó à? – Sana cười khổ.

-Tao cũng chẳng biết lúc đó sẽ đối diện với hắn ta thế nào. Chỉ biết bây giờ trong lòng yêu thì vẫn còn, nhưng điều đó chẳng thể nào giúp tao gạt được thù hận sang một bên.

-Tzuyu...làm ơn đi. Cho qua hết đi. Tha thứ và từ bỏ hết đi. Kéo dài thì mày với Jungkook cũng chẳng ai hạnh phúc. – Sana nhìn Tzuyu bằng đôi mắt van nài.

-Nếu có thể thì tao đã làm từ lâu rồi! Hạnh phúc? Cái định nghĩa ấy của tao đã bị anh ta giết chết từ cái ngày cách đây ba năm rồi! – Tzuyu gắt.

-Nhưng...càng tiếp tục chỉ càng khiến mày mệt mỏi thôi.

-Kệ tao! Tao làm gì không cần mày quan tâm. Anh ta dám đánh tao! Mày hiểu cảm giác lúc đó của tao không? Một đứa trong suốt 13 năm được anh ta nuông chiều và nâng niu như tao thì cái đánh đó đã khiến tao thức tỉnh. Đến lúc đó tao mới thực sự hiểu, sự gắn bó suốt 13 năm ấy trong phút chốc cũng có thể tan nhanh còn hơn cả bọt biển. Từ đầu tới cuối...vì ai chứ? Vì anh ta và con Cindy ấy! Anh ấy không nhận ra tao ngay từ đầu, Cindy cũng không nhận ra, đây chẳng phải là cơ hội tốt cho tốt cho tao à? Tao không từ bỏ đâu. – Tzuyu bức xúc.

-Tzuyu! Đừng như thế nữa. Quên hết những thứ không vui ấy đi!

-Mày không hiểu...thật sự không hiểu? Cô ta phản bội lại tình thương của tao. Bày mọi thứ ra như kiểu chính tao là kẻ đã gọi bọn du côn ấy đánh cô ta, khiến cô ta nằm trên vũng máu bê bết ấy một cách đáng thương. Kĩ thuật diễn xuất cũng tốt đấy nhưng muộn rồi. Có tha thì đó là chuyện sau này, trước mắt, ít nhất tao cũng phải làm cô ta phải hối hận khi đụng vào tao. Cả anh ta nữa. Anh ta nên biết, người khiến tao ra nông nỗi này là hắn! – Tzuyu nghiến răng.

-Làm ơn đi Tzuyu...coi như tao xin mày! Đừng như thế nữa...cố gắng bước qua thù hận để làm lại từ đầu. Tha cho anh ta, tha cho Cindy đi. Jungkook giờ cũng hối hận lắm rồi. Khoảng thời gian 3 năm đó chưa đủ để mày dằn vặt anh ta sao? – Sana quỳ hẳn xuống dưới đất.

-Mày đứng dậy đi! – Tzuyu hét, nước mắt lại trào.

-Tao không đứng! Thù hận để làm gì chứ? Để rồi khi đạt được những điều mày muốn, mày có thật sự cảm thấy hạnh phúc hay là sẽ đau khổ, hối hận? Tao biết mày đủ thông minh để quyết định những việc mày làm nhưng lần này mày sai rồi, sai rất lớn! Dằn vặt anh ta tiếp tục chỉ khiến mày và hắn kéo dài thêm đau khổ chứ có lợi ích gì? Tao không muốn mày sau khi kết thúc sẽ phải hối hận vì mình đã bỏ quá nhiều thời gian và nước mắt cho câu chuyện không đáng có này. – Sana hất tay nó ra.

Sana, mina và Momoo đều hiểu rất rõ con người Tzuyu, duy chỉ có suy nghĩ là chẳng thể nào nắm bắt được mà thôi. Hai tuần lễ sau khi tỉnh lại, trí nhớ Tzuyu đã hoàn toàn khôi phục. Câu chuyện này ngoài Tzuyu và ba thành viên còn lại của Tứ ma nữ thì chẳng ai biết nữa. Suốt ba năm trời nó diễn cái vở kịch của một đứa con gái không có quá khứ, mặc dù không hiểu tại sao nó làm vậy nhưng Sana, Mina và Momo cũng đều giúp cho vở kịch ấy thêm phần hoàn hảo.

Bây giờ thì Sana đã rõ rồi. Mục đích của vở kịch đó chính là nó đã chờ đến ngày hôm nay, gặp lại Jungkook và Cindy và bắt họ phải nếm trải nỗi đau của nó suốt ba năm qua. Tzuyu không thể nào chịu nổi cú sock đó.

Từ lúc biết Jungkook cho đến ngày hôm đó, hắn cũng giống như Jimin và Lisa, xem Tzuyu như báu vật cần phải nâng niu, bảo vệ, thế nhưng chỉ cần một vở kịch nhỏ của Cindy, hắn đã không tin tưởng mà còn cho nó cái tát.

Cái tát đó, thực là đối với nó chẳng có chút cảm giác nhưng...có cái gì đó len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim, nhói, đau tưởng chừng như sắp chết.

Thế mà ngay sau đó, Tzuyu vẫn còn có đủ tình yêu để bảo vệ hắn khỏi chiếc xe đang lao tới. Nghĩ lại Tzuyu thật sự không hiểu sao mình lại yêu nhiều thế. Vẫn biết mình là người tổn thương, Tzuyu vẫn không ngần ngại làm điều đó. Nhưng...liệu nếu thời gian quay lại, Tzuyu vẫn có thể làm như thế hay không? Hay quyết định sẽ thay đổi?

Tzuyu cắn chặt môi để không phải bật ra tiếng khóc. Mang lòng thù hận đó, nó cũng mệt lắm chứ? Chỉ là Tzuyu không có cách nào buông xuôi và cho mối hận ấy vào quá khứ. Nỗi đau nó cảm nhận là quá lớn.

Tình yêu Tzuyu dành cho Jungkook hơn 10 năm trời không bằng một vở kịch chỉ vỏn vẹn mấy phút! Tzuyu tự hỏi không lẽ Jungkook biết Tzuyu lâu vậy còn không biết bản tính nó như thế nào sao? Nếu Tzuyu thực sự đánh Cindy thì tuyệt đối nó sẽ không thuê bọn du côn mà là sẽ tự tay kết liễu mạng sống nhỏ nhoi ấy.

Là Tzuyu ngay từ đầu đã sai hay là vì Jungkook không dành chút tình yêu hay lòng tin nào ở Tzuyu? Là Tzuyu ngu ngốc đến nỗi mù quáng hay là Jungkook là kẻ quá thực tế, sẵn sàng tin những gì mà mắt mình nhìn thấy?

Người ta nói đúng, yêu càng nhiều thì hận cũng càng sâu. Dù còn yêu nhưng mối hận chưa rửa trôi được thì tuyệt đối sẽ không thể nào tiếp tục yêu. Ranh giới giữa yêu và hận mong manh như đường chỉ, và Tzuyu đã lỡ bước qua đường chỉ ấy. Là Jungkook đẩy nó đi, bắt nó phải thay đổi bản thân một cách tần nhẫn đến thế này. Là tại Jungkook!

Nhưng mà...Tzuyu không biết mình có thực sự trả thù được không? Dù biết là kẻ đứng trước mặt đã từng làm bản thân tổn thương rất nhiều nhưng Tzuyu vẫn không thể nào không thừa nhận rằng, cô vẫn còn yêu anh, nhiều lắm, đến nỗi không có cách nào buông tay nên mới bị tổn thương.

Jungkook mang lại cho Tzuyu nhiều cảm xúc. Chua xót, đau đớn, cay đắng nhiều hơn là ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng Tzuyu vẫn chấp nhận yêu, chấp nhận hận thù...để đổi lại điều gì?

Khuỵu người xuống mặt đường, mọi thứ quá sức chịu đựng thật rồi. Nếu Sana không nói ra thì có lẽ, nó vẫn còn có đủ can đảm để thực hiện những kế hoạch trả thù nhưng cái mạnh mẽ trong Tzuyu đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Không phải những điều Sana nói, Tzuyu không biết. Rất hiểu nhưng vì thù hận quá nhiều nên nó cứ biện hộ cho bản thân, cố gắng gạt những đó sang một bên, để bây giờ Sana nói và bắt nó phải đối diện với thực tại.

Tzuyu biết tiếp tục chỉ càng thêm mệt mỏi nhưng sao không cam tâm để mỗi bản phải chịu đau khổ trong khi hai con người đó vẫn có thể cười.

Mỗi tối đi ngủ, không khi nào là Tzuyu không khóc vì điều đó. Tzuyu không muốn nhưng chẳng thể nào dứt được tình yêu. Chính vì tình yêu đó quá lớn và quá nhiều, Tzuyu mới phải hận nhiều đến vậy.

Tzuyu cứ không biết rằng Jungkook thật sự có cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh lớn đến mức nào hay không? Hay là nếu anh đến trước mặt cô và xin lỗi, mong có được sự tha thứ thì Tzuyu sẽ phải làm sao? Sẽ bỏ qua hay vẫn sẽ tiếp tục thù hận?

Tzuyu bật lên tiếng khóc trong nỗi đau của bản thân. Gục đầu vào người Sana, nó nói từng tiếng đứt quãng:

-Tao...biết! Tao biết rất rõ...chứ! Nhưng không thể nào làm được...tao không có đủ lòng...vị tha để...tha thứ cho tất cả...những điều...hắn đã bắt tao chịu. Tao đau...đau lắm...hắn ta đâu có biết...đâu chịu hiểu rằng...tao yêu hắn tới mức sẵn...sẵn sàng từ bỏ cuộc sống...hiện tại...để lao đầu vào chỗ...chết? Hắn ta mãi mãi...không hiểu thế nào là yêu...yêu để rồi hận! Tao cũng mệt mỏi lắm chứ? Nhưng...tao không tìm...ra cách để từ bỏ...Mày nói thử xem...làm sao để tao bước qua được thù hận đây? – Tzuyu khóc to trong lòng Sana.

-Tzuyu...tao biết mày như thế nào. Làm bạn mày hơn 16 năm của cuộc đời, tao với mày còn hơn cả chị em ruột. Chẳng lẽ tao lại không hiểu cảm nhận của mày ra sao? Mày đau...tao cũng đau lắm chứ! Nghe lời tao, một lần này thôi. Quên đi...cứ xem như hắn ta chưa từng tồn tại, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tha thứ để lòng thanh thản hơn. Nếu cảm thấy không chịu được thì tao với mày sẽ về Nhật, không thì lại sang Anh, không gặp mặt hắn thì sớm muộn cũng có thể tha thứ được thôi. – Sana an ủi Tzuyu, vuốt từng lọn tóc của Tzuyu.

-Nếu có thể thì ba năm qua tao đã làm được chứ không chờ tới tận bây giờ!

-Thôi Tzuyu...

-Tao mệt mỏi quá. – Tzuyu lắc đầu.

-Vậy tao đưa mày về nghỉ. Mày không tiếp tục được nữa đâu. – Sana đứng dậy rồi kéo Tzuyu đứng lên.

-Còn "Chiếc ghế vàng" thì sao? Tao phải thắng!

-Kệ đi...tao sẽ thắng thay mày. Mày cần nghỉ ngơi.

-Không được! Tao vẫn phải tới đó. – Tzuyu hất tay Sana ra khỏi người mình.

-Tzuyu...mày đừng có bướng nữa được không? – Sana nhìn nó đầy thông cảm và bất lực.

-Tao phải đến! Nếu mày muốn tao gạt bỏ thù hận thì làm ơn...hãy cho tao đấu xong trận đấu này, xem như tao trút hết những gì không đáng có trong lòng ra, được chứ? Cứ chịu đựng mãi...tao sẽ chết mất!

-Mày...tao không muốn mày đem bọn đấy ra làm bao cát trút giận. Mày sẽ giết người đấy! Tốt nhất là nên về đi. – Sana nhìn Tzuyu bằng ánh mắt lo ngại.

-Tao biết kiểm soát chính mình. Không chết người đâu. – Tzuyu vẫn cứng đầu.

-Có thật là không sao?

-Phải. – Tzuyu gật đầu.

-Thế thì lau hết nước mắt đi. Tèm lem cả ra kia. – Sana thảy cho Tzuyu chiếc khăn tay đỏ.

-Cảm ơn. – Tzuyu nhận lấy.

-Vẫn còn gần hai tiếng nữa mới bắt đầu. Đứng đây và nghỉ ngơi chút đi. Tâm trạng mày đang không tốt, im lặng và vắng vẻ thế này sẽ giúp tâm trạng khá hơn.

-Cũng được...tao muốn từ bỏ nó quá! – Tzuyu cắn răng,vươn người hít thở sâu bầu không khí.

-Bỏ? Điều gì? – Sana tỏ ra không hiểu với lời nói không rõ ràng của Tzuyu.

-Máu... - Tzuyu khẽ khàng đáp một tiếng.

-Vậy thì đừng trả thù nữa. Nó sẽ giúp mày bớt được chút máu phải đổ đấy. Tao không muốn nhìn mày đau khổ...

-Trả thù? Hai kẻ đó...dù tao có bỏ qua cũng chỉ có thể tha thứ cho một người thôi...kẻ còn lại phải chịu chết! Có thể tao sẽ tha thứ cho Jungkook vì chắc tao không có đủ dũng cảm để ra tay nhưng...đối với Cindy thì khác. Cô ta sẽ phải trả giá cho những gì mình làm. Khiến tao tổn thương tao chưa tính, có thể tao sẽ cho qua được nhưng tát mày hai bạt tay tao sẽ xử. Trước giờ tao im lặng sau hai vụ đó chỉ là để tìm cơ hội xử lí luôn thể, kéo dài...rắc rối. Đánh bạn tao thì chết...vẫn còn quá nhẹ! – Tzuyu nghiến răng.

-Ok! Mày chịu tha thứ như thể là đã ổn lắm rồi, còn con Cindy ấy...muốn làm gì thì làm. Tao không ngăn cũng không cản. Con nhỏ đó đáng bị như thế. – Sana nhún vai.

-Ừ... - Tzuyu gật đầu, môi hơi nhếch lên.

Tzuyu với Sana, cả hai cứ đứng im lặng không nói gì nữa mà ngước nhìn trời đêm. Qủa thật, không có ánh đèn xoa hoa, kiều diễm thì nhìn bầu trời mói có thể thấy được sự rực rỡ của những ngôi sao. Bình yên quá!

Nhưng có bình yên thế nào thì...máu cũng sắp phải đổ!

11g30, Tzuyu đã được Sana đưa đến nơi cần đến – địa điểm tổ chức tranh tài "Chiếc ghế vàng". Tzuyu bước xuống xe tháo mũ bảo hiểm ra, đã vậy còn hất tóc một chút để tóc vào nếp lại như cũ khiến mấy tên suýt xịt cả máu mũi, và đương nhiên, đối với Jungkook, cảnh tượng này là vô cùng chướng mắt!

-Sao bây giờ em mới đến? – Jungkook kéo tay Tzuyu lại hỏi.

-Đi hóng gió với Sana chút thôi...đừng lo! – Tzuyu lạnh nhạt. Nói cách khác là vẫn chưa thể nào tìm ra cách để đối diện với Jungkook. Nói là tha thứ, chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy? Muốn tha thứ, nó cần phải có thêm thời gian chứ không phải một mối hận mà chỉ cần vài câu nói, vào phút ngắn ngủi, vài giọt nước mắt là có thể rửa trôi được.

-Em sao thế? Thái độ của em khác hoàn toán lúc nãy! – Jungkook chau mày nhìn Tzuyu.

-Anh không cần quan tâm đâu. Ở đó mà lo cho tốt phần đấu của mình đi. Tôi nói trước...cho dù anh có hạ hết được bọn ngoài kia và đối mặt với Venus thì khả năng thắng của anh vẫn nằm dưới 20%. – Sana từ sau bước tới, kéo tay Tzuyu ra khỏi tay Jungkook rồi nhìn bằng ánh mắt tức giận.

-... - Jungkook ngây ngô nhìn hai cô gái trước mặt. Thật sự là hắn không hiểu rằng mình đã làm gì khiến Sana phải nhìn mình bằng ánh mắt giết người như thế. Phải...nếu ánh mắt mà có thể giết người thì hắn đã chết dưới tay Sana từ lâu rồi. Sana không hề hận, cũng không hề oán trách Jungkook. Chỉ đơn giản là Sana biết cách chấp nhận rằng tình yêu của Tzuyu là dành cho Jungkook. Có điều, ánh mắt đó như lời cảnh cáo Jungkook đối với những gì hắn đã làm Tzuyu phải tổn thương. Bản thân Sana đã từng thề rằng, chỉ cần Jungkook khiến Tzuyu phải rơi một giọt nước mắt nữa thôi, Sana sẽ sẵn sàng cầm dao đi đâm chết Jungkook dù có phải đối mặt với cả Taehyung.

Sana không nói gì nữa, quay ngoắc đầu rồi kéo thẳng Tzuyu về phía bang mình đang đứng đông nghẹt kia. Sana đang kìm nén cơn tức giận của mình và cơn tức giận ấy sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào nếu có người châm ngòi. Nguyên do cũng chỉ vì cái con người không đáng để nó phải tôn thương ấy – Jeon Jungkook.

-Đi đâu mà lâu vậy? – Momo khoát vai hai cô em gái.

-Hehe...tại ngột ngạt quá nên con Sana dẫn em đi hóng gió xíu đó mà. Phải để tinh thần thoải mái thì mới không ra tay "hạ sát" người ta chứ. Em mà nóng thì chẳng khác nào để Diêm Vương làm việc mệt nghỉ à? – Tzuyu cười lém lỉnh.

-Tôi biết chị lắm mà...cẩn thận kẻo không quá tay giết chết người ta đấy nhóc con! – Momo dí mạnh tay vào trán nó.

-A...đau em! – Tzuyu nhăn mặt, chun mũi nhìn cực đáng yêu.

-Mina đâu? – Sana nhòm ngó xung quanh.

-À...nó đang đứng bàn một số chuyện với Zun đấy. Nói chung lại là đang cố nắm bắt tình hình bang gần đây. – Momo chỉ về hướng có một cô gái và một chàng trai đang đứng nói chuyện.

-Oh...nhắc cũng phải. Gần 2 tháng nay chúng ta bỏ bang cho thằng Zun nhiều quá! Cũng tại nhiều việc nên quên hẳn đi, cứ chủ quan là có thằng nhóc lo rồi. – Sana gật gù.

-Haizz...riết rồi tao thấy tháng nhóc giống bang chủ hơn cả tao. Có trách nhiệm với mọi người hơn tao nhiều. – Tzuyu lắc đầu chán nản.

-Vậy thì tranh thủ thường xuyên ghé bar hơn đi. Dù sao thì khi ngồi lên "Chiếc ghế vàng" mày cũng phải ghé thường xuyên để bảo đảm tình hình đang diễn ra giữa các bang phái chứ? – Sana cười.

-Chắc phải thế quá! Kẻo không sau này họ lại chẳng nhận ra tao là chị hai bọn nó mất. – Tzuyu thở dài.

-Chính xác! – Sana giơ ngón cái ra trước mặt nó.

-Mà đợi dài cả cổ vẫn chưa bắt đầu nữa là sao? Em đang rất cần được nghỉ ngơi, thế mà lại vắt kiệt sức lao động của người ta vào những chuyện không đâu ở đây. – Sana cau có.

-Sắp rồi đấy. Lisa với Jimin đang chuẩn bị đi tới giữa kìa. – Momo hất mặt về phía Jimin và Lisa.

Theo hướng tay Momo, quả thật là hai người đó đang chuẩn bị công bố cho cuộc chiến mở màn. Lisa mang gương mặt tảng băng của mình, bước từng bước chậm rãi trên nền đất ẩm ướt. Nơi đây rất thích hợp để máu rửa trôi hết những bụi bẩn.

-Mọi người sẵn sàng hết chưa? Tôi không muốn khi cuộc đấu bắt đầu mà vẫn còn người chưa sẵn sàng. – Lisa nhếch môi.

-... - Tiếng im lặng như trả lời thay cho tất cả.

-OK...xem như mọi người đều đã sẵn sàng. Vậy thì mọi bang chủ các bang ra đây đứng. Những kẻo không phận sự thì tránh-sang-một-bên! – Lisa vừa nói giọng uy quyền, đôi mắt quét qua từng người khiến họ ớn lạnh.

Tất cả những người tham dự cuộc đấu đứng đó đối diện với nhau, mặt ai cũng lạnh tanh hoặc cợt nhả, xem thường đối thủ. Trên tay bọn họ cầm vũ khí không chút e sợ, cứ như là cầm đồ chơi thường ngày vậy, bá khí thật khiến cho những con người tầm thường khác không khỏi xách dép mà chạy.

Tzuyu cũng thế. Dù chuộng đánh tay không nhưng với những kẻ thích xưng bá giang hồ cầm đầy rẫy vũ khí thế khi thì tay không chắc chết. Tzuyu cho dù giỏi thế nào cũng không phải là thánh để có thể đỡ được mà không có phụ kiện kèm theo.

Momo vẫn dùng châm như mọi khi. Chỉ có điều những kẻ ngu đần ngoài đó nhìn vào cứ tưởng cô chấp tay không nên khoái chí vì sẽ loại được một người đầu tiên. Mina thì hai tay hai khẩu súng ngắn được đặc chế riêng biệt dành cho mình. Viên đạn của nó có thể xuyên qua cả năm người và trên viên đạn có tẩm thuốc tê. Chỉ cần viên đạn xoẹt qua thì đảm bảo, thuốc tê sẽ theo miệng vết thương ngấm vào cơ thể khiến tên đó không của động được và tự động thua cuộc.

Sana thì hôm nay đổi chút sở thích. Sana hai tay cầm hai thanh kiếm Nhật dài nhọn sắc bén, tay cầm của thanh kiếm được mạ vàng và chạm trổ tinh xảo, được đính trên đó là ba viên ruby màu đỏ tươi như máu. Đây là món quá sinh nhật năm 14 tuổi mà papa nó đã tặng cho nhỏ. Tzuyu cũng thế, gốc Đài nên hôm nay cũng thử xài kiếm Đài. Dù có học qua nhưng nó cũng chưa từng thử áp dụng việc cầm kiếm Đài giết người bao giờ cả.

Lisa nhìn mọi người bằng con mắt hài lòng, cất tiếng:

-Vậy là xong...cuộc đấu chính thức được nhấn nút...START!

Những tên ham hố cứ nhắm mắt nhắm mũi lao lên như những con thiêu thân. Đối với họ, chỉ cần giết được một kẻ trước mặt thì coi như càng gần với chiến thắng, nhưng đối với những kẻ thông minh, lánh mặt để những thằng ngu đần chém giết lẫn nhau rồi sau cùng lại bước ra nhận giải vì vẫn còn đứng vững. Những kẻ như thế mới mong có chút cơ hội để ngồi lên "Chiếc ghế vàng".

Một tên cầm thanh ...mã tấu dài và to lao đến trước mặt Sana vô cùng hùng hổ. Hắn ta cứ ngỡ một đứa con gái thì chẳng biết làm gì ngoài giặt giũ, nấu cơm (Nhầm to! Kêu chị ấy đánh nhau còn được, kêu chị ấy nấu ăn giặt đồ thì chẳng khác gì đại hoạ! >.<) nên một phát là xong. Ai ngờ khi giơ thanh mã tấu lên và chuẩn bị giáng xuống người Sana thì bị chặn lại. Sana một tay cầm kiếm chống xuống đất, tay còn lại cầm một thanh kiếm khác đưa lên đầu đỡ đòn. Lực cả hai tay của hắn ta chỉ cần một cánh tay, nhỏ đã chặn được chẳng một chút khó khăn.

- Phải cố gắng nhiều đấy! – Sana cười mỉa, từ tốn nói.

Ngay sau đó, Sana hất tay tên đó ra và...

"Xoẹt"

Lưỡi kiếm của Vi đã đi ngang đôi chân tên ngu ngốc ấy một cách ngọt xớt không chút khó khăn. Tên đó ôm chân nằm lăn ra đất, máu bắt đầu chảy, chảy như sông dưới chân Sana và lưỡi kiếm máu vẫn chưa khô. Xoay người, lại thêm một tên khác được Sana cho một đường sâu ngay chân và ngã xuống rên la đau đớn.

Dường như, trong đôi mắt ấy không hề ánh lên chút sợ hãi nào, cũng chẳng nhìn ra được nỗi đau đớn của những con người trước mặt, cũng không còn long lanh như sự vốn có của nó. Trong đôi mắt ấy, chỉ còn lại mùi vị của máu, sự lạnh lùng đến ghê rợn và tàn nhẫn đến khó tin. Dù biết như thế là có tội nhưng...mãi mãi chẳng thể làm khác!

Momo đứng nhìn những kẻ đang bao vây xung quanh mình bằng ánh mắt không thể nào bình thản hơn được nữa. Chỉ cần một cái vung tay nhẹ nhàng, những tên ngu đần ấy lập tức ngã xuống mà chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

- Một liều thuốc mê thôi mà? Sao yếu thế? – Momo nhăn mặt. Đối với cô, liều lượng này còn là quá nhẹ. Suốt ngày ở trong một căn phòng chứa đầy hoá chất, Momo đã nhanh chóng bị miễn nhiễm với những thứ vô dụng này. Có thể nói, muốn đánh thuốc mê thì đánh chứ đừng bao giờ dùng thứ ấy với cô vì Momo chưa kịp ngủ thì kẻ đánh thuốc mê ấy đã bất tỉnh nhân sự từ lâu.

Mina giương khẩu súng ngắn lên mà nhắm. Một phát súng vang lên là có cả chục người ngã xuống mà chẳng thể động đậy. Khá hài lòng trước những gì trước mặt, quả là không uổng công Mina ngồi hai ngày liền trong phòng để thiết kế khẩu súng ấy, kèm theo đó là loại đạn được tẩm thuốc tê JZ-094 mới nhất của Momo. Có thể nói, thứ vũ khí này ngoài cô nàng ra thì không còn ai khác sở hữu

"Pằng"

Một viên đạn phát ra từ sau lưng khiến Mina hơi hoảng hồn nên phán ứng hơi chậm. Nghiêng người nhưng không kịp, viên đạn ấy xé toạt không khí gắm vào cánh tay phải của Mina.

- Ư... - Mina hơi nhăn mặt, tay còn lại bịt miệng vết thương, ánh mắt lạnh tanh như muốn giết chết kẻ đã làm việc này.

- Áaaa... - Tên cầm súng đứng sau lưng Mina ngã xuống cùng lúc với mùi máu tanh đang bốc lên. Sau lưng hắn là mảng áo ướt đẫm máu tươi đỏ thẫm.

- Ổn không? – Tzuyu cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu nhìn vết thương của Mima mà hỏi.

- Được. Đạn trúng tay phải...một lũ ngu ngốc! – Mina cười, vẻ mặt như chẳng có chút đau đớn nào cả.

- Chảy máu...nhiều quá! Cẩn thận đừng để mất máu. – Tzuyu nhíu mày nhìn vết thương.

- Không sao. Chỉ là một phát đạn, cũng chẳng chết được. Chỉ có điều, chỉ còn lại tay trái cũng tốt hơn. – Mina cười rồi đẩy nó ra, ý bảo Tzuyu cứ đi làm việc của mình, cô nàng dư sức tiếp tục cuộc chơi tối nay.

Tzuyu nhìn Mina chăm chú một lúc nữa thì mới chịu chú ý đến những thứ xung quanh khi có tên định đánh lén mình. Một cú đá xoáy cực đẹp mắt được nó thực hiện ngoạn mục cùng với một nhát chém không thương tiết vào chân hắn ta. Đánh lén sao? Chọn nhầm đối tượng rồi!

Mina vẫn sung sức, dù bị đạn bắn vào tay phải nhưng chỉ với mới một mình tay trái, cô nàng vẫn có thể hạ gục từng tên ngu ngốc. Cũng phải thôi, cái danh Đông ma nữ đâu chỉ để chưng tủ kính? Một phát đạn đã là gì chứ?

Có thể đối thủ không ai biết nhưng một khi đã là người của tổ chức sát thủ D.E.A.T.H, không ai là không biết đến tài thiện xạ của Vanessa – Đông ma nữ, chỉ cần cầm súng một tay cũng có thể bách phát bách trúng. Chưa kể đến việc cô nàng cầm súng bằng tay trái bắn còn chuẩn xác và nguy hiểm hơn tay phải rất nhiều lần. Không phải do thuận tay trái mà là do tập luyện với tay trái từ lâu.

Gần đó, có một ánh mắt đầy lo lắng lẫn yêu thương cứ liên tục dõi theo cô nàng. Jimin đứng ngoài vòng của cuộc chiến nhưng không ngừng dõi theo hai hình bóng nhỏ nhắn – người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời anh và báu vật của cả dòng họ Kiwasato.

Lúc Mina vừa bị bắn, trong mắt anh mọi thứ như chết lặng đi. Anh cố gắng để có thể chạy tới bên cô nàng ngay lập tức nhưng Lisa đã ngăn lại. Lúc đó, Jimin đã tính gạt luôn cả bàn tay của chị để có thể chạy tới nhưng mà...ánh mắt ấy khiến anh phải ngừng lại.

Ánh mắt giận dữ lẫn kiên quyết của Lisa khiến anh không thể làm khác. Đây là nhiệm vụ của D.E.A.T.H, anh biết chứ. Mà hễ là nhiệm vụ của D.E.A.T.H thì trong bất cứ hoàn cảnh nào, mệnh lệnh là không thể cãi. Ở cái tổ chức ấy, anh mãi mãi không thể nào đôi co với thầy, với Tứ ma nữ và người cuối cùng là Bướm Đêm!

Trước giờ, Jimin là người không biết đến thất bại và số người đánh thắng được anh chỉ nằm trên đầu ngón tay: thầy, Tứ ma nữ và cuối cùng là Lisa. Có thể nói, danh phận và khả năng, trí thông minh cùng sắc đẹp của Lisa chỉ xếp sau Tứ ma nữ nhưng lại hơn hàng vạn con người.

Lúc đó, Jimin biết, ánh mắt ấy chính là thay lời ra lệnh cho anh đứng im. Nhiệm vụ lúc này của Tứ ma nữ, anh không được quyền xen vào bởi...Bắc ma nữ đã ra lệnh cách đây một năm rằng: "Chưa tìm người thay thế hai hậu vệ còn lại, Tứ hộ vệ không bao giờ được hành động".

Cắn răng, anh chỉ còn cách làm theo hoặc Mina sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh làm trái lời Bắc ma nữ. Bất kì ai không tuân theo Tzuyu, chưa cần để Tzuyu ra tay, ba người còn lại đã khiến kẻ đó không còn một cơ hội để thay đổi những gì mình đã làm.

Tzuyu – trong lòng những người còn lại chiếm giữ một vị trí quan trọng hơn tất thảy. Kể cả nếu nó có phản đối việc của Mina và Jimin thì tất nhiên, cho đến suốt cuộc đời dù yêu đến thế nào, Mina cũng không dám tiến tới. Tzuyu đối với Mina nhiều lúc còn quan trọng hơn cả Jimin.

Tzuyu thẳng tay chém từng tên không biết lượng sức mình, cứ thích lao vào một cách ngu ngốc. Tâm trạng nó trước đó quả thật là đang rất nặng nề. Đúng như những gì Sana đã nói, nó càng đánh càng mạnh tay, con quỷ thật sự trong nó đang trỗi dậy một cách mạnh mẽ.

Không biết vì sao nhưng máu khiến nó cảm thấy như bớt phần nào đó. Như kiểu máu sẽ gột rửa hết những điều gì sạch sẽ nhất vướn lại trên đôi cánh đen huyền của ác quỷ, sẽ khiến những thứ đẹp đẽ đó không còn chạm được tới ác quỷ.

Mặc dù đã rất kiềm chế nhưng nó vẫn không thể nào khống chế nỗi cơn khát máu của bản thân. Những uất hận đối với Jungkook mà Tzuyu phải kiềm nén, hiện tại đang được nó lôi ra để hành hình những tên xấu số phải đối mặt với Tzuyu.

Những đường kiếm sắc bén không theo bất cứ quy luật nào làm đối phương không biết đường tránh. Tzuyu bây giờ cứ như một con thú hoang không ai có thể ngăn cản...

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip