𝐍𝐚𝐠𝐢 𝐒𝐞𝐢𝐬𝐡𝐢𝐫𝐨 ↬ 𝒯ℯ 𝒬𝓊𝒾ℯ𝓇ℴ! 002

Warning: hãy đọc trước phần trước đó của câu chuyện, nó sẽ giúp các bạn không nhầm lẫn bất cứ chi tiết nào bên dưới. 

Bất kì chi tiết nào xuất hiện đều là giả tưởng, không liên quan đến thực tế và không công kích vào bất kí tổ chứ hay cá nhân nào, một vài yếu tố có thực.

Cách xưng hô nhân vật sẽ đổi từ "em" sang "tôi".

-----------------------------------------------------------------------

Đặt những bước chân vào không gian rộng lớn, tuy rằng rộng nhưng nơi đây như chẳng có dấu hiệu của bất kì sự sống nào từ rất lâu trước đó khiến bọn này sởn hết tóc gáy lên, tầng không khí lạnh lẽo khiến bọn họ phải chửi thề rằng còn nơi nào lạnh lẽo tựa Bắc Cực vậy sao? Dẫu lạnh nhưng lại chẳng có ai than vãn xin lấy một chiếc áo khoác hoặc ước rằng nhiệt độ nơi đây tăng lên một chút. Không ai mang ý nghĩ như vậy bởi họ là những người lính là những người nắm rõ nhất bất kì sự than vãn nào đều không hợp với cái danh từ "Lính".

-Hãy cùng nhau đến nơi phát vũ khí trước, chắc sẽ có đôi găng tay để giữ ấm cho người bạn nhỏ này nhỉ?

Nagi đưa ra ý tưởng của nó, đúng thật là nên đi đến đó trước, bởi vào đây rồi ai đi đâu là quyền của họ chúng ta không cần lo chuyện bao đồng. Nhưng sao cậu ấy lại biết tôi đang run lên nhỉ? Không phải run lên vì sợ mà là run lên vì cái lạnh, tôi vốn là đứa chịu lạnh khá kém, chẳng phải do sự yếu đuối gì đâu chỉ là cái mũi của tôi sẽ cho ra những giọt nước nhớp nháp và khiến tôi khó chịu thôi.

-Ừm, cùng đến đó thôi dẫu sao ở lại cũng sắp khiến tớ lạnh muốn thành tảng băng to rồi.

Tôi gật gù tỏ ra đồng ý với ý kiến của người bạn gấu trắng của mình, cậu ta đúng là người luôn luôn làm việc có lợi cho mình trước. Mãi suy nghĩ mà không để ý tay cậu ấy đã để lên trên đỉnh đầu tôi lúc nào không hay, có chút lấy làm giật mình là lùi về sau, miệng lưỡi như xoắn hết lại với nhau lắp bắp nói:

-N-này...cậu làm gì đấy??
-Tóc cậu có phần rối, tớ chỉ chỉnh lại thôi, cậu ghét tóc mình rối lắm mà.

Nagi vừa nói vừa cầm lấy một lọn tóc của nó mà xoắn vào tỏ ra giống cái mái tóc rối của tôi. Quả thật, tôi ghét tóc mình rối lắm, tóc tôi xoăn sẵn rồi nên rối lên trông nó là gì đó rất gớm.

-Tóc mình rối rồi, rối bời vì cậu..

Cậu trai nói thầm trong miệng, nói thật nhỏ thôi, nhưng sao qua được tai con bé kia chứ? Tai (__) thính lắm, tựa như loài mèo vậy, mới thấy chút tỉnh động đã vểnh hai cái tai lên dò xét rồi.

-Cậu nói gì đấy? Mình cùng đi thôi.

Tôi gãi đầu rồi kéo con người đang đứng đực ra đi lên phía trước, nhìn to xác vậy thôi chứ sức tôi kéo cái là cậu ấy đi rồi, vậy tôi cũng khỏe chứ ít gì?

Gấu trắng không có động tĩnh gì đáp lại, chỉ lẵng lặng đi theo sau tôi, đôi mắt đưa xuống nhìn lấy nơi tôi đang lắm lấy mà kéo nó đi, đôi gò má hơi có chút đỏ nhưng ai để ý? Dù sao trời cũng không ấm, đỏ lên vậy người ta chỉ nghĩ mình lạnh thôi.

Sau hơn 20 phút mò đường đến nơi phát vũ khí, đã có vài đội đến trước bọn tôi rồi nhưng không sao vẫn còn một số thứ dùng được chẳng hạn như súng hay dao găm chẳng hạn? Nhưng theo tôi có lẽ cả hai đứa nên có chiến thuật về tầm xa hoặc Nagi tầm gần và tôi tầm xa, không tồi lắm nhỉ?

-Nagi cậu có giỏi đánh tầm xa không?

-Không đâu Đậu đỏ, mình ghét tầm xa lắm, mình thích cận chiến hơn.

-Vậy tớ sẽ đánh tầm xa cho, hỗ trợ cậu cũng đỉnh lắm và tên tớ là (__) chứ không phải đậu đỏ đâu tên gấu bự này.

-Pff, dễ thương mà, trông cậu bé như hạt đậu vậy.

Cậu ta cười cũng đẹp làm gì cũng đẹp khiến trái tim tôi có phần đập nhanh lỡ nhịp, nếu mà nói trai đẹp là người cầm dao thì Nagi đây chính là sát thủ.

-K-không cãi với cậu, tớ đi xem bên này.

Ngại quá, tôi chọn cách ra bên cạnh xem xét súng ngắm, khẩu nào xài ngon thì hẵng lấy, bởi nếu ở lại có khi cậu ấy lại phát hiện trên đầu tôi đang xì khói tựa như toa tàu thì ngại chết.

Đang bước đi soi xét thì ánh mắt tôi bị thu hút bởi khẩu súng trường DXL-5, khẩu này bắn có vẻ rất lực vì có thể ngắm những mục tiêu trong phạm vị 7km và tôi bị thu hút bởi nó mà không phải những khẩu súng tràn lan khác chính là vì nó rất dễ dàng thích nghi dù bạn có là dân nghiệp du hay dân chuyên nghiệp.

Sự khoái trá làm tôi có chút không kiềm lòng được mà cầm đi hứ hửng chạy sang chỗ của cậu bạn mà khoe mà nói.

-Nagi à, nhìn xem tớ đã lựa được vũ khi rồi này.

-Ồ là khẩu này sao, trông hợp với cậu lắm chiến sĩ à.

-Thật sao? Hợp thế cơ à? Thế cậu đã tìm được món gì hay ho chưa?

-Mình tìm được vài thanh katana và có lẽ mình sẽ lấy nó làm vũ khí.

-Katana sao? Nagi đúng là rất giỏi kiếm mà.

-Đậu nhỏ tinh ý, được rồi lấy đạn chưa?

-Mình lấy rồi, lấy đủ số lượng cho 3 ngày rồi, tiện cũng đã cầm theo ít thuốc men, mình đi nhé?

-Được, đi nào, mình sẽ cho cậu thấy một kiếm sĩ bảnh trai như nào.


Lựa chọn được những món sở trường, tôi cùng Nagi bước đi sâu vào bên trong rừng, vừa đi bọn tôi vừa nói hàm huyên, rằng nào là khi có nguy hiểm hãy liên hệ qua bộ đàm được phát này, vì hai đứa giỏi bù trừ nên mọi chuyện sẽ trở nên khá dễ dàng. Hai đứa vừa đi được tầm 30 phút, tiếng còi vang lên cùng một giọng nói:

-Thời gian lựa chọn vũ khí đã kết thúc, các bạn có thể bắt đầu bài tuyển đợt cuối nhưng trước hết hãy nhìn sang bộ đàm, nó sẽ giúp các bạn có thể kết nối ở mọi tình huống cũng như hãy biết kết hợp khả năng của nhau để đạt kết quả tốt nhất. Chỉ vậy thôi, quái sẽ được thả sau một giờ nữa hoặc có thể sớm hơn, chúc các bạn may mắn.

Tiếng nói vừa kết thúc cánh cửa sinh tử chính thức mở ra, bỗng người bạn lớn cất lời hỏi:

-Sợ không?

-Mình không.

Tôi lắc đầu tỏ ra cứng rắn trước tên bự con này.

-Sao không sợ? Nãy thấy còn run mà?

-Nãy lạnh thôi, tớ không sợ vì tớ còn Nagi-san!

-Sắp tới, đậu nhỏ giúp đỡ tớ rồi.

-Cậu cũng vậy gấu bự, giúp tớ nhiều thiệt nhiều nhé?

-Đương nhiên rồi, rất sẵn lòng.

Hai đứa đi được một hồi lâu bỗng từ xa có một tiếng hét thất thanh vang lên cùng một tiếng rú kèm theo giọng cười ma quỷ, không gian từ im bặt chuyển sang náo nhiệt ồn ào, những con quái vật đã được thả rồi, đến lúc săn rồi. 

-Sẵn sàng chứ?

Nagi hỏi lại tôi đương nhiên bây giờ tôi rất phấn khích, bản thân là cô gái nhút nhát nhưng khi vào việc tôi lại như con người khác vậy.

-Sẵn sàng rồi, cùng nhau vượt qua nhé.

Nhận được cái gật đầu từ bạn lớn, cả hai bọn tôi quyết định rẽ sang hai hướng, thám thính địa hình trước rồi mới gặp lại nhau ở địa điểm đã chọn.

-Hãy cẩn thận, đậu nhỏ!

Thế là Nagi sang một hướng tôi sang một hướng, thật không đùa chứ tôi chạy hay nhảy đều rất nhanh tựa như chú chim được thả lại bầu trời mà nó vốn thuộc về. Tôi chạy nhanh đến chỗ tiếng hét vừa cất lên, chẳng phải là cứu giúp hay gì hết, điều lệ số 2: mọi hành vi giết chóc đều được chấp nhận, bất kể loại đối thủ nào đều sẽ có lợi cho người tham gia. 

Đứng phía xa quan sát, phía dưới bãi cỏ xanh chính là xác của người con gái, phần đầu còn rất lành lặn nhưng đến phần bụng thì hơn nửa nội tạng đã bị lôi ra ăn và làm nát, từng phần ruột non ruột già bị kéo dài hay đến cả phần chân cũng chẳng còn quá một cái cẳng. 

Lôi bộ đàm từ phía sau ra, tôi bảo:

-Nagi, con quái hồi nãy hãy cẩn thận! Nó không hề bình thường mà đã qua giai đoạn đột biến!

[ Còn nữa ]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip