9
'Sữa dâu hãng X thì ngon hơn nhưng mà mắc quá, hãng Y rẻ hơn thì lại không ngon bằng."
Còn hơn một tuần nữa là đến cuối tháng, với một sinh viên vẫn còn phụ thuộc vào tiền chu cấp hàng tháng của ba mẹ như Quang Hùng thì điều này có nghĩa là gì? Đây chính là khoảng thời gian mà cậu túng thiếu nhất, hết tiền thì không thể mua được gì, nhưng cũng không dám xin thêm, bởi vì nếu mở miệng ra thế nào cậu cũng bị mẹ mắng là không biết quản lí chi tiêu.
Quang Hùng đứng đắn đo trước hàng sữa dâu một lúc lâu vẫn không thể chọn được nên mua loại nào. Còn gì đau đớn hơn khi cuối tháng và sữa dâu hết sạch lại đến cùng một lúc? Uống loại hàng ngày thì không đủ tiền, loại khác thì không ngon.
"Đành nhịn đến khi có tiền lại vậy... không sao, uống nhiều cũng không có tốt."
Cuối cùng cậu quyết định là sẽ không mua, tự an ủi mình nhưng vẫn buồn thiu. Cậu đem cái mặt ủ rũ đó về nhà, vừa mở cửa đã thấy Đăng Dương ngồi trên ghế, hôm nay anh được nghỉ.
Đã buồn rồi còn gặp anh ta.
Anh thấy cậu về thì vẫy tay gọi người lại, Quang Hùng bất đắc dĩ đến ngồi bên cạnh anh. Bởi vì nhìn cái mặt ấy là cậu biết ngay, không đến kiểu gì cũng bị dọa.
"Sao lại xị mặt ra như thế?"
Cậu lắc đầu không nói. Đăng Dương nhớ rằng lúc nãy cậu nói ra ngoài mua đồ, rốt cuộc khi về mặt mày lại ủ rũ, mua cái gì cũng chẳng thấy đâu nên mới tưởng cậu gặp chuyện gì. Dĩ nhiên hỏi một người bướng bỉnh như vậy thì đời nào cậu chịu trả lời. Anh thấy không cạy được miệng người kia nên đành tiến sát lại, cậu càng lui anh càng tiến, đến khi không còn lui được nữa thì thôi.
"Giờ có nói không?"
Lại dọa, suốt ngày cứ dọa thôi.
Cậu manh động muốn cho anh ăn cùi chỏ, nhưng Đăng Dương quá rành chiêu này rồi, tay Quang Hùng vừa đưa lên lập tức bị giữ lại. Giờ thì hay rồi, muốn động đậy cũng không được.
"Hết tiền mua sữa dâu rồi." Cậu lí nhí nói.
Anh không nghe được nên hỏi lại: "Hả? Gì cơ?"
"Hết tiền mua sữa dâu rồi." Quang Hùng bực bội mà nói lớn.
"..."
"Há há há! Em xị mặt vì chuyện này thôi sao?"
"Chuyện này là chuyện sao? Anh có biết là không uống được sữa dâu là tôi sẽ không có năng lượng, không có năng lượng liền không học hành được, lúc đó thành tích của tôi sẽ bị kém đi, thành tích kém thì ba mẹ tôi buồn lắm đó hu hu!" Cậu bị anh trêu lập tức ấm ức, vừa mếu vừa nói.
Đăng Dương nghe vậy cũng mắc cười lắm, nhưng nhìn cậu mếu như này thì lại không nỡ trêu tiếp, đành phải dỗ thôi.
"Thôi, nín nào, không trêu em nữa."
".."
"Uống sữa dâu không, tôi pha cho."
"Uống!"
Đăng Dương có một hộp bột sữa, nói rằng nếu cậu thích thì có thể tự pha. Quang Hùng có thử rồi, nhưng mà vị không ngon bằng của anh pha cho, lạ thật, rõ ràng là ở cùng một hộp ra mà. Nhiều lúc cũng muốn uống lắm nhưng Quang Hùng là ai chứ, đời nào lại hạ mình xuống để nhờ người mà bản thân không thích.
Này là anh tự nguyện chứ không phải do tôi nhờ đâu nhé.
"Muốn kiếm tiền không?"
Đang uống sữa đột nhiên nghe đến hai từ kiếm tiền, Quang Hùng liền gật đầu, nhưng sau đó lại suy nghĩ gì đó nên lại lắc đầu. Người hỏi cậu muốn kiếm tiền không là Đăng Dương đấy, ai mà biết được anh có ý đồ gì hay không. Nhưng cơ hội đến mà không nắm bắt thì tiếc lắm...
"Anh định lừa đảo đúng không? Tôi bóc phốt đấy nhé.
Đăng Dương nhếch mày hỏi: "Tôi giống lừa đảo đến vậy sao?"
Quang Hùng lập tức gật đầu.
"Stylist của tôi cần tìm một trợ lý, vừa hay chẳng phải em học khoa thời trang sao? Quá tuyệt rồi còn gì."
Cậu chống cằm suy nghĩ, đúng là được thật. Vừa kiếm được tiền vừa làm công việc mình giỏi thì còn gì bằng nữa.
"Anh cứ đem người ngoài vào công ty như vậy mà không nói gì sao?"
"Tôi hoạt động đủ lâu để có được sự tin tưởng của mọi người, và tôi biết cái gì phù hợp với mình."
"Chắc chắn là anh không chỉ mời không như vậy được, nói đi, điều kiện của anh là gì?"
Quang Hùng nhìn là biết anh sẽ chẳng làm việc gì không công đâu, kiểu gì cũng phải có mục đích nào đó. Tuy nhiên là lần này cậu đoán sai rồi, Đăng Dương giúp không công thật. Nhưng anh đâu có ngờ bạn nhỏ của mình lại đa nghi rồi tự đưa bản thân vào tròng đâu, nếu người ta muốn có điều kiện thì đành chiều đâu.
"Xưng hô lại đi xem nào."
"Ơ xưng hô bình thường đâu có vấn đề gì?"
"Bình thường em nói chuyện với anh Tú thế nào?"
Quang Hùng nhận ra rồi, kiểu này là muốn cậu tự gọi mình là em chứ còn gì nữa. Hơn có hai tuổi mà hay hơn thua quá đi, cậu không muốn xưng hô kiểu đó với anh đâu. Nhưng mà... không nghe lời thì không có tiền, làm sao mà mua sữa dâu được. Thôi thì vì sữa dâu, nhục vài lần rồi thôi.
Đăng Dương anh cứ đợi đấy.
"Biết rồi."
"Ai biết rồi?"
"E... Em biết rồi."
Lúc này Đăng Dương mới chịu hài lòng, còn cậu thì ngượng đỏ hết cả mặt. Quang Hùng thầm nghĩ những người nối tiếng có tiền thích bắt nạt người khác như vậy sao? Sức mạnh của đồng tiền thật đáng sợ, cậu thề sẽ trân trọng từng đồng trong túi của mình.
--------------------------------
"Bạn nhỏ, em lại đây."
Trần Phong Hào chính là mà Đăng Dương nhắc đến, ban đầu cậu rất lo lắng khi đến đây. Tại vì trước khi sang đây cậu từng bị Quang Anh dọa là ở đây mối quan hệ đồng nghiệp rất căng thẳng, đặc biệt là ma cũ và ma mới. Tuy nhiên trái với suy nghĩ của Quang Hùng, vừa nhìn thấy cậu thì Phong Hào đã có thái độ, nhưng thái độ này giống hệt mấy anh chị dancer vào lần đầu gặp cậu. Y hết khen cậu đáng yêu rồi lại đưa tay lên mà bẹo má.
"Lát nữa Đăng Dương sẽ có buổi chụp hình, em giúp anh chuẩn bị phụ kiện cho cậu ấy nhé."
"Vâng ạ!"
Quang Hùng xem qua concept chính của buổi chụp hôm nay, sau khi nắm được thì lập tức đi chuẩn bị. Bình thường cậu vụng về như thế nào không biết, nhưng chỉ cần làm việc liên quan đến thời trang thì đều rất tỉ mỉ. Cậu chăm chú lựa ra từng cái nhẫn, dây chuyền phù hợp nhất với từng bối cảnh, sau khi chọn xong thì Đăng Dương cũng đến. Anh nhận đồ từ Phong Hào rồi vào thay.
"Bạn nhỏ, lát Đăng Dương thay đồ xong em chỉnh sửa lại cho cậu ấy nhé, còn mấy phụ kiện này cũng đeo vào giúp cậu ấy luôn giùm anh. Bây giờ anh phải ra gặp đạo diễn."
"Dạ em biết rồi."
Phong Hào rời đi được một lúc thì anh cũng đã thay đồ xong.
Cậu vẫy anh lại gần để chỉnh cổ áo, suốt quá trình đó Quang Hùng toàn cúi đầu thôi, bởi vì nếu ngẩng đầu lên thì sẽ bắt gặp ánh mắt của Đăng Dương đang nhìn chằm chằm. Sau khi làm xong thì cậu giúp anh đeo phụ kiện, từ nhẫn, dây chuyền rồi đến bông tai. Nhưng vì Đăng Dương cao hơn Quang Hùng nên cậu phải nhướn người lên mới có thể thấy lỗ bấm. Cậu đang loay hoay tìm lỗ để đeo thì cảm thấy eo mình bị ai đó ôm lấy, còn ai nữa, là Đăng Dương.
"Bỏ ra." Cậu khó chịu nói.
"Ai bỏ ra? Rồi bỏ ai ra?"
Đăng Dương, anh xứng đáng bị tôi anti suốt đời.
"Anh bỏ em ra."
"Không thích."
Quang Hùng muốn thoát ra nhưng làm cách nào cũng không được, bình thường là anh bị cho ăn cùi chỏ rồi đấy. Tuy nhiên Đăng Dương là ai chứ, thấy cậu manh động là lập tức chạy ngay, sau đó đâu lại vào đấy. Bây giờ cậu phải đeo phụ kiện giúp anh cho xong đã Quang Hùng nhìn người kia vui vẻ ôm mình mà chửi thề trong lòng, thề rằng lần sau có thiếu tiền cũng không thèm tìm đến anh nữa. May lúc này trong phòng chỉ có hai người, nếu để ai thấy được chắc cậu có chui xuống mười tấc đất cũng không hết ngượng mất. Đăng Dương gần đây có trò mới, nhờ vào thỏa thuận hôm trước nên anh lúc nào cũng giả vờ nói chuyện với cậu để nghe cậu đối xưng hô. Phải trêu thôi, bởi vì nghe Quang Hùng nói như vậy đáng yêu lắm.
"Đăng Dương xong chưa?" Là giọng của Trường Sinh.
"Em ra ngay đây."
"Đi thôi."
"Ơ sao phải đi cùng anh?"
"Ra ngoài để xem bạn cùng nhà của em đẹp trai đến mức nào, biết đâu em lại mê quá rồi hết anti tôi thì sao."
Quang Hùng nghe vậy liền đưa ngón giữa của mình lên, trời có sập cũng không hết anti đâu nhé. Còn anh thì mặc kệ, vẫn kéo tay cậu lôi ra ngoài.
"Bạn nhỏ, em lựa đồ rất tốt đấy." Phong Hào đứng bên cạnh không ngừng khen ngợi cậu.
Em cũng thấy em giỏi nữa.
Đèn máy ảnh liên tục chớp sáng, Đăng Dương ở đằng trước thì tập trung tạo dáng. Quả nhiên là người có kinh nghiệm, anh chỉ cần thả nhẹ dáng thôi cũng ra ảnh đẹp, đạo diễn xem đương nhiên rất hài lòng. Anh được khen thì đắc ý mà nhìn về phía cậu, thấy biểu cảm của đối phương Quang Hùng liền bĩu môi, có gì hay đâu chứ. Một lúc sau Đăng Dương vẫn cứ nhìn khiến cậu phải giơ nắm đấm lên đe dọa, bắt anh tập trung vào.
"Trạng thái của Đăng Dương hôm nay có vẻ tốt nhỉ?"
"Đương nhiên rồi, vì có bạn nhỏ của nó ở đây mà." Trường Sinh và Phong Hào ở sau lưng cậu thì thầm to nhỏ.
Em nghe hết đấy nhé!
Dám cá mười thùng sữa dâu hôm nay Đăng Dương vui là bởi vì vừa mới trêu được cậu xong. Quang Hùng còn lạ gì tính của anh nữa. Cà chớn.
———————————-
3:53 rồi quá năng suất cho 3 chap của 3 fic được up lên ạ 😍, chúc mấy nàng có một ngày cuối tuần tốt lành nhéeeeeeee💐💗💗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip