𝗲𝗻𝗱.

ngày jeonghan ra mắt là một ngày nóng bức giữa mùa hè. jisoo gom hết số tiền tiêu vặt còn lại của ba tháng qua và mua trọn mười bản album đầu tay của nhóm jeonghan vào ngày phát hành, thậm chí không thèm mở niêm phong album trước khi nhét nó vào một góc phòng, trong một hộp đầy những thứ khiến cậu liên tưởng đến jeonghan. jisoo biết rằng làm như vậy sẽ rất lãng phí tiền bạc, nhưng cậu vẫn muốn ủng hộ theo cách của riêng mình, ngay cả khi cậu không nhất thiết phải làm vậy. jisoo thực sự nên vứt chiếc hộp đó đi sớm thôi hoặc tặng nó cho một số người hâm mộ jeonghan ở trường.

còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi csat, và cậu đã dành cả ngày hè chỉ để đến thư viện, đến quán cà phê học hoặc chỉ nhốt mình trong phòng khi học. bằng cách nào đó, jisoo không bao giờ thiếu thứ để ôn tập, để xem lại vì cậu không bao giờ biết điều gì có thể xảy ra trong kỳ thi. sách luyện thi chính xác đến mức nào?

khi jisoo nghỉ ngơi, cậu lướt naver để tìm kiếm showcase ra mắt của jeonghan hoặc bất cứ thứ gì. các bài báo có tiêu đề đều nói về khuôn mặt, giọng hát và mục tiêu tương lai của jeonghan với tư cách là một nghệ sĩ tân binh sáng giá. jeonghan rõ ràng là trưởng nhóm nhưng jisoo không biết điều đó.

lần cuối cậu và jeonghan nói chuyện là một tuần sau tin nhắn chia tay. jeonghan gọi cho jisoo vào đêm muộn cùng ngày ăn sáng bằng bánh kếp, và nhẹ nhàng yêu cầu jisoo kể cho anh nghe mọi thứ trong đầu cậu. sau đó, jeonghan đề xuất một khoảng thời không liên lạc trong năm ngày để jisoo có thể suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, sau đó họ sẽ nói về nó sau năm ngày. jisoo không trả lời bất kỳ cuộc gọi hoặc tin nhắn nào ngay cả sau năm ngày. dù sao thì jeonghan cũng không đến để bắt cậu nói chuyện, vậy thì nó không phải đang nói lên điều gì đó về mối quan hệ của họ hiện tại sao?

đối với jisoo lúc này, cả hai đã chia tay. có thể jeonghan không như vậy, nhưng đó là vì jeonghan bướng bỉnh và vẫn gửi cho cậu lời mời đến showcase ra mắt của nhóm, để dành cho cậu một chỗ ngồi ở phía sau đám đông và đưa cho cậu một tấm vé vào hậu trường. jisoo không hiểu quyết định này. cả hai thậm chí còn không nhắn tin nữa, điều mà jisoo biết khiến cậu trở thành một người tồi tệ vì cậu là người đã nói rằng cậu muốn cả hai là bạn. nhưng tại sao jeonghan không ghét cậu? tại sao lại gửi cho cậu lời mời?

jisoo đã không ăn gì cả ngày, cố gắng vượt qua mục tiêu ba chương tiếng anh trước khi tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon và một chiếc bánh sandwich kem từ cửa hàng tiện lợi gần đó. sau đó, cậu có thể ra quán cà phê máy tính cách nhà vài dãy nhà và dành phần còn lại của ngày để chơi trò chơi giải đố trên máy tính như một đứa trẻ thập niên 90.

nhưng rồi giữa ngày, khoảng 1 giờ chiều, một cuộc gọi đến điện thoại của cậu, có vẻ là từ một tài xế xe giao hàng, hỏi cậu có phải là hong jisoo khôngliệu cậu có thể mở cửa một lát để nhận đồ ăn không . và jisoo là một công dân tốt nên cậu đã thả bút xuống và đi nhận đồ ăn, tự hỏi suốt thời gian đó liệu đó có phải là đồ của mẹ không hay là gì vì jisoo chắc chắn rằng cậu không gọi bất cứ thứ gì—

"giao hàng cho hong jisoo từ yoon jeonghan. đã thanh toán đầy đủ."

"ồ" là tất cả những gì jisoo có thể nói khi cậu nhận túi từ người giao hàng. "cảm ơn anh."

không tin nhắn, không cuộc gọi, không gì cả từ jeonghan, và điều đó khiến jisoo cảm thấy kỳ lạ vì sao jeonghan lại gửi đồ ăn cho cậu?

khi jisoo mở túi nhựa ra, mùi lẩu tứ xuyên nồng nặc xộc vào mũi, và tim cậu hẫng đi vì đồ ăn cay luôn giúp cậu vượt qua các buổi học, và jeonghan biết điều đó, ngay cả khi cậu chưa bao giờ hiểu được sự hấp dẫn của đồ ăn cay. jisoo cẩn thận lấy hộp nhựa ra, và cũng có một chai nước, một tờ giấy ghi chú dán trên nắp chai.

đừng quên ăn nhé. cố lên!

một phần nào đó trong jisoo tan vỡ, cậu ngồi xuống bàn bếp, nhưng trước đó cậu chạy vào phòng mình để lấy điện thoại để có thể đặt nó xuống cạnh những hộp nhựa. khi cậu chậm rãi lấy muỗng múc thức ăn trong nồi lẩu mini, cậu vẫn tập trung vào điện thoại. jisoo bắt đầu khịt mũi và khóc trên bát của mình, giả vờ rằng đó là do gia vị, không phải vì jeonghan.

khi video ca nhạc của jeonghan ra mắt lúc 6 giờ tối, jisoo xem đi xem lại cho đến khi đầu cậu dần trở nên đau nhói và không thể nghe thấy gì ngoài đoạn điệp khúc hấp dẫn của bài hát đầu tay của nhóm jeonghan. jisoo dừng video ở một cảnh quay đặc biệt đẹp về khuôn mặt của jeonghan, khi anh đang nhìn chằm chằm vào hoàng hôn trên bãi biển, và jisoo phải hít một hơi thật sâu khi cậu cân nhắc về quyết định bốc đồng tiếp theo mà cậu định làm.

showcase ra mắt của seventeen dự kiến ​​sẽ được tổ chức tại một nhà hát nhỏ ở bên kia thành phố trong hai giờ nữa. từ nhà cậu, jisoo sẽ mất hơn một giờ một chút để đến đó bằng phương tiện giao thông công cộng, không tính đến việc hiện tại đang là giờ cao điểm và các chuyến tàu sẽ chật kín người. jisoo sẽ phải chen vào, tối đa là một tiếng rưỡi.

nhưng cậu cũng có thể phải mua hoa, vì sẽ trông rất thiếu tôn trọng nếu đến tay không vào một ngày quan trọng như thế này, vì vậy jisoo phải tìm một cửa hàng hoa và chọn bó hoa phù hợp. mất ba mươi phút.

jisoo thực sự xuất hiện tại showcase và ngồi ở hàng ghế khán giả—thậm chí không phải ở hàng ghế đầu như cậu đã hứa với jeonghan cách đây rất lâu, mà là ở hàng ghế xa nhất, đằng sau tất cả những người hâm mộ đang hứa sẽ ủng hộ jeonghan và cổ vũ anh cho đến khi sự nghiệp của anh trong ngành giải trí kết thúc, bất cứ khi nào điều đó xảy ra—và xem jeonghan biểu diễn dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ và thực hiện những bước đi chính thức đầu tiên trong giấc mơ của anh. ngay lúc này, jisoo cảm thấy bản thân cậu có chút hèn nhát.

đang là giữa mùa hè, và jisoo sẽ thi sau bốn tháng nữa. bạn trai cũ của cậu thậm chí còn không liên lạc với cậu ngay lúc này nhưng đột nhiên gửi đồ ăn trưa cho cậu. jisoo là một kẻ ngốc và cũng không muốn liên lạc với bạn trai cũ đó, và cậu nghĩ rằng điều đó thật ngu ngốc, thực sự điên rồ, nhưng jisoo vẫn lục tung ngăn kéo bàn làm việc của mình để tìm lời mời tham gia showcase mà jeonghan đã gửi cho cậu.

cô bán hoa tặng cậu nụ cười ấm áp nhất mà cậu từng thấy sau một thời gian khi cậu chạy vào và hỏi xin bó hoa hồng đẹp nhất mà họ có. cô ấy hỏi có phải tặng bạn gái cậu không, và jisoo chỉ mỉm cười ngượng ngùng, vì cậu không biết phải bắt đầu giải thích thế nào rằng chúng thực ra là tặng bạn trai cũ của cậu. và jisoo thậm chí không cố gắng giành lại anh. đó chỉ là một bó hoa chúc mừng.

thực ra, jisoo cảm thấy cậu đáng thương muốn chết.

jisoo đến địa điểm tổ chức showcase trong tình trạng đổ mồ hôi và loay hoay với bó hoa vì những cánh hoa đang dần rụng vì chạy quá nhanh, jisoo đánh rơi vé và thiệp mời và phổi cậu như sắp ngừng hoạt động. jisoo được hộ tống vào địa điểm tổ chức, và bó hoa của cậu bị lấy đi để "nhân viên sẽ đặt nó vào phòng sau cánh gà", và jisoo cảm thấy như cậu nên viết một tờ note nhỏ.

từ bên ngoài cửa rạp hát, jisoo đã có thể nghe thấy tiếng reo hò của người hâm mộ, cuộc phỏng vấn có thể đang diễn ra bên trong giữa mc của buổi showcase và các thành viên, và tim cậu bắt đầu đập nhanh đến mức jisoo nhanh chóng quên mất bó hoa.

khi nhìn thấy jeonghan lần đầu tiên sau khoảng một tháng, jisoo còn nghĩ cậu đã quên mất phải thở trong giây lát.

jeonghan mặc một bộ vest trắng, tóc đã dài ra một chút, tẩy tóc bằng thuốc nhuộm highlight. ai đó đã phủ phấn má hồng lên gò má và thoa son bóng lên môi anh. khi jeonghan chớp mắt, ánh sáng bắt được lớp nhũ nhẹ phủ quanh mắt anh. jisoo muốn hôn jeonghan, và cậu muốn chết vì nghĩ như vậy.

nhóm biểu diễn đâu đó năm hoặc sáu bài hát, jisoo không đếm xuể. mắt cậu dán chặt vào dáng nhảy của jeonghan suốt cả buổi, và lắng nghe chăm chú vào tất cả các nốt nhạc mà jeonghan hát. jeonghan khiến cho màn biểu diễn trông có vẻ quá dễ dàng; rõ ràng là mọi sự luyện tập của anh không hề uổng phí, và đó là lúc jisoo bắt đầu cảm nhận được, thực sự, jeonghan thực sự đã mất rất nhiều công sức vào quá trình luyện tập của mình.

niềm tự hào trào dâng trong lồng ngực, to lớn, ấm áp, nhẹ nhàng và xua tan mọi cay đắng còn sót lại, và jisoo cảm thấy nước mắt trào ra khỏi mắt. thật xấu hổ, vì cậu là một chàng trai cô đơn ngồi giữa đám con gái đang cổ vũ cho nhóm, nhưng jisoo cúi đầu lau nước mắt và giả vờ như mình không khóc.

jisoo ngừng đấu tranh với sự thôi thúc chụp ảnh, khi nhóm đang nói lời kết thúc, và jeonghan nhìn về hướng cậu. không thể nào anh nhìn thấy jisoo được, từ nơi anh đứng trên sân khấu và nơi jisoo đang ngồi ở hàng ghế sau cùng, nhưng jisoo có thể tự lừa dối mình trong giây lát rằng nụ cười của jeonghan rạng rỡ hơn khi anh nhìn jisoo trước khi chuyển sang nhìn những người hâm mộ còn lại của anh. jisoo chụp một bức ảnh, tập trung vào nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt jeonghan.

sau đó, cậu nghe thấy tiếng khịt mũi vào micro, jisoo quay đầu nhìn jeonghan đang nhắn tin cho mẹ mình rằng anh sẽ không về nhà cho đến tận khuya. jeonghan nhìn lại về phía jisoo, tay anh nắm chặt micro, giọng nói run rẩy khi anh nói.

"mình chỉ muốn nói lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã ủng hộ và yêu thương mình cho đến hôm nay, và từ hôm nay trở đi. cho dù các bạn có ở đây trong chính hội trường này ngay lúc này hay đang xem mình phát trực tiếp, mình vẫn yêu các bạn. mình hy vọng các bạn sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. cảm ơn các bạn vì tất cả mọi thứ."

đám đông reo hò khi jeonghan kết thúc bài phát biểu của mình và thành viên tiếp theo bắt đầu phát biểu.

cậu muốn về nhà quá

khi đi ngang qua một chiếc bàn dài ở hành lang, jisoo nhìn thấy bó hoa hồng đầy màu sắc của mình và gần như hỏi nhân viên hộ tống xem cậu có thể mang nó vào để tặng riêng cho jeonghan không, nhưng có quá nhiều người ở hành lang, quá nhiều nhân viên, quá nhiều khách—và jisoo không chắc về lý do có mặt của cậu lúc này. jisoo có nên ở đây không?

sau buổi diễn, jisoo nghe thấy jeonghan trước khi cậu nhìn thấy anh, ở góc căn phòng rộng mà cậu được dẫn vào. một tiếng cười lớn, leng keng. jeonghan đang ở cùng gia đình, ôm em gái và vòng tay còn lại ôm mẹ trước khi anh nghiêng người tạo dáng chụp ảnh mà soobin có thể sẽ tải lên instagram của cô nhóc và mọi người sẽ sớm xin chữ ký của anh trai thần tượng của cô bé. sau những bức ảnh gia đình, một người mà jisoo không biết đã lao vào ôm jeonghan—một cậu bé —và jeonghan lại cười, tiếng cười rất vui vẻ đó—jisoo phớt lờ đi sự ghen tị đang trào dâng trong lồng ngực—và jisoo đứng cạnh cửa một cách ngượng ngùng, cố gắng chờ đợi thời điểm tốt nhất để tiếp cận anh.

jisoo hẳn đã đứng đó trong vài phút cho đến khi jeonghan tình cờ nhìn xung quanh và mắt anh dừng lại trên người jisoo. nụ cười trên khuôn mặt jeonghan thật chói mắt, trước khi jisoo kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, jeonghan đã ôm chặt lấy cậu. thật chặt, thật ấm.

một tiếng thì thầm bên tai jisoo. "mình không chắc là cậu có xuất hiện không."

jisoo không biết liệu cậu có nên ôm lại không, jisoo chỉ muốn được vỗ nhẹ vào lưng. lần cuối cùng họ ôm nhau là khi nào nhỉ? hay thậm chí là đơn giản chạm vào nhau? "mình cũng vậy."

nụ cười của Jeonghan nhẹ nhàng, chân thành, khi anh lùi lại, tay anh đặt trên vai jisoo hơi lâu trước khi anh bỏ ra "nhưng mình mừng là cậu đã làm vậy. ý mình là ở đây."

rồi ánh mắt jeonghan tìm kiếm khuôn mặt jisoo với một cường độ nào đó mà jisoo đột nhiên không quen. cậu không nói gì trong một lúc, và trong sự ồn ào của căn phòng, jisoo không thích điều đó. jisoo hắng giọng, và jeonghan trông như vừa tỉnh khỏi cơn choáng váng.

"cậu tuyệt lắm." jisoo nói với anh, vì điều đó là sự thật, ngay cả khi lưỡi cậu hơi cứng và mọi thứ trở nên kỳ lạ. "mình... ừm... chúc mừng. leader và tất cả. bài hát thực sự tuyệt vời nữa."

"cảm ơn cậu." jeonghan cười, rồi đột nhiên, anh đề nghị giới thiệu jisoo với các thành viên của mình và anh nắm tay lấy jisoo, dẫn cậu đi khắp phòng, len lỏi qua đám đông.

đó là một sự mờ nhạt của những cái tên, khuôn mặt, trang phục trắng và những nụ cười xinh xắn. hai người trẻ nhất, seungkwan và chan, bắt tay jisoo hơi quá nhiệt tình, và mắt seungcheol mở to ngạc nhiên vui mừng khi jeonghan giới thiệu jisoo là bạn trai của anh. minghao rất dễ nói chuyện vì rất điềm tĩnh ngay cả khi tiếng hàn của minghao hơi có giọng địa phương và nói lắp bắp, cùng với lớp trang điểm đã bị nhòe. jeonghan cười khúc khích nói với jisoo rằng đó là vì gia đình minghao bay từ trung quốc sang đây và minghao đã khóc rất nhiều. wonwoo và jihoon thì im lặng, nhưng cả hai rất tử tế, và jihoon đưa cho jisoo một lon soda.

tuy nhiên, jisoo không nghĩ cậu muốn ở lại đây lâu. cậu cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì với jeonghan khi jeonghan giả vờ như không có gì thay đổi giữa họ, ngay cả khi jisoo biết rằng phải có điều gì đó

"tối nay, chúng ta đi ăn tối nhé" jeonghan đặt tay lên cánh tay cậu khi anh xin phép rời đi, và đôi mắt anh đang cầu xin. "một lần cuối cùng?"

và quyết tâm của jisoo sụp đổ. jeonghan xinh đẹp và hôm nay là ngày quan trọng đối với anh, lồng ngực jisoo thắt lại và cậu không muốn phá hỏng ngày này của jeonghan, jeonghan đẹp đẽ của cậu . những lời bào chữa yếu ớt như mình phải đi, mẹ mình đang tìm mình và mình còn nhiều bài phải học, mình không thể trì hoãn thêm nữa đã chết trên lưỡi cậu.

đó là cách cả hai kết thúc dưới bóng râm của một chiếc lều ven đường vào lúc nửa đêm gần nơi jeonghan hiện đang sống cùng các thành viên trong nhóm trong một căn hộ lớn đối với bảy cậu thiếu niên, sau khi jeonghan đã thoát khỏi con mắt đại bàng của người quản lý. anh đã tẩy lớp trang điểm lấp lánh của mình và thay một thứ gì đó thoải mái hơn—một thứ gì đó ít giống seventeen yoon jeonghan hơn, và đúng chất jeonghan hơn. jisoo có cảm giác deja vu khi những đĩa bánh gạo đỏ mềm, bánh cá hấp và dồi huyết được đặt trước mặt họ.

jeonghan lấy nước, đũa và khăn giấy cho cả hai, còn jisoo thì đâm vào chiếc bánh gạo, nhét vào miệng trước khi jeonghan kịp nói chuyện với cậu và mong đợi cậu trả lời.

cuối cùng .

"mình xin lỗi, mình không thể mua cho cậu một bữa ăn ngon hơn" jeonghan nói trong khi nhìn jisoo nhai. "mọi nơi khác đều đóng cửa. nhưng cậu đã biết điều đó rồi".

jisoo chỉ ậm ừ, chuyển sang một miếng dồi huyết, chấm muối. jisoo không biết phải nói gì. có thể mong đợi gì từ diễn biến của cuộc trò chuyện này. nói chuyện với jeonghan vẫn luôn khó khăn như thế này sao?

jisoo không nói gì. jeonghan thở dài, cầm đũa lên.

"mình không biết tại sao cậu lại đột nhiên chia tay mình. chúng ta rất hợp nhau mà."

jisoo nuốt nước bọt. dừng lại trước khi nói một cách ngắn gọn "bây giờ cậu là thần tượng rồi."

"đây chỉ mới là ngày đầu tiên của mình thôi."

"và nhìn xem cậu đã lẻn ra khỏi ký túc xá chỉ để ăn cùng mình kìa."

"này" jeonghan cau mày, "chúng ta đã lâu không gặp nhau, vậy mà cậu đối xử với mình như thế à?"

jisoo nhún vai, đột nhiên cắn một miếng, cậu khó nói chuyện khi cậu chuẩn bị ra mắt, cậu khiến mình cảm thấy như mình chẳng có ai , và điều đó thật tệ. jeonghan đang nỗ lực vì ước mơ của mình. anh không nói gì thêm và cầm một que bánh cá.

một lúc sau, jeonghan nói thêm, giờ thì cẩn thận hơn "cậu vẫn sẽ đến tất cả các buổi biểu diễn của mình chứ?"

"cậu không cần mình ở đó đâu. các cô gái sẽ xếp hàng khắp khu phố vì cậu, cậu đã là người họ yêu thích rồi; mình đã nghe thấy rất nhiều tiếng reo hò."

"nhưng mình muốn cậu xem mình là thần tượng mà cậu yêu thích nhất cơ."

"cậu sẽ là thần tượng duy nhất mình có trong danh bạ."

"không công bằng chút nào"

jisoo cười, với tay lấy cốc canh chả cá, "có gì không?"

jeonghan đẩy tay jisoo ra khỏi hộp đựng hóa đơn khi họ sắp trả tiền. ánh mắt anh dữ dội đến mức jisoo chỉ lặng lẽ rút tay lại, nhìn jeonghan trả tiền cho người phụ nữ và bảo bà ấy giữ lại tiền thừa. trong một quyết định nhất thời, jisoo bảo bà ấy nghe "bài hát thực sự hay của một thần tượng mới tên là seventeen" và jeonghan nhìn cậu như thể cậu đã mọc chín cái đầu.

mồ hôi làm áo jisoo dính vào lưng cậu, và jeonghan kéo chiếc mũ anh lấy từ ba lô xuống che mắt. anh đã không nhìn vào mắt jisoo trong suốt thời gian anh khăng khăng muốn đưa jisoo đến trạm xe buýt gần nhất, nơi anh đã gọi taxi cho cậu.

jeonghan từ chối rời đi cho đến khi anh nhìn thấy jisoo an toàn trong taxi, và chỉ chào tạm biệt cậu một cách lặng lẽ, không có gì cả. jisoo cũng không biết phải nói gì khi jeonghan đột nhiên chán nản như vậy, nhưng cậu không nói hay làm bất cứ điều gì đặc biệt. không nhắn tin cho anh hoặc yêu cầu cậu cho anh ấy biết nếu cậu đã về nhà. điện thoại của cậu không có bất kỳ tin nhắn hoặc cuộc gọi mới nào ngay cả khi cậu thức dậy vào cuối buổi chiều, và không có bất kỳ thông báo nào từ ứng dụng lịch của anh ấy.

chiếc tivi đang phát lại một chương trình ca nhạc khi jisoo đi ngang qua, và cậu đang uống sữa trực tiếp từ hộp khi nghe thấy đoạn riff mở đầu ca khúc đầu tay của nhóm jeonghan. jisoo giả vờ như không bận tâm khi nghe thấy giọng run rẩy của jeonghan trong phần trình diễn—có thể họ đã thu âm vào sáng sớm hay gì đó. jisoo không biết, và cậu không nỡ hỏi bất kỳ ai.

jisoo tắt tivi ngay khi bài hát kết thúc, cảnh quay cận cảnh ending pose của jeonghan—tỷ lệ thành công là bao nhiêu?—mờ dần ở cảnh quay tiếp theo.

jisoo còn rất nhiều chương phải học cho kỳ thi, phải điền mẫu đơn, phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, nhưng cậu kìm nén cảm xúc và nhắn tin cho jeonghan. cậu làm tốt lắm, siêu sao.

sau đó, jisoo đổi tên liên lạc của jeonghan trên điện thoại. xóa biệt danh, trái tim và mọi thứ.

chỉ là một yoon jeonghan bình thường thôi.

___________

có thể xem đây là kết mở ha.

tay và bả vai của mình đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn mn rất nhìuuuu. đừng quên vote và follow mình nhe

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip