~𝟶𝟸~
___
Một buổi tối, khi Dương đi làm về muộn, Quang Anh quyết định sẽ rời đi. Em không thể chịu đựng được nữa. Em cần tìm lại sự tự do của mình, dù điều đó có nghĩa là phải từ bỏ tình yêu sâu đậm với Đăng Dương. Em thu dọn đồ đạc và lặng lẽ bước ra khỏi nhà, hy vọng rằng Dương sẽ không bao giờ tìm thấy mình nữa.
Nhưng khi Quang Anh vừa mở cửa, một bàn tay mạnh mẽ kéo em trở lại. Đó là Đăng Dương, anh đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn em, nhưng trong đó lại chất chứa vô vàn cảm xúc.
“Em nghĩ rằng có thể trốn khỏi anh sao, Nguyễn Quang Anh?” Dương nói, giọng anh thấp và đầy nguy hiểm. “Anh đã nói rồi, em là của anh, và em sẽ không bao giờ được rời xa anh! Sao em không chịu hiểu vậy hả!?”
Quang Anh giật mình, cố gắng vùng vẫy, nhưng sức mạnh của Dương quá lớn, em sao so lại với anh được. Anh kéo em trở lại phòng, đóng sầm cửa lại và khóa trái. Giờ đây em nhận ra rằng mình không còn lối thoát. Dương đã quyết định giam cầm em , để em mãi mãi thuộc về anh, dù cho điều đó có làm em đau khổ đến thế nào.
Quang Anh khóc nức nở, nhưng Dương chỉ im lặng ôm em vào lòng, như muốn xóa tan mọi nỗi sợ hãi trong em bằng tình yêu của mình. Nhưng tình yêu ấy đã trở thành một loại ám ảnh, một sự chiếm hữu vô cùng đáng sợ đối với em..
----
Quang Anh cố gắng tìm kiếm lối thoát trong những ngày tiếp theo, nhưng Dương luôn theo sát từng bước chân của em . Mỗi khi em cố gắng rời khỏi nhà, Dương lại xuất hiện như một bóng ma, ngăn cản em bằng cách này hay cách khác. Mỗi buổi tối, khi Quang Anh nằm trên giường, em cảm thấy sự hiện diện của Dương nặng nề hơn bao giờ hết.
Một đêm, khi anh về muộn sau một cuộc họp, Quang Anh đã cố gắng một lần nữa để trốn khỏi căn nhà. Em lén lút dọn dẹp đồ đạc và chuẩn bị cho một cuộc ra đi bí mật. Đang lúc cậu thu dọn những món đồ cần thiết, Dương trở về nhà và ngay lập tức nhận ra sự khác thường.
“Quang Anh, em đang làm gì vậy?” Dương hỏi, giọng anh tràn đầy lo lắng.
Quang Anh quay lại, trái tim đập mạnh vì sự sợ hãi. “Em... em chỉ đang dọn dẹp một số đồ đạc. Em không thể tiếp tục sống như thế này nữa, Dương.”
Dương bước lại gần, đôi mắt anh mềm mại hơn khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Quang Anh. “Anh xin lỗi, em. Anh biết anh đã sai, nhưng đừng đi. Anh không thể sống thiếu em.”
“Dương, em không thể sống trong sự kiểm soát như thế này,” Quang Anh nói, giọng em nghẹn lại. “Em cần không gian để thở. Tình yêu không phải là sự giam cầm. Anh phải hiểu điều đó.”
Dương cảm thấy như trái tim mình bị xé tan khi nghe những lời này. Anh không biết phải làm gì để sửa chữa lỗi lầm của mình. “Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh sẽ thay đổi. Anh sẽ học cách để em có không gian riêng.”
Quang Anh nhìn Dương, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cậu. “Dương, em không thể tin vào những lời hứa này nữa. Em cần thấy sự thay đổi thực sự. Nếu anh thực sự yêu em, hãy chứng minh điều đó.”
Dương cúi đầu, đôi mắt anh lấp lánh với sự quyết tâm. “Anh sẽ làm bất cứ điều gì để em ở lại. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ tôn trọng không gian của em.”
Quang Anh cảm thấy trái tim mình đau nhói.Em biết rằng mình vẫn còn yêu anh rất nhiều, nhưng em cũng cần phải bảo vệ bản thân. “Nếu anh thật sự nghiêm túc, hãy cho em thấy điều đó. Em sẽ cho anh một cơ hội, nhưng anh phải chứng minh rằng anh có thể thay đổi.”
Dương gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm và lo lắng. “Anh sẽ làm tất cả để em tin tưởng anh lần nữa.”
Những ngày tiếp theo, Dương bắt đầu thực hiện những thay đổi trong cách đối xử với Quang Anh. Anh bắt đầu tạo ra không gian cho em, giảm bớt sự kiểm soát và tìm cách để em có thể thoải mái hơn. Dương cố gắng học cách lắng nghe và tôn trọng ý kiến của Quang Anh, và từng bước một, em cảm thấy mình có thể thở được một chút.
Tuy nhiên, dù Dương có cố gắng đến đâu, Quang Anh vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa hoàn toàn đúng. Mối quan hệ của họ đã bị tổn thương quá nhiều và cần thời gian để hồi phục. Em không thể ngay lập tức quay trở lại trạng thái bình thường và cảm thấy thật sự yên tâm.
Dương hiểu điều đó và sẵn sàng chờ đợi, dù mỗi ngày trôi qua đều là một thử thách. Anh biết rằng mình cần phải chứng minh sự thay đổi của mình bằng hành động chứ không chỉ bằng lời nói. Anh tiếp tục chăm sóc Quang Anh, lắng nghe và cố gắng làm cho em cảm thấy an toàn và yêu thương.
Ngày qua ngày, Quang Anh dần cảm nhận được những nỗ lực chân thành của anh. Em bắt đầu cảm thấy có thể tin tưởng vào những thay đổi của anh, dù vẫn cần thời gian để quên đi những tổn thương trong quá khứ. Em nhận thấy rằng anh thật sự muốn thay đổi và đã nỗ lực hết mình để tạo ra một mối quan hệ tốt đẹp hơn.
----
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐 - 𝟶𝟽
𝙽𝚐𝚞𝚢𝚎̂̃𝚗 𝚀𝚞𝚊𝚗𝚐 𝙰𝚗𝚑 - 𝟷𝟸
💙💍⚡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip