Chương 04. Mời cậu ấy một bữa cơm

Một buổi chiều gió lộng, Thái Hanh cùng Chính Quốc lại nổi nhã hứng muốn đi dạo một chút. Cơn gió đầu đông mang theo chút se lạnh, cuốn từng đợt lá rời cành, nhẹ nhàng như mái tóc thướt tha của một thiếu nữ bẽn lẽn là dốc đồi nghiêng nghiêng. Hai thân ảnh nam nhân từng bước chân đạp lên thảm lá khô, sóng vai đi cạnh nhau, trông thật yên bình làm sao. Giá như có một vị họa sĩ nào đó họa lại khung cảnh ấy thành một bức tranh, hẳn sẽ trở thành một bức tranh nổi bật tại các phòng triển lãm danh tiếng, nói không chừng lại có thể có hàng ngàn người tranh giành muốn sở hữu.

Một đợt gió mạnh lướt qua từng tấc da thịt, Chính Quốc vì cái lạnh đột ngột mà thu người, cơ thể bất giác run nhẹ. Ánh mắt của nam nhân bên cạnh vừa vặn thu lại từng phản ứng của em, vừa cởi bỏ chiếc áo khoác đang mặc ra, gã vừa dịu dàng hỏi:

- Em lạnh à?

Chính Quốc ngước mắt nhìn nam nhân:

- Có chút, dạo này càng gần về đêm gió càng lạnh chú nhỉ.

Ậm ừ một tiếng, gã đưa chiếc áo trên tay về phía em:

- Mặc tạm cái này vào, đi dạo một lúc nữa rồi về.

Em liên tục lắc đầu, đưa tay đẩy ngược chiếc áo vào lòng người kia:

- Không cần đâu, chú mặc lại đi. Quốc mặc áo dài tay rồi, mà chú chỉ mặc một chiếc áo cộc tay thôi.

Thái Hanh không nhiều lời, trực tiếp khoác chiếc áo lên người em:

- Tôi chịu đựng tốt hơn em. Trẻ con thì nên nghe lời một chút.

- Em không phải trẻ con đâu. Người ta sắp 17 tuổi rồi đó!

Chính Quốc chun mũi tỏ vẻ không vui, thế nhưng cũng không cãi lời gã nữa, mặc kệ cho chiếc áo chùm lên vai. Gã to con hơn em nhiều, khiến cả cơ thể em như lọt thỏm trong chiếc áo ấy, nhìn thế nào cũng giống một nhóc con vô cùng đáng yêu.

Gã bật cười thành tiếng, xoa đầu em:

- Dù sao trong mắt tôi em cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Một đứa trẻ cực kỳ dễ thương.


- Tụi mày nhìn xem, kia có phải thằng Quốc không?

Đám nhóc trong làng mới đi chơi về, đi qua sườn đồi kia lại bắt gặp một gương mặt khá quen thuộc. Tụi nó túm tụm lại, trốn sau mấy gốc cây rừng lớn mà lén nhìn. Đứa lên tiếng là thằng Mẫn nhà chú Tư.

- Ừa đúng nó rồi..

- Đúng thật đấy.

- Nó đứng cạnh ai thế nhỉ?

Xác nhận là Chính Quốc, cả đám nhao nhao xì xào. Thằng Mẫn hếch mắt về phía mấy đứa còn lại, giọng lại như mang chút tủi thân mà lên tiếng:

- Mấy lần tao rủ đi chơi, nó cứ chối đay đảy thôi. Thế mà giờ lại ở đây chơi với một ông chú già!

Cả đám nhún vai, điệu bộ như là "ai mà hiểu nổi nó".  Thời gian cũng không còn sớm, đám nhóc cũng không có hứng thú lén lút nhìn người ta như vậy, liền kéo nhau trở về.

Mỗi đứa rẽ một ngả về nhà. Thằng Mẫn đang tung tăng nhảy chân sáo, đi qua nhà Chính Quốc vừa hay gặp bà Út mới lên nương về. Nó tíu tít chạy tới, chào lớn:

- Con chào dì Út!

Bà tươi cười đặt đôi quang gánh xuống chân, đáp lại lời nó:

- Mẫn mới đi chơi về hở.

Nó vâng dạ mấy tiếng, chợt nhớ tới lúc nãy gặp Chính Quốc bên sườn đồi, không khỏi vui vẻ kéo tay áo bà mà cao hứng kể lại:

- Dì Út ơi dì Út, hồi nãy con gặp thằng Quốc bên kia kìa, cùng với một nam nhân cười nói ra chiều vui vẻ lắm đó dì!

Bà Út gật gù:

- Ừa ừa. Mấy tháng nay nó vẫn thường đi chơi tới sẩm tối mới về. Thế mà cũng có bạn có bè rồi, cũng tốt, cũng tốt.

Thằng Mẫn bĩu môi:

- Thằng này cũng kỳ, đám tụi con rủ rê thế nào nó cũng chẳng thèm chơi cùng, lại đi chơi cùng một ông chú già!

Bà Út không đáp lại, chỉ cười cười gật đầu hưởng ứng. Thằng Mẫn cũng rất nhanh chóng khôi phục khuôn mặt rạng rỡ đáng yêu, cúi người lễ phép chào một câu rồi lon ton chạy về nhà.

Bà Út chậm rãi mở khóa cổng bước vào nhà. Mấy tháng nay thấy Chính Quốc vui vẻ hơn hẳn, bà đã ngờ ngợ được rồi, nay được nghe trực tiếp mới có thể xác thực.

Một ông chú già ư? Trong lòng bà một nửa vui mừng, một nửa lại lo lắng. Vui vì cuối cùng con trai bà cũng đã tìm được một người bạn, thực sự là người bạn đầu tiên. Thân là một người mẹ, bà hiểu đứa con trai của mình hơn ai hết. Có thể bầu bạn cùng Chính Quốc rất khó, vì trong tâm trí nó là một dòng suy nghĩ và xúc cảm ít ai có thể bắt được. Lại lo lắng vì, không biết người đó là người như thế nào? Có thực sự coi trọng con trai của bà không? Có thực sự thấu cảm được nó như một người bạn không? Thằng nhóc ngốc đó tin người như vậy, liệu người ta có ý đồ xấu gì mà nó chẳng thể phát hiện hay không?

Luẩn quẩn với hàng tá những dấu chấm hỏi, bên ngoài hoàng hôn đã tắt nắng từ khi nào, bầu trời phủ một màu xám bạc. Cũng là lúc Chính Quốc trở về nhà.

Khuôn mặt vẫn mang một nét cười mà gần đây đã trở nên quen thuộc, em nhào tới ôm lấy cánh tay bà, dùng giọng mũi có phần nũng nịu mà lên tiếng:

- Mẹ về lâu chưa ạ? Đợi chút Quốc dọn cơm nha!

Bà Út nuông chiều nhéo cái má phúng phính khẽ ửng hồng vì lạnh của em, ừ một tiếng rồi bật cười. Thằng nhóc này, đã cách tuổi 17 chẳng còn bao lâu nữa, mà ở cạnh mẹ lại cứ như một đứa trẻ mãi không lớn ấy!

Bà Út ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn muốn hỏi một chút:

- Mẹ nghe thằng Mẫn kể, Quốc mới quen người bạn nào hở?

Chính Quốc giật mình, ngưng đũa. Mọi lần đều ngồi ở gốc sồi cùng đàn cùng hát, cùng ngắm hoàng hôn. Chỗ đó gần như chẳng có ai ghé qua, nên căn bản là không có ai nhìn thấy. Đột nhiên chiều nay lại muốn đi dạo một chút, đi xa khỏi gốc sồi lại vô tình bị đám thằng Mẫn nhìn thấy rồi.

Sau vài giây nghĩ lại, Chính Quốc liền thấy phản ứng như vậy hình như có chút kỳ quái rồi. Rõ ràng chỉ là một người bạn thôi mà, thế nào lại như mèo con ăn vụng bị bắt gặp mà cụp đuôi thế chứ? Nghĩ vậy liền ngẩng đầu đối diện với mẹ mình, gãi gãi đầu cười:

- À.. đúng thế. Nhưng cũng không phải mới quen, là quen mấy tháng nay rồi. Chỉ là Quốc nghĩ cũng không phải chuyện gì quan trọng, nên chưa có kể với mẹ.

Là quen mấy tháng rồi sao?

Bà Út có chút giận dỗi, giả bộ cau mày:

- Tại sao lại không quan trọng chứ? Đó là người bạn đầu tiên của Quốc cơ mà. Mẹ giận thật đấy nhé!

Chính Quốc cười bất đắc dĩ, cầm lấy cánh tay bà mà lay lay dỗ dành:

- Quốc sai rồi, lần sau sẽ không giấu mẹ nữa. Mẹ đừng giận Quốc nha, nha..

Bà Út lập tức trở mặt, tay chống cằm nhìn em:

- Vậy Quốc kể cho mẹ nghe về người đó đi. Nghe nói là một người đàn ông lớn tuổi hở?

Chính Quốc gật gật đầu, khóe miệng bất giác kéo lên một nụ cười xinh đẹp:

- Chú ấy tên Kim Thái Hanh, năm nay 31 tuổi, là người ở làng Thượng dưới chân núi bên kia. Là một nhạc sĩ vô danh, nhưng mấy bài hát chú ấy viết hay lắm, giọng hát cũng khá đặc biệt. Quốc thích nghe chú ấy vừa đàn vừa hát lắm.

- Chẳng trách lại có thể bầu bạn được với Quốc nhà ta..

Em bật cười thành tiếng, tiếp tục miên man kể:

- Là một nam nhân to xác, tính tình lại vô cùng trẻ con, haha. Thực sự có thể coi như bạn cùng trang lứa được luôn đó mẹ.

Bà Út nhìn vào đôi mắt lấp lánh của em, hào hứng đưa ra lời đề nghị:

- Nghe thì đúng là một người thú vị đó. Hay là hôm nào, Quốc thay mẹ mời cậu ấy về nhà mình ăn một bữa cơm đi!

Nụ cười trên khoé miệng em chợt tắt ngấm.

- Chuyện... chuyện đó...

- Một bữa cơm đơn giản thôi. Mẹ chỉ muốn xem thử cậu ta một chút, cũng không được sao?

Chính Quốc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, kết quả vẫn là thoả hiệp:

- Quốc sẽ... thử đề cập với chú ấy xem sao..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip