04, liên hoan.

đã chuẩn bị xong từ nồi nước dùng, bếp điện rồi cả các món nhúng lẩu, bày lên bàn ăn một mâm ú ụ. lần đầu tiên pond thử sức với mấy việc bếp núc, cũng làm hỏng cái này, làm sai cái nọ, cơ mà thành quả mỹ mãn thế nên anh cũng không có thấy khó khăn gì nữa hết trơn !

đấy là anh cảm thấy, còn phuwin thì đã sắp bốc hoả đến nơi rồi.

"cái anh này, rau chưa rửa mà đã bỏ lên khay !"

"trời ơi củ cà rốt thứ năm rồi á, không nhất thiết phải cắt hoa đâu mà ..."

"anh nhầm muối với đường rồi nè !"

câu "thôi để đó em làm cho" phuwin nói cũng chán rồi. tên pond thế mà chẳng hiểu gì sất, nghe em mắng cũng chỉ nhe răng cười, lì mặt ở lại giúp tiếp.

"p'pondddd"

"sao ạ, anh có làm hỏng gì đâu ?"

"là anh cắt xúc xích đúng khoing ? uầy em không ngờ anh có thể làm được kiệt tác này ấy, tự hào quá."

... hả ? đây là cái xúc xích mà ban nãy vì buồn phuwin cứ mắng mình mãi nên pond chẻ dọc vài đường, đã định phi tang vật chứng nhưng lại quên béng mất. thế quái nào lại được khen nhỉ, trông xấu phát ớn đi được ấy ?
mà kệ đi, được tuyên dương thế này thì sướng cái đã, anh cười hì hì, khoát tay bảo có gì đâu. rồi cắt những miếng tiếp theo y hệt như vậy trước ánh mắt long lanh của phuwin.

đang loay hoay bật tivi thì bên ngoài nghe tiếng chuông cửa.

"uchuchu em đâu rồi phuwinmeow ơi ~"

cái giọng nhão nhoẹt này đích thị là dunk lúc làm nũng !

"a dunkdunk ~"

ỏ, còn mềm xèo như vậy còn ai ngoài phuwin đây cơ chứ.

rồi, đã rõ, hai vị khách được em trịnh trọng mời hôm nay là ai thì ai cũng biết. pond thở dài ngao ngán, đã dọn nhà tít tận đây mà vẫn còn bám tới là sao nữa.

"hello bro, bro nhớ tôi không ?" — joong hí hửng chạy đến chỗ pond, khoác lấy vai chí cốt.

"tao nhận được tiền rồi. mày là ai vậy ? mình có quen nhau à."

"ô hổ, đừng có lạnh lùng vậy chớ ~"

dunk hết nựng má lại tới xoa đầu phuwin, rồi giành luôn chỗ ngồi cạnh em trên bàn ăn.

"oa, meow của anh giỏi quá chừng, tay nghề đúng là càng ngày càng đỉnh ~"

joong bên này mắt sáng như sao:

"ưm ưm, cái miệng tao chảy mồ hồi rồi nè, ăn thôi ăn thôi !"

phuwin cười khúc khích, ngắm nhìn mọi người vui vẻ khi thưởng thức món bản thân làm ra chính là điều em yêu nhất trần đời. khẽ lấy ra chiếc máy ảnh, em chụp một tấm lúc chẳng ai để ý. tiếng 'tách' khiến pond giật mình ngóc đầu dậy, giành lấy mà làm một tấm selfie của bản thân và không quên chụp bốn người bên nồi lẩu hẵng còn sùng sục sôi.

"ngon quá đi, ngon chết mất !"

bữa lẩu ngon nhất mà anh từng được thử qua trong suốt gần hai mươi năm sống trên cõi đời. có lẽ naravit vớ được báu vật thật rồi.
vừa xinh xắn, đáng yêu lại còn nấu ăn ngon.

"a ! miếng xúc xích."

thì ra, nếu chẻ dọc một nửa miếng xúc xích thành bốn phần, khi nhúng vào nồi lẩu sẽ xoè ra như con mực thế này á. dễ thương quá đi ~

phuwin cười tươi đáp lại:

"em không nghĩ anh biết mấy cách trang trí này đâu đó !"

ừ thì anh có biết quái đâu. nhưng mà may mắn cũng là một loại thực lực đó ! pond gắp vào bát cho phuwin con 'mực' mình làm, không quên hếch cằm ra vẻ một cái và dặn em phải ăn thiệt nhiều cho mau lớn.

"ê nè, hai người có gì với nhau phải không ?"

đang cười đùa vui vẻ bỗng dunk thốt lên một câu khiến phuwin giật mình sặc sụa.

"gì vậy cha nội, con mới chuyển tới hôm nay luôn á ?" — pond làm mặt khó hiểu.

"mày liệu hồn né né cục cưng của tao xíu. nhìn mày tao không có yên tâm."

ủa alo, naravit đã làm gì sai ?

phuwin chẳng dám lên tiếng, chỉ khúc khích cười rồi xua tay bảo mọi người ăn tiếp đi. em đánh nhẹ lên vai dunk một cái vì ăn nói gì kì cục, vậy là không có ngoan.

bữa tối kết thúc trong không khí hân hoan của những chiếc bụng căng đầy.

dunk xoa xoa lấy má mềm của em:

"xong, phuwinmeow nấu rồi để ba đứa anh rửa cho hen ~"

đoạn lại quay sang nhìn joong với ánh mắt chứa chan yêu thương:

"đương nhiên joong yêu dấu sẽ không để em mệt đâu mà phải hong ?"

và kết quả là, có hai người đang vụng về với chồng bát đũa nồi niêu to tướng và hai người thì ngồi nhâm nhi mớ hoa quả ngọt mát mà dunk và joong mang sang.

phuwin không tài nào tập trung vào chương trình truyền trình đang xem, chốc chốc lại giật bắn mình khi nghe tiếng loảng xoảng đằng bếp. chẳng phải tiếc rẻ gì cái bát, cái tô mà là phuwin dám mảnh vữa sẽ cứa đứt tay hai con người kia trước khi em kịp chạy đến dọn dẹp.
may sao họ hoàn thành phi vụ rửa bát khá mỹ mãn, tuy không đạt chuẩn sạch sẽ trăm phần trăm nhưng với sự giúp đỡ của người chuyên môn làm việc nhà đỡ người yêu — joong archen thì chồng bát đũa tối nay cũng tạm chấp nhận được.

trong lúc cả đám còn chill chill thì dunk như chợt nhớ ra điều gì, lật đật đè phuwin ra tra hỏi:

"hôm qua có chuyện gì, kể dunkdunk nghe xem nào. thằng pond gọi tới xin địa chỉ làm anh lo phát ốm."

phuwin mắt long lanh, gượng cười chẳng dám lên tiếng. em sợ dunkdunk biết chuyện sẽ đi kiếm cô gái kia trả thù gì gì đó, thôi, sợ lắm.
trong lúc em hẵng còn bối rối chẳng biết viện cớ gì để qua chuyện thì đằng này pond đã vô cùng nhiệt tình kể lại đầu đuôi.

tính ra phuwin đâu có mượn ...

dunk bên này nghe xong liền muốn đi tìm người kiếm chuyện, may có phuwin kéo tay ngồi xuống lại, chiêu làm nũng của em chưa từng giảm tác dụng chút nào. chỉ cần gọi "dunkdunk" bằng cái giọng meowmeow, nắm lấy tay cậu tới lắc lui, và giương cặp mặt tròn xoe ấy, nhất định em muốn gì liền được nấy.

"đã bảo rồi mà, cô ta thì yêu thương gì phuwin chứ, chẳng qua là vì tiền mà đến thôi. chuyện cứu người năm đó cũng đã tạ ơn hậu hĩnh rồi, vậy mà cô ả vẫn còn mặt dày bám lấy. thương làm sao cho hết đây, meow ơi."

pond bên này chứng kiến một màn sướt mướt thì đầu toàn chấm hỏi. mọi chuyện có vẻ chẳng hề giản đơn như anh vẫn nghĩ, hẵng còn nhiều uẩn khúc lắm đây. pond chọt chọt vai joong:

"ủa có chuyện gì vậy, kể tao nghe cái coi."

joong kéo tay anh ra ban công, trước khi kể cũng cẩn thận nhắn hỏi ý người yêu một lần. dunk chấp nhận vì mong pond sẽ hiểu hơn về em, từ đó sống cùng có khi lại dễ dàng hơn chút ít.

đầu đuôi câu chuyện đó là, bố mẹ phuwin đã luôn công tác nước ngoài rất thường xuyên từ khi em còn bé tí, việc chăm nom hầu hết đều để cho người làm. cơ mà phuwin chẳng chịu lấy một ai ngoài bác nit. bác có một cô con gái tầm tuổi em nên thấu hiểu phuwin rất dễ dàng . bởi vậy nên ông bà tang cũng tin tưởng giao phó.
mãi cho tới một ngày năm trước, khi hai bác cháu dắt tay qua đường đến siêu thị mua chút đồ, bỗng một chiếc xe tải thình lình lao tới. đèn xe loá mắt khiến phuwin chẳng kịp định hình, khi tỉnh lại đã thấy bản thân yên vị trên giường bệnh, bên cạnh là gương mặt thấp thỏm của con gái bác nit. qua lời kể của cô, em biết rằng bác đã bỏ em lại mà đi mãi, và nếu không có con gái bác giúp đỡ, có kết cục của phuwin cũng chẳng khá khẩm hơn. vừa nghe xong em đã gần như suy sụp, kể từ đó, cô gái đó — jane, cùng phuwin bằng một cách nào lại bén duyên, ban đầu đơn thuần chỉ là giúp đỡ trả ơn, xem như người nhà mà quan tâm hỗ trợ, về sau khi jane ngỏ lời em cũng chẳng biết từ chối ra làm sao. mà không thể chối thì buộc phải nhận thôi.

dunkdunk đã cản ngăn em nhiều, nhưng đứng trước một cô gái yếu ớt không nơi nương tựa, bỏ rơi thế này thật lòng họ cũng chẳng thể nhẹ lòng.

thế là, phuwin năm mười sáu có một tình đầu.

tuy xuất phát điểm không hẳn là tình yêu, nhưng ít nhiều sau thời gian dài cùng chung sống, cùng thấu hiểu, và với phuwin, dáng hình bác nit hẵng còn phất phảng trên thân ảnh jane. việc cô ấy lừa dối em, quả thực là một cú sốc.

joong bảo rằng dunk dặn phải chuyển lời, nếu ở bên em, dù chỉ là cùng dưới một mái nhà thôi, cũng hãy làm ơn quan tâm phuwin nhiều một chút, đối đãi với phuwin thật nhiệt thành. bởi em đơn thuần và tốt đẹp, phuwin là bạn nhỏ xứng đáng với tất thảy yêu thương.





.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip