07, người cũ.

bữa nay phuwin được nghỉ buổi sáng, em thong thả nằm vắt vẻo trên sofa phòng khách, vừa đọc sách vừa nghe nhạc.

đang còn mải ngân nga theo giai điệu yêu thích, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa. lạ ghê, em đâu có hẹn ai tới nhà, mà giờ này mọi người đều đang ở trường mà nhờ ?

cũng đành lê lết cái thân già cỗi này ra thôi, cửa nhà vừa bật mở, gương mặt thân quen đến khó tin đã xuất hiện — cô bạn gái cũ, jane, người mà em ngàn vạn lần cũng không ngờ đến.

"phuwin."

chẳng biết đối mặt với tình huống có phần kì quái này ra làm sao, mời cô ấy vào nhà, rồi rót mời một cốc nước.

"phuwin, mình xin lỗi."

"à, mình cũng quên rồi."

phuwin gượng cười, đúng là đã chẳng còn luyến lưu tình cảm, nhưng đối diện chuyện trò thế này vẫn là không thoải mái.

"mình gặp chút chuyện, tạm thời không có nơi nào để đi. ừm ... liệu mình có thể ở đây không ?"

bỏ rơi người yêu, người cưu mang mình hằng năm trời, rồi đến phút khó khăn liền tìm về lại chốn mình từng dứt áo ? nếu là kẻ khác, có lẽ đã vùng dậy chẳng màng nhẹ tay với con gái. cơ mà đấy là người khác, phuwin không phải người khác, em là mèo nhỏ ngoan ơi là ngoan.
vả lại, suy tính trước sau, dù chẳng còn quan hệ tình cảm nam nữ đi chăng nữa thì đối với phuwin, con gái bác nit vẫn là người trong nhà. em chẳng thể để mặc cô ấy sống chết không màng.

sau một hồi đăm chiêu ngẫm nghĩ, phuwin quyết định để jane đợi một lát trong lúc bản thân vào phòng nhấn số gọi pond. cả hai đã ở cùng một thời gian dài, đại khái là cũng tâm sự ti tỉ thứ và chẳng còn ngại ngùng gì chút chuyện nhờ vả nữa.

"alo, phuwin hả em, sao đấy ?"

"anh ơi, em có bạn muốn tới ở nhờ mấy ngày á, hay mình ngủ cùng một phòng để bạn em ở tạm được không ? vài hôm thôi ạ."

pond hừm một tiếng rồi cũng đồng ý luôn. ngủ cùng phuwin thích lắm, em nằm ngoan và ôm ấm cực í. tuy có hơi bất tiện xíu cơ mà chắc vài ngày thì không sao ha.
nhận được sự đồng ý của anh, phuwin ra báo với jane. cô ấy nghe được thì vui đến nhảy cẫng lên, còn định ôm chầm lấy phuwin nhưng lại bị em khẽ lách người né tránh.

nhận thấy sự đổi thay trong đáy mắt người đối diện, jane lại bày ra vẻ mặt buồn tủi, lại ủ dột mà nhắc về chuyện bác nit năm xưa. chẳng biết là vô tình hay cố ý, mỗi lần phuwin làm gì đó không hài lòng, jane đều khơi gợi lại và nghiễm nhiên thành công khiến em buồn bã đến muốn khóc nấc lên.
cơ mà lúc này đây phuwin cũng đã chẳng còn yếu ớt như cô nàng nghĩ nữa, được dunkdunk, và cả p'pond từng chút, từng chút một chữa lành, vết thương quá khứ dẫu vẹn nguyên cũng đã thôi rỉ máu, nghe những lời này của jane cũng bớt buồn đau.

phuwin quyết định để jane ở tạm trong phòng mình. em cũng không có quá nhiều đồ đạc, trong vài hôm thì chỉ cần di chuyển vài món đồ dùng cho việc học là đủ.

dù gì cũng là nơi cô nàng đã sinh sống trong cả năm trời, rất nhanh mọi thứ liền trở về quỹ đạo, jane tự nhiên đến mức thiếu tự nhiên. chẳng ai lại có thể thản nhiên quay về nơi bản thân từng phản bội đến như vậy.

"phòng cũ của mình có người vào ở rồi hả ?"

"ưm, tên anh ấy là pond."

phuwin ngắn gọn đáp, phần vì cảm thấy không cần thiết, phần vì em ghét phải thừa nhận rằng bản thân chẳng thể sống một mình.

jane làm bộ hiểu chuyện, cô nàng cũng thôi tò mò mà mở tủ lạnh lấy hộp trái cây cắt sẵn ra phòng khách, vừa xem phim vừa ăn ngon lành.

phuwin trông thấy cũng hết cách, em đành di chuyển đồ dùng cần thiết của mình sang phòng pond đóng ổ trong đấy luôn. ở ngoài ngột ngạt xiết bao thì không khí đượm hương anh lại dễ chịu vạn phần.
em thoả mãn hít vào một hơi, dụi mặt vào gối mềm, khoé môi bất giác vẽ một nụ cười. phuwin tiếp tục công cuộc đọc sách đang dang dở của mình, một chốc sau thì lăn ra ngủ khò.

_____

pond vừa đi học về đã nghe thấy tiếng cười của một cô gái, phải chăng là người bạn mà phuwin nhắc đến chăng ?

"chào, cô là ...?" — pond vào phòng khách cất tiếng hỏi.

jane đang nằm trên sofa liếc thấy người đẹp trai đến loá cả mắt liền nhanh nhẹn đứng dậy, nhoẻn miệng cười và chắp tay chào anh.

"à, em là jane, là b-bạn của phuwin đến ở vài hôm ạ."

jane ư ? phải chăng là cô bạn gái cũ đã bỏ rơi em ? thế mà con mèo ngốc chẳng thèm đề cập đến chuyện này với anh. nếu em nói lúc gọi điện, có đánh pond cũng nhất quyết không đồng ý đâu. hay, họ quay lại rồi nhỉ ? thế thì còn đáng ghét hơn nữa.

đã định làm khó làm dễ cô ta một lát, thế nào nghĩ đến chuyện bác nit lại sợ phuwin không vui nên thôi, pond gật đầu rồi về phòng luôn.

ngoài này jane vẫn chẳng ngừng cảm thán gương mặt của người kia, sao phuwin lại quen được bạn đẹp trai đến vậy cơ chứ ! trước đây cũng ấn tượng với joong lắm, nhưng mà anh ta lại chẳng thích con gái. may còn p'pond đẹp trai thế này cơ ~

pond vừa mở cửa bước vào liền thấy một thân bé nhỏ cuộn thành cục bông mềm nằm ngoan ngoãn trên giường. anh bật cười khúc khích, dễ thương. pond tiến lại gần em, đưa tay vén nhẹ mớ tóc mai loà xoà. đọc sách say sưa đến cả ngủ quên, không nấu cơm cho anh luôn.
thôi vẫn là để mèo nhỏ nghỉ ngơi thêm một lát, ai biết những ngày sau có cái cô jane gì đó ở đây liệu có còn những phút an ổn thế này hay không.

thời gian qua ngoài chăm chỉ việc học hành, pond cũng vô cùng siêng năng mày mò chuyện nấu nướng, cơm nhà ba món đã thành chuyện nhỏ. thế là đeo tạp dề vào bếp, dặn lòng phải thể hiện tốt để được phuwin khen cơ.

jane bên ngoài phòng khách nghe thấy mùi thức ăn thơm thật thơm, nghĩ bụng nhất định là phuwin đứng bếp nên cô nàng định lại làm thân, thế mà không ngờ pond mới là người ở đó.

"aow p'pond giỏi quá đi ! cứ như nam thần truyện tranh, vừa đẹp trai còn giỏi nấu nướng nữa."

anh nghe thấy lời này trong lòng liền không khỏi chế nhạo, thế mà cô em từng đá nam thần truyện tranh của cả ngàn người khác đấy.

"haiz, p'pond giỏi quá, chẳng bù cho em, mỗi lần vào bếp đều làm hỏng. phuwin không cho em động tay vào nữa luôn á."

"em cụt tay hay sao mà người ta không cho là em không động luôn ?"

"... ?"

trước gáo nước lạnh pond vừa tạt, jane chỉ biết gắng gượng vẽ một nụ cười, rồi cũng quê quá mà chỉ biết bưng ra ba cái bát, ba đôi đũa và lẻn ra phòng khách ngồi tiếp.

lát sau pond cũng nấu nướng xong xuôi, nhìn lên đồng hồ đã đến giờ cơm nên anh vào phòng gọi phuwin.

trông thấy bạn nhỏ vẫn an ổn thở đều, trong lòng bỗng hoá nhẹ nhõm. em ngủ ngoan quá, cơ mà không thể bỏ bữa được đâu, sẽ đau dạ dày. pond dùng tay bóp bóp hai má mềm cho môi đỏ chu chu lên, phuwin bị quấy cũng khẽ ưm a vài tiếng, rồi xoay người né tránh để ngủ tiếp.

"phuwin ơi, dậy ăn cơm thôi em."

"hong mún đâu ạ, em bùn ngủ nhắm á."

tim gan phèo phổi gì cũng đã mềm nhũn cả ra rồi, cơ mà vẫn không thể nào để em nhịn đói đâu. ngẫm nghĩ một hồi, pond quyết định luồn tay xốc hẳn người phuwin dậy, vì đợt này em siêng tập thể dục nên nhẹ bẫng luôn, may là hai má mềm vẫn còn đấy, nếu không thì anh sẽ buồn chết mất.

anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào hai má em, nói vài câu dỗ dành cho bạn nhỏ tỉnh ngủ. bị làm phiền dữ quá cũng không cách nào tiếp tục chợp mắt, phuwin đành dậy thôi. bộ dạng đang ngái ngủ, mắt nheo nheo, mũi chun chun của em dễ thương hết biết ! cho naravit ngắm cả ngày luôn cũng được, không có thèm quan tâm ai kia phiền phức bên ngoài đâu.

rồi bữa trưa đó cũng an ổn mà trôi qua, pond được phuwin khen nên vui đến tít cả mắt, hoàn toàn làm lơ người ở ghế đối diện.
cơm nhà đạm bạc, coi vậy mà ngon á !





.

hết draft rùi nhen =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip