5
.
Trường Sinh không nhớ mình bắt đầu theo dõi Anh Tú từ khi nào.
Có lẽ là từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy hắn ngồi trong sân trường, tựa người vào hàng rào nắng, tay gảy những phím đàn vô hình trên đầu gối.
Hắn không biết ai đang nhìn mình. Hoặc nếu biết, hắn chẳng để tâm.
Anh Tú luôn mang trong mình một vẻ bất cần – không phải là kiểu lạnh lùng xa cách, mà là bất cần như thể thế giới này có thể tan biến bất cứ lúc nào, và hắn vẫn sẽ điềm nhiên mà sống tiếp.
Điều đó khiến Trường Sinh không thể rời mắt.
Ban đầu chỉ là những lần vô tình chạm mắt. Rồi dần dần, anh tìm cách để xuất hiện nơi có Tú, dù chỉ để nhìn từ xa, hoặc đứng sau cánh cửa, lặng lẽ lắng nghe tiếng cười của hắn vọng ra từ lớp học.
Anh chẳng mong gì. Chỉ cần nhìn thấy Tú sống vui vẻ đã đủ.
Cho đến một đêm.
Trường Sinh bước theo Tú qua những con hẻm tối, tưởng rằng mình vẫn đang giữ khoảng cách an toàn. Nhưng rồi Tú dừng lại. Quay người.
“Anh theo tôi làm gì vậy?”
Giọng nói không giận dữ. Không lạnh lùng. Chỉ là hỏi, như một câu chuyện nhỏ cuối ngày.
Trường Sinh đứng lặng. Anh không có câu trả lời.
Tú tiến lại gần.
“Anh tưởng mình đang kiểm soát tình cảm của mình à?” – hắn cười, rất khẽ, nhưng đôi mắt thì sắc lạnh . anh khẽ rùng mình.
– “Anh không nghĩ bản thân mình đã bị tôi kéo vào từ lâu rồi à?. Anh tưởng là anh dõi theo tôi, nhưng thú thật ra… tôi dẫn anh đi từng bước một.”
hắn thành thật nói , ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh. nhợt nhạt.
Trường Sinh không hiểu. Hoặc có lẽ, anh hiểu rồi. Chỉ là anh không dám chấp nhận.
Anh đã luôn nghĩ rằng mình là người giấu tình cảm. Là kẻ yêu trong lặng thầm. Nhưng hóa ra, chính anh là người bị dẫn dụ.
“Em… biết từ đầu?”
Tú nhún vai. “Biết. Và em để anh nhìn. Để anh yêu. Để anh đau.”
Tú bước đến gần, rất gần, thì thầm bên tai anh:
“Em muốn xem, anh có dám bước thêm một bước nữa không.”
Trường Sinh cảm thấy mình như rơi vào vực sâu, không có đáy. Anh muốn quay đầu, nhưng đôi mắt Tú đã nhấn chìm anh.
Tình yêu không còn là ánh sáng dẫn lối. Mà là mê cung ngọt ngào – nơi anh tự nguyện lạc bước
" em là một tên khốn cuồng loạn "
" nhưng kẻ khốn cuồng loạn này là người anh yêu . ha? "
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip