12
Gần đây, không biết tại sao nhưng Ngọc Hải và Văn Toàn thường xuyên cãi nhau. Đến nỗi Gia Lâm sợ hai người đánh nhau mà chạy qua ngăn lại.
Hôm nay cũng vậy, Ngọc Hải về nhà muộn hơn so với bình thường. Người còn nồng nặc mùi rượu, cậu khó chịu bỏ lên lầu trước. Anh mò tường cơ thể nóng bừng đi lên lầu, cậu chui rút vào chăn giả vờ ngủ. Anh đi đến ôm cậu, miệng cứ gọi tên cậu suốt, cậu nghe thấy mùi rượu liền khó chịu đẩy anh ra. Anh kéo chăn của cậu ra, tìm đến môi mà hôn.
Cậu rất rất khó chịu luôn! Anh toàn mùi rượu, bây giờ còn hôn cậu, cậu tức lên đẩy mạnh anh rồi chạy đi. Nào ngờ anh đẩy cậu lại xuống giường rồi đè thân mình lên. Anh cởi đồ cả hai ra, rồi trực tiếp đem dị vật của mình vào sâu bên trong cậu mà không có bất kì dạo đầu nào. Cậu đau đớn hét lên
" Aaaaaaaaaaaa...tránh ra "
Cậu càng cầu xin anh càng ra vào mạnh bạo và nhanh hơn. Đến khi anh phóng thích ra cũng là lúc cậu muốn ngất đến nơi. Khoảng im lặng lại bao trùm căn phòng, cậu nghĩ anh đã giải quyết xong nên tính ngồi dậy đi ra khỏi phòng. Anh lại đè cậu xuống, đặt hai chân cậu lại vai anh, dị vật càng vào sâu hơn
" Ngọc Hải mau dừng lại...a...a "
Đêm đó không biết anh đã làm bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu kiểu nhưng cậu ngất đi lập tức sẽ bị anh làm cho đau mà tỉnh dậy.
Sáng hôm sau, anh thức giấc, cảm thấy đầu mình có chút đau, anh lấy tay ôm đầu mình. Nhìn xuống thân mình không có quần áo, bên cạnh cậu vẫn đang yên giấc, gương mặt nhăn nhó như ngủ không ngon. Anh cố lục lại trí nhớ, từ từ những hình ảnh cậu cầu xin ầm ĩ hiện ra. Anh hoảng loạn ôm hẳn người cậu lên. Cậu bị làm cho tỉnh giấc, gương mặt quay đi không muốn nhìn anh
" Văn Toàn, anh xin lỗi "
Không nghe thấy cậu trả lời. Anh thừa biết cậu đang dỗi. Nhưng thật ra hôm qua anh bị người ta chơi mà.
Hôm qua cả công ty đòi đi bar, ban đầu anh không tính đi nhưng vì họ lôi kéo nhiều quá anh đành gật đầu đi. Đến nơi, anh uống không nhiều lắm vì lát nữa phải lái xe. Nào ngờ, Đình Tâm bỏ xuân dược vào trong ly. Anh dùng những lý trí cuối cùng của mình mà đẩy mạnh ả ta xuống đất rồi lái xe như bay về nhà.
Văn Toàn ngồi dậy, một tay chống thắt lưng, khó khăn đi vào phòng tắm. Ngọc Hải đi đến tủ lấy quần áo cho cậu, gõ cửa phòng tắm, cậu mở ra giật lấy quần áo trên tay anh rồi đóng cửa thật mạnh. Anh thở dài, phải làm hoà thôi.
Lúc cậu đi ra, vẫn là tư thế khó khăn đó mà xuống nhà. Anh tắm xong đi ra, cậu vẫn còn đi chầm chậm xuống cầu thang. Hai tay anh nhấc bổng người cậu lên rồi bế như kiểu công chúa. Cậu như không can tâm hơi vùng vẫy, anh hôn lên má cậu
" Đồ ngốc, em sẽ té đó "
" Thả xuống "
" Ngoan nào bảo bối "
Anh bế cậu đến sofa, rồi đi chuẩn bị bữa sáng. Cậu ngồi đó mà lòng đầy mâu thuẫn.
Anh nấu xong lại đi ra bế cậu vào trong. Hai người ngồi ăn nhưng không ăn nói gì. Lúc gần ăn xong, anh mới lên tiếng
" Văn Toàn à "
" Anh biết em đang giận anh. Hôm qua anh thô lỗ như vậy là vì anh bị chuốc xuân dược. Anh xin lỗi em " Cậu từ ghế nhảy lên trên bàn rồi ôm lấy anh
" Ngọc Hải đây rồi "
" Hửm? "
" Nhớ "
" Đồ ngốc "
Anh để cậu ngồi lên đùi mình. Vén mái tóc che khuất đôi mắt xinh đẹp của cậu để nhìn kĩ cậu hơn. Gương mặt này quá sức hấp dẫn, nhịn không được nên hôn lên môi cậu. Tiếng chuông cửa vang lên
" Để anh đi mở cửa "
" Bế Văn Toàn theo "
Anh cười trừ bế cậu lên ra ngoài cửa chung là Gia Lâm. Cậu ấy sang để chơi với Văn Toàn như thường ngày, nào ngờ hôm nay lại xuất hiện thêm cả Ngọc Hải
" A, làm phiền hai người rồi "
" Không có, Gia Lâm qua chơi hả? " Văn Toàn nhanh nhẹn hỏi
" Ừm, hôm nay Mãn Thiên sẽ về ăn cơm trưa, tớ nghĩ cậu ở nhà một mình nên tính rủ cậu sang nhà tớ chơi cùng "
" Một lát sang "
" Ừm, tớ về trước. Tạm biệt cậu, tạm biệt anh Ngọc Hải "
" Tạm biệt " Gia Lâm đi, Ngọc Hải khoá cửa lại, tay vẫn bế cậu đi vào trong
" Thay đồ "
" Anh biết rồi. Chúng ta cùng nhau thay đồ "
Thay vì thay đồ chỉ mất 10 phút nhưng đằng nay lại mất 30 phút vì Ngọc Hải biến thái cứ đè cậu ra hôn. Cậu muốn hét lớn lên cho mọi người biết rằng đằng sau vẻ mặt băng lãnh là những hành động cực kì biến thái của anh!
Đến nhà Gia Lâm, Ngọc Hải ngồi ở ngoài sofa. Văn Toàn với Gia Lâm thì trong phòng bếp làm đồ ăn, Gia Lâm đang thái củ quả hỏi
" Sao hôm nay anh Ngọc Hải ở nhà vậy? Bình thường tớ thấy anh ấy bận ở công ty suốt mà? "
" Hối lỗi "
" Hối lỗi? "
" Ngọc Hải làm sai thôi "
" Tớ cũng muốn Mãn Thiên nhận ra lỗi sai rồi ở cạnh mình một ngày. Chỉ một ngày thôi... "
" Có chuyện gì? "
" Cũng không gì to tát. Lâu lắm rồi tớ chưa cùng anh ấy ăn cơm hay làm gì cũng nhau thôi "
" Hmm "
" Tớ ổn mà. Hôm nay anh ấy hứa về đây ăn trưa "
" Vậy tốt rồi "
" Văn Toàn này "
" Sao? "
" Cậu với anh Ngọc Hải thế nào? " Cậu suy nghĩ, sau đó cười trả lời
" Đáng yêu "
" Ý cậu là sao? "
" Không nói "
" Kì vậy "
" Còn Mãn Thiên? "
" Hơi nhàm. Kiểu như ít dành thời gian cho nhau nên có chút không quen, đâm ra rảnh một cái lại nhớ lúc được ở cạnh vui vẻ ra sao. À thôi, dù không quen cũng phải chịu "
Ánh mắt đầy u buồn nhưng miệng vẫn cười. Văn Toàn không ngu ngốc tới nỗi nhìn không ra Gia Lâm đang buồn, chỉ là Gia Lâm cố chấp không thừa nhận mình buồn vì cô đơn thôi.
Các món ăn đều được dọn trên bàn. Ngọc Hải kéo ghế để Văn Toàn ngồi, sau đó kéo ghế bên cạnh cậu ngồi xuống. Gia Lâm ngóng trông ngoài cửa, chỉ mong sao thấy được xe của Mãn Thiên về mà thôi. Điện thoại Gia Lâm vang lên, là Mãn Thiên gọi. Gia Lâm xin phép rồi ra ngoài sân
" Alo "
" Xin lỗi em nhé, anh không về được. Sáng nay có vài hồ sơ cần phê duyệt. Em ăn trước đi. Tạm biệt! "
" Anh Mãn Thiên... "
" Sao em? "
" Không có gì. Anh làm việc đi nhé. Anh có đói không? Em mang cơm cho anh "
" Mấy nhân viên mua cơm hộp cho anh rồi. Cảm ơn em "
" Vâng, tạm biệt anh "
" Tạm biệt em "
" Em chờ cơm tối, anh về... "
Lời chưa kịp nói xong, bên kia đã ngắt kết nối. Gia Lâm nắm chặt điện thoại trong tay sau đó thở hắt ra, lấy lại vẻ mặt vui vẻ đi vào nhà. Ngọc Hải thừa biết có chuyện gì vì ánh mắt Gia Lâm sau khi nghe xong liền thay đổi, như kiểu muốn khóc đến nơi. Chỉ có con người ngốc nghếch bên cạnh anh hỏi câu hết sức thừa
" Gia Lâm nói chuyện với ai? "
" À, anh Mãn Thiên bảo hôm nay anh ấy phải phê duyệt hồ sơ nên không về. Chúng ta ăn đi "
" Ể? "
" Đồ ngốc này, ăn đi, nói nhiều quá "
Anh nhéc đồ ăn vào miệng cậu, cậu nhăn nhó liếc anh nhưng miệng vẫn nhai nhai.
Ăn xong, anh và cậu ở lại chơi một chút rồi về. Về đến nhà, Văn Toàn nắm chặt tay anh
" Hải Hải "
" Sao em? "
" Hải Hải không được bỏ Văn Toàn, chỉ được yêu thương mỗi Văn Toàn thôi "
" Quế Ngọc Hải này chỉ yêu một mình em "
" Yêu "
Cậu nhảy lên ôm anh, anh mất đà ngã xuống. Người trong lòng vẫn vui vẻ, đầu cọ cọ vào ngực anh, chỉ có anh ban nãy mông tiếp đất nên giờ đau muốn chết.
_____________________________________________
Các bạn mà thắc mắc tại sao Tòn Tòn mau hết giận ông chú già như vậy thì mình cũng nói luôn là đó giờ Tòn Tòn chưa từng giận ông chú già lâu nhé =))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip