Chap 3

"Hyunjin?"

Hắn mặc bộ vest công sở, chắc là đang giờ nghỉ trưa nên hắn ra ngoài mua cà phê, có một chiếc xe đậu bên ngoài mà cậu đoán rằng nó là của Hyunjin. Seungmin nhận thấy hắn chẳng thay đổi bao nhiêu. Hắn trông trưởng thành hơn, đáng sợ hơn, đẹp trai hơn, nhưng cậu vẫn chán ghét hắn. Việc Hyunjin trông giàu có hơn và làm việc thành công hơn chỉ khiến Seungmin ghét hắn hơn.

Làm thế nào mà Hyunjin có thể trông vô lo vô nghĩ và sung túc như vậy trong khi ở đây cậu là người làm việc cực nhọc để sống cho bản thân và con của hai người.

"Mình không biết là cậu làm việc ở đây." Hyunjin nói, lúng túng nhìn xung quanh, như thể hắn đang tính toán mọi thứ mà cậu định nói hoặc làm.

Seungmin không trả lời, chỉ nhìn hắn ghét bỏ, cậu tự nhủ.

Giữ bình tĩnh nào, Kim Seungmin. Coi như mình không quen biết cậu ta đi.

Seungmin không thể quát mắng hắn, cậu không thể đánh, đấm hoặc sỉ nhục hắn vì cậu đang trong giờ làm việc. Khách hàng là thượng đế. Cậu là nhân viên trong khi Hyunjin là khách hàng, hắn có thể tường thuật sự việc lại với chủ quán và Seungmin sẽ bị đuổi việc. Và cậu không thể lường trước được tương lai sẽ ra sao.

"Anh muốn dùng gì?" Seungmin hỏi, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng lời nói của cậu lại trở nên gượng gạo và cay đắng. Cậu không nên bị mất tự nhiên chỉ vì sự hiện diện của người kia như vậy.

Hyunjin đáng bị như vậy, cậu ta rời bỏ mình, cậu ta nên bị như vậy, không phải mình.

Hyunjin trông thật cứng nhắc, hắn trông như sẽ tè ra quần nếu nhìn thẳng vào mắt Seungmin. Cậu nhìn lại, chế giễu trong nội tâm khi hắn là người né tránh ánh nhìn của của cậu. Hyunjin hắng giọng, khẽ nới lỏng cà vạt như thể nó đang cản trở lời nói của hắn.

"Một ice americano."

Sau đó hắn đưa thẻ của mình cho Seungmin, trong một khoảnh khắc, ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau, Seungmin thì không quá bận tâm, trong khi Hyunjin nhanh chóng thu tay lại như thể hắn vừa chạm tay vào nồi nước sôi. Seungmin không biết liệu sự hiện diện của cậu có là quá nhiều đối với Hyunjin hay là hắn đang chế giễu cậu nữa.

"2500 won, đây là thẻ của quý khách." Seungmin lịch sự trả lại thẻ thẻ cho Hyunjin, lần này tránh để ngón tay hai người chạm nhau.

Cậu thấy bình thường khi nhỡ chạm vào người kia, nhưng Hyunjin trông như sẽ chết nếu tay họ chạm vào nhau một lần nữa. Seungmin chỉ đang giúp hắn thôi.

"Ice americano đây!" Changbin hô lên, đặt đồ uống của Hyunjin lên quầy, ngay khi nhìn thấy hắn, anh nhìn chằm chằm vào người đứng trước quầy cố nhớ xem đã gặp người này ở đâu.

"Trông cậu quen quen.." Changbin nheo mắt.

Changbin biết chuyện của Seungmin và Hyunjin, nhưng anh không biết rõ về hắn. Jisung, Minho và Felix là người biết rõ mọi chuyện ngay từ đầu. Đến khi Changbin đến với tư cách là người yêu của Felix, anh mới biết mọi chuyện. Có lẽ anh đã nhìn thấy vài bức ảnh của Hyunjin

Seungmin thở dài. "Anh vào trong đi." cậu nói rồi quay sang Hyunjin.

"Đây là đồ uống của quý khách, cảm ơn đã ghé qua đây, mong rằng lần sau anh sẽ ghé lại." cậu lịch sự nói, mặc dù cậu không muốn hắn sẽ quay lại đây một lần nào nữa.

Changbin chỉ nhún vai, quay trở lại vào trong. Seungmin nhướng mày vì Hyunjin vẫn còn đứng trước quầy, may thay không có khách hàng nào đứng sau hắn.

Hyunjin đứng đơ tại chỗ, hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó khi cầm ly cà phê trên tay. Seungmin hiểu hắn mà, và cậu chắc chắn rằng hắn đang lo lắng, Hyunjin muốn nói điều gì đó nhưng hắn lại suy nghĩ thật lâu.

Ngay cả tính cách này cũng không thay đổi. Seungmin nghĩ rồi thở dài cậu lại đưa mắt nhìn Hyunjin.

"Anh còn cần gì sao?" Seungmin hơi bực mình lên tiếng.

"Ừm" Hyunjin trầm ngâm, gãi cổ. "Ừ... mình chỉ..." hắn lắp bắp, và nó khiến Seungmin đau đầu, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy một khách hàng khác bước vào quán cà phê.

"Anh muốn nói gì hãy nói đi nhưng nếu nó không phải chuyện quan trọng thì xin hãy rời đi. Tôi đang làm việc và có một khách hàng khác kìa." Seungmin cáu kỉnh, Hyunjin đang bắt đầu lo lắng. Cậu đảo mắt, trông Hyunjin như đang buồn? Cay đắng? Nhưng hắn lại cười.

"Thật mừng vì cuối cùng cũng gặp lại cậu, sau hai năm tìm kiếm." Hyunjin nói, nhưng Seungmin im lặng, cậu không nghe thấy những từ mà hắn nói phía sau, cậu chỉ nhướng mày rồi lắc đầu chế giễu.

"Không, thật không vui khi gặp cậu. Làm ơn, cậu có bị làm sao không thế?" Seungmin cáu tới nỗi đổi cả xưng hô, Hyunjin vì vậy lại càng thêm lo lắng.

Seungmin có nên cảm thấy tệ không? Không, hắn xứng đáng, vì hắn đã rời bỏ cậu ngay thời điểm cậu cần hắn nhất.

Hyunjin nở một nụ cười chua chát, gật đầu, lẩm bẩm một câu "Được rồi, mình đi đây." rồi hắn quay lưng bước đi.

Seungmin không thể kìm được mình mà bật ra một tràng cười khanh khách, chế giễu lời nói của hắn. "Ừ, đi đi. Đến nơi mà cậu tài giỏi, hơn là ở trên giường."

Hyunjin dừng bước, đơ ra một lúc, nhưng nhanh chóng bước đi, không nói bất cứ lời nào. Seungmin nhìn Hyunjin ra khỏi quán cà phê ngồi vào xe rồi lái đi. Cậu chỉ còn lại nỗi tức giận trong lòng.

Thấy thế nào? Đó là sự thật đấy.

"E hèm... cho một ly cà phê latte."

Seungmin thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi nghe thấy tiếng khách hàng, cậu cúi xuống xin lỗi rồi nhận đơn, may thay đây là một khách quen, một bà lão tốt bụng đã nhận ra điểm yếu trong trái tim Seungmin.

"Ây chà, Seungminnie." bà cười khúc khích, cậu chờ đợi những lời nói tiếp theo của bà. Người phụ nữ sau đó ra hiệu cho cậu cúi đầu xuống để bà có thể nói thầm với cậu.

Seungmin dù bối rối nhưng vẫn cúi xuống, và cậu không nghĩ rằng những lời bà đã thì thầm lại ám ảnh cậu đến thế.

Ca làm việc của cậu kết thúc, Seungmin ra khỏi phòng nhân viên, tạm biệt hai người đồng nghiệp kia, và người đang làm việc ở quầy trước khi cậu rời khỏi quán cà phê. Không khí buổi chiều phả vào da, cậu thở ra một hơi trút hết sự mệt mỏi ra ngoài. Căn hộ của cậu chỉ cách nơi làm việc vài dãy nhà nên cậu không cần phải đi xe buýt, nhưng sẽ mất mười lăm đến hai mươi phút đi bộ, không giống như khi đi xe buýt chỉ mất bảy phút.

Cậu đã dành thời gian để đi bộ, chìm sâu trong suy nghĩ của mình và phải đảm bảo bản bản thân không va phải ai hoặc thứ gì đó như cột điện.

"Đừng đánh giá một người vì những sai lầm của họ, hãy đánh giá một người về cách họ sửa chữa sai lầm ấy. Mọi người đều xứng đáng có cơ hội thứ hai, Seungmin à"

Câu nói của bà lão lại xuất hiện trong tâm trí cậu. Như vậy là sao? Bà ấy biết những gì đã xảy ra với cậu hay chỉ là trùng hợp? Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên bà nói những điều truyền cảm hứng cho cậu.

Bà ấy đã nghe thấy những gì mình nói?

Dựa trên suy nghĩ đó, Seungmin dừng bước. Đúng vậy, lúc nãy cậu đã cãi nhau với Hyunjin, có lẽ bà lão đã thấy được sự tức giận của cậu đối với hắn.

"Cơ hội thứ hai?" Seungmin lẩm bẩm. Cậu chìm sâu trong suy nghĩ, không nhận ra có người đang tiến lại gần mình từ phía sau.

"Seungmin!"

Cậu giật mình vì bàn tay bất chợt đặt trên vai mình, như một phản xạ, cậu nhảy ra xa và quay lại nhìn người đó, cậu đã sốc.

"Hyunjin?"

"Seungmin, làm ơn, chúng ta nói chuyện được không?" hắn gần như cầu xin, niềm hy vọng hiện rõ trong mắt nhưng cũng có chút buồn và tiếc nuối.

Hwang Hyunjin, hắn có thực sự xứng đáng để có được cơ hội thứ hai sau những gì đã làm không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip